Đọc truyện Xuyên Không Ỷ Thiên – Chương 76: Truy đuổi vệ bích
Vệ Bích đứng như trời trồng khi nhìn thấy cảnh tượng này, Trương Siêu Quần thừa dịp y đang chần chờ, một quyền đánh ra, đánh trúng trên người Vệ Bích làm hắn bay ra ngoài, máu tươi phun mạnh, cú đấm này tuy rằng vội vàng, nhưng cũng ngưng tụ nội công của Trương Siêu Quần trong hai năm qua ở trên giường hàn ngọc tu luyện, đồng thời cú đấm này là Vịnh xuân quyền phát ra, ngay lập tức làm Vệ Bích bị trọng thương.
Vệ Bích kinh hãi Trương Siêu Quần ở bên trong giường, ngẩn ra nói:
– Không ngờ tới nội công của ngươi cao hơn ta nhiều như thế!
Chu phu nhân trong mắt hàn quang lóe lên, nói:
– Giết hắn ngay….
Trương Siêu Quần lạnh lùng nói:
– Không cần phải nói….
Hắn từ giường bên trong nhảy lên một cái, Vệ Bích cả kinh, bất kể là Chu phu nhân hay là Trương Siêu Quần, võ công của ai cũng đều vượt xa qua mình, trong lòng y vô cùng hoảng hốt, vội vàng nhảy lên hướng về phía ngoài cửa thảng thốt bỏ chạy.
Trương Siêu Quần lúc này đã vội mặc vào quần áo, vừa thắt đai lưng, vừa nói:
– Chu phu nhân, ta đuổi theo hắn, phu nhân mặc quần áo vào, cũng chớ hoang mang lo lắng, tự phu nhân trở về phòng là xong, yên tâm, có ta ở đây, không có chuyện gì đâu…..
Chu phu nhân trong lòng an tâm một chút, gật gật đầu, mắt nhìn theo Trương Siêu Quần phi thân ra ngoài, đuổi lấy Vệ Bích…
Lao ra khỏi cửa phòng Trương Siêu Quần nhìn thấy góc đông bắc bóng người lóe lên, phóng qua bức tường rào, hắn vội đuổi theo, đồng thời trong lòng nghĩ, Vệ Bích này quả nhiên là có chút khờ, nếu như y chạy ra ở giữa sân la toáng lên, vậy thì hắn và Chu phu nhân đều xong đời, nhưng Vệ Bích lại không có làm như thế, mà là vội vàng chạy trối chết phóng ra ngoài…
Thì ra cũng có người ngu đến mức mức độ này! Trương Siêu Quần trong lòng mừng rỡ, triển khai khinh công Cổ Mộ Phái đuổi theo.
Trong bóng đêm, Hồng Mai Sơn Trang vẫn bình lặng như cũ vô cùng yên tĩnh, Trương Siêu Quần lúc này mới âm thầm yên lòng, mới vừa cùng với Chu phu nhân một phen điên cuồng hồ đồ, xem ra là sẽ không bị phát hiện, chỉ còn quyết tâm tìm cho bằng được Vệ Bích kia, tuy rằng chịu y chịu một quyền của mình, nhưng cũng vẫn thoát ra được nhanh chóng, nhưng chỉ cần y không chạy về hướng Hồng Mai Sơn Trang, thì có còn sợ cái gì?
Vẫn đuổi theo ra hơn 10 dặm, Vệ Bích bị nội thương nên vấp chân nhào té ngã, lăn mấy vòng trên đất, y chợt lại đứng lên, quay đầu nhìn lại về hướng của Trương Siêu Quần, trong lòng càng sợ sệt, đêm nay y vốn là muốn thừa dịp Trương Siêu Quần ngủ say, lẻn vào một đao giết chết, lấy tiết trút mối hận trong lòng, nào ngờ lại đánh bậy đánh bạ, nhìn thấy Trương công tử cùng Chu cựu mẫu một màn ăn vụng!
Võ công của hắn vốn là không bằng Trương Siêu Quần, lại chịu quyền thương, cố gắng nỗ lực chạy trốn tới hiện tại bây giờ, trong lòng mới đột nhiên tỉnh ngộ, mình cần gì mà chạy trốn! Họ Trương kia, cùng cựu mẫu làm ra chuyện vô liêm sỉ bậc này, chỉ cần chính mình ra ngoài hô to, lập tức danh dự của bọn họ bị quét sạch như rác, biểu muội cùng sư muội hai vị tiểu thư này sẽ không bao giờ tha thứ cho tên cầm thú này! Vệ Bích cực kỳ hối hận, âm thầm cáu giận bản thân mình ngu, đột nhiên không chú ý, dưới chân giẫm lên khối đá nhỏ, đột nhiên trượt chân…..
Xa xa Trương Siêu Quần bỗng nhiên thấy mất đi hình bóng của Vệ Bích, không khỏi sợ hết hồn, vội vàng tăng tốc đuổi theo, đột nhiên, trước mắt đột nhiên sương khói âm u, dưới chân giẫm lên một đống đá vụn, lảo đảo một cái, nhất thời bị doạ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, chỉ thấy cách chân không tới nữa gang bàn tay, chính là một cái vực sâu vạn trượng, vừa mới đột nhiên mất đi hình bóng Vệ Bích, lẽ nào là y từ nơi này rơi xuống cái vực thẳm không thấy đáy này?
Trương Siêu Quần bỗng nhiên trong lòng hơi động, sát mặt đất cẩn thận từng li từng tí nhìn xuống phía dưới, ngoài cái vách núi, thì đâu có thể nhìn thấy cái gì? Hắn nhớ tới, ở bên trong nguyên bản, Trương Vô Kỵ nhìn thấu âm mưu của Chu Trường Linh, liền mất đi hết cả niềm tin, từ vách núi nhảy xuống, nhưng cũng bởi vậy mà tìm ra báu vật võ học Cửu Dương Chân Kinh, từ đây võ công Trương Vô Kỵ tiến nhanh, ngạo khiếu giang hồ, thống lĩnh Minh Giáo quần hào, lẽ nào chính là ở bên dưới vách núi này sao? Trương Siêu Quần nhìn thấy thì đã kinh hồn bạt vía, hắn thật sự không muốn nhảy xuống vực thẳm này! Vạn nhất ngã chết, chẳng phải là ngây thơ rất ngu hay sao?
Trên vách đá cheo leo, gió núi thổi vù vù, Trương Siêu Quần liếc nhìn hồi lâu cũng không có nổi loại dũng khí kia, Trương Vô Kỵ có thể Được Cửu Dương Chân Kinh, cái đó à do kỳ ngộ, nếu là vạn nhất chính mình ngày hôm nay nhân phẩm không tốt, trực tiếp rơi xuống thành tro cốt, Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn, Năm phu nhân Kỷ Yên Nhiên, Tiểu Yến, Tiểu Phượng, Tuyết Lĩnh Song Sơn, chờ chút…tất cả các nàng chẳng phải là đều là biến thành quả phụ hay sao? Còn có tiểu cô nương Chu Chỉ Nhược, siêu cấp người mẫu Đinh Mẫn Quân, nín nhịn thiếu phụ Kỷ Hiểu Phù, Ba Tư thánh nữ Đại Ỷ Ty, còn Tiểu Long Nữ chưa biết tung tích, chưa kể Chu phu nhân với cái âm đ*o hẹp hòi nữa…
Ai… trong nháy mắt này, Trương Siêu Quần nghĩ đến, là chính cái hậu cung trong kế hoạch gom góp nữ nhân của mình, thật là vất vả từ thời hiện đại với chế độ một vợ một chồng, được giải thoát đi ra, đến trong thế giới Ỷ Thiên này, để đẩy ngã vô số mỹ nhân, làm sao có thể mạo hiểm như thế này?
– Ừm! Dù rất muốn võ công tuyệt học cũng không thể mạo hiểm bằng cách này!
Trương Siêu Quần đứng lên, xoay người rời khỏi miệng vực, đi ra vài hơn một dặm, bỗng nhiên xoay đầu lại, hắn đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh để xem địa thế, thì thấy vách núi nơi vực thẳm quá dốc không thể nào leo lên được nữa, mà bên dưới thì sâu không đáy, nhìn qua vách núi đối diện kia đen nhánh, vừa cao lại hiểm, phảng phất nổi đứng lên giữa màn trời, Trương Siêu Quần tim đập gia tốc, đúng rồi, theo nguyên bản, Trương Vô Kỵ cùng Chu Trường Linh sau khi ngã xuống, một chỗ núi bằng rộng, ba mặt là trời, một mặt là núi cao chót vót, cũng chính là từ trên đỉnh núi cáo nhất có một bình đài thông qua sơn động, từ cái cửa động chui vào, liền có cái động khác thế ngoại đào viên, Cửu Dương Chân Kinh Liền ở trong chỗ đó, bởi vì địa thế cực cao, đỉnh núi hiểm trở, chỉ có bạch viên hầu quanh năm sinh sống ở nơi đó mới có thể thông qua, này không phải cái kia ngọn núi đối diện kia sao?
Trương Siêu Quần tim đập thình thịch, chỉ cần theo vách núi này đi, thì có thể đến ngọn núi cao nhất, chỉ bằng khinh công của chính mình, băng núi vượt đèo vậy đâu có cái gì khó? Nghĩ đến tầng này Trương Siêu Quần hưng phấn tung tăng như chỉm sẽ, căng chân liền đi tới.
Bỗng nhiên từ xa xa một bóng người thật nhanh lướt tới, Trương Siêu Quần cả kinh, lớn tiếng hỏi:
– Là ai!
– Trương công tử đó sao?
Một cái giòn nói gion tan như như chim oanh gáy hỏi.
Trương Siêu Quần ngẩn ra, là tiếng nói của Võ Thanh Anh, nàng làm sao mà đến nơi này? Sẽ không phải phát hiện ra cái gì chứ? Trương Siêu Quần trong lòng có quỷ, không khỏi run lên.
– Võ tiểu thư, làm gì mà khuya như thế này còn chạy đến đây?
Võ Thanh Anh đi đến gần, cười tươi rói đứng ở trước mặt Trương Siêu Quần nói:
– Buổi tối tiểu muội ngủ không được, ở trong sân đi dạo một chút, mơ hồ nhìn thấy có bóng người từ trong phóng ra ngoài tường mà đi giống như là gian tặc, nên vội đuổi theo đến đây, Trương công tử vết thương sao rồi? Trương công tử cũng đang đuổi theo kẻ gian à?
Trương Siêu Quần thở phào nhẹ nhõm, nói:
– Đúng là có gian tặc xông vào, hướng về bên kia đi tới!
Trương Siêu Quần sẵn tiện chỉ tay về hướng ngọn núi cao nhất.
Võ Thanh Anh nói:
– Trương công tử có tiếp tục truy đuổi theo không?
Trương Siêu Quần trong lòng do dự, chỉ là hắn đang nói hươu nói vượn.
– Võ tiểu thư, nửa đêm canh ba, ngươi đi về trước, ta một mình đuổi theo là được rồi.
Võ Thanh Anh nói:
– Muội giờ cũng ngủ không được, vậy để muội cùng Trương công tử truy đuổi!
Nói xong nàng liền phóng gấp đi trước, Trương Siêu Quần lấy đầu ngón tay sờ sờ cái cằm, thầm nghĩ:
“ Làm gì mà cứ nhất định phải theo ta vậy? Lẽ nào đã thích ta hay sao? “
Thấy nàng bóng lưng thướt tha, Trương Siêu Quần không khỏi tim đập áy náy, vội đi theo.
Truy đuổi hồi lâu, Võ Thanh Anh không khỏi cảm thấy kỳ quái, dừng bước nói:
– Sao vẫn không thấy có bóng người?
Trương Siêu Quần nói:
– Vừa rồi tiểu thư không thấy bóng người kia hướng về chỗ ấy đi hay sao?
Võ Thanh Anh líu lưỡi, khi thấy hắn chỉ lên đỉnh núi cao và dốc hùng hiểm, nếu tặc nhân kia thật sự từ chạy về nơi đó, võ công nhất định là cực cao, trong lòng nàng liền muốn lùi bước nói:
– Trương công tử, chi bằng chúng ta trở lại họp mặt nhân thủ, rồi mới quay trở lại tìm bắt hắn đi!
Trương Siêu Quần thầm nghĩ:
“ Nói cái gì vậy? Chẳng lẽ còn muốn để những người khác cùng nhau chia sẻ Cửu dương Chân Kinh à? “
Nên hắn liền nói:
– Không được đâu, ta có một bảo vật gia truyền bị tên gian tặc kia trộm đi, y vừa chạy qua đây, tiểu thư, nếu như ngươi không muốn cùng ta truy đuổi, thì cứ một mình trở về đi thôi!
Võ Thanh Anh hơi chần chờ, nàng cảm thấy nếu mình ây giờ mà quay trở lại, thì cũng không có nghĩa khí nên nói:
– Trương công tử nói rất có lý, thôi chúng ta cùng đi!
Trương Siêu Quần gật đầu, dắt tay nhau đồng hành cùng nàng, nhưng trong lòng hắn đang suy nghĩ:
“ Thì ra ông trời cũng đang giúp ta, Võ Thanh Anh, làm sao cô nương chạy trốn ra lòng bàn tay của ta? Nếu đến bên hang động, cô nam quả nữ, vậy thì tìm cách muốn đẩy ngã cũng dễ dàng thôi..
Một đường đi vội, cuối cùng đến bên vách núi cheo leo cao nhất, Trương Siêu Quần ngẩn đầu nhìn lên thấy phía trước chót vót dị thường, không có dấu chân người, trong lòng hy vọng là tìm đúng địa phương, lập tức liền triển khai khinh công, mang theo Võ Thanh Anh hướng về chỗ cao nhảy vọt lên, Võ Thanh Anh lúc này, trong lòng không muốn đi, nhưng cũng không tiện mở miệng từ chối, thấy hắn khinh công cao siêu, nhìn qua những đoạn hiểm yếu cực điểm, hắn nhảy đạp phóng cũng như là giẫm trên đất bằng, càng kinh ngạc lại nể phục nhưng lại nghĩ đến, ngay cả hắn có thuật khinh công như thế mà còn đuổi theo tên tặc nhân kia cũng còn không kịp, đến tột cùng là lai lịch thế nào!
Khi sắp đến hừng đông, thì trên đỉnh ngọn núi tuyết càng đọng lớp dày, trơn trợt càng thêm khó đi, trên đỉnh núi, sương trắng tầng tầng lớp lớp, Võ Thanh Anh đã quá mệt mỏi, miễn cưỡng cất bước, Trương Siêu Quần thấy nàng đi đứng chậm chạp, nên ngừng lại hỏi:
– Võ tiểu thư sao rồi?
Võ Thanh Anh lúc này đã là có nỗi khổ không nói ra lời, nàng lộ ra một nụ cười khổ, nói:
– Muội không nhúc nhích nỗi nữa, hay là muội ở chỗ này chờ Trương công tử nhé!
Trương Siêu Quần đột nhiên giậm chân, vươn tay tự tát trên mặt mình một bạt cái, khuôn mặt đầy áy náy nói:
“Xin lỗi, Võ tiểu thư, ta chỉ muốn truy tặc gian, nhưng lại quên đến Võ tiểu thư mệt nhọc, tiểu thư có lạnh không”
Hắn thấy Võ Thanh Anh trên khuôn mặt hơi trắng bệch, ngay cả môi cũng đã có chút đông cứng, vừa rồi hắn tự tát mình là diễn trò, nhưng thấy bộ dạng dáng dấp điềm đạm đáng yêu này của nàng, hắn cũng thật là có chút đau lòng, vội vàng cởi cái áo, vừa cỡi ra thì mới phát hiện, chính mình trong lúc truy lùng Vệ Bích quá mức vội vàng, chỉ mặc vào một cái áo đơn!
Võ Thanh Anh thấy hắn áo đơn cũng lạnh lẽo, nhưng còn muốn phủ áo lên người mình, trong lòng không khỏi ấm áp, cười nói:
– Trương công tử, bộ công tử muốn cởi trần sao?
Trương Siêu Quần lúng túng cười nói:
– Ta vội quá nên đã quên, như vậy đi, để ta mang tiểu thư hạ sơn.
Võ Thanh Anh nói:
– Không cần để ý đến muội, công tử cứ truy theo tặc nhân quan trọng hơn, chính tự muội có thể xuống núi được rồi.
Trương Siêu Quần trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, nàng lại còn thật muốn hạ sơn a, vậy mình tự đánh một bạt tai chẳng phải là làm trò hề không có tác dụng gì sao?
– Ha ha, Võ tiểu thư, lên núi không dễ dàng, thì hạ sơn càng khó hơn, huống chi nơi này tuyết trắng mênh mông, vạn nhất có cái cái gì sơ xuất, làm sao ta có mặt mũi nào gặp Võ trang chủ a! Như vậy đi, chúng ta ở đây nghỉ ngơi, sơn đạo rất này rất là hiểm trở, có thể tên tặc nhân cũng không có đường khác có thể đi, chúng ta nghỉ ngơi cho khỏe đới tên gian tặc kia mệt mỏi rồi lại truy đuổi, tiểu thư thấy như thế được không?
Võ Thanh Anh nghe hắn nói thế liền gật đầu, nàng kiếm một nơi nham thạch khô ráo ngồi, sáng sớm ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu đến, sương trắng chuyển bạc, cùng tan dần dần, cũng có thể nhìn rõ ràng xa xa tình hình, hai người ngồi chung một chỗ, Võ Thanh Anh thấy hắn quần áo đơn bạc, nên hỏi:
– Trương công tử có lạnh hay không, hay là mặc vào cái áo khoác này đi.
Nàng vừa rồi nửa đêm ngủ không được, khi đi dạo nghoài sân có mặc thêm vào cái áo màu đen điêu cừu chống lạnh cực kỳ tốt ở trên người, hai người phảng phất tựa như là cùng nhau ngoạn cảnh giữa khung trời mùa đông thật là hưng thú vậy, Trương Siêu Quần cười nói:
– Làm gì mà lạnh? Thân thể ta khỏe khoắn cực kì, có thể chịu được.
Hắn ở bên trong thung lũng ngủ gần hai năm trên giường hàn giường, một chút lạnh giá có là cái gì với hắn?
Võ Thanh Anh thấy hắn tinh thần sáng láng, cũng không nói thêm gì, hai người được thức suốt một đêm, tuy rằng không lạnh, nhưng bụng thì bắt đầu hơi đói, bất chợt Võ Thanh Anh chỉ vào xa xa một chỗ đỉnh cao, nói:
– Trương công tử nhìn kìa, nơi đó thật lạ lùng lại không có thấy tuyết đọng!
Cách nơi xa màu xanh đậm chiếu rọi, như là có cỏ có cây, khoảng cách từ nơi này đến đó cũng không tính xa, Trương Siêu Quần hoan nhiên nói:
– Nơi đó nói không chắc không chừng có quả dại để ăn! Võ tiểu thư, chờ ở đây, ta đi tới dấy xem thử!
Võ Thanh Anh mỉm cười gật đầu.
Trương Siêu Quần phi thân, thân hình nhẹ nhàng nhanh nhẹn cực kỳ, Võ Thanh Anh nhìn thấy âm thầm không ngừng hâm mộ, bậc khinh công này, bất kể là Chu bá bá hay là Võ Liệt phụ thân của nàng đều kém hơn, hắn còn tuổi trẻ như thế, nhìn qua chỉ sợ còn không có lớn hơn mình bao nhiêu, nhưng đã lại có võ công cao như thế! Chửu Chân tỷ với hắn thật là tình đầu ý hợp, hai người giống như Kim Đồng Ngọc Nữ vậy, nàng lại nghĩ đến sư ca Vệ Bích, khe khẽ thở dài, hai người nam nhân này tuổi cũng không chênh lệch, nhưng Trương công tử có lòng dạ rộng rãi, nhân gia võ công cao, vóc dáng anh tuấn, nửa đêm lúc lên núi, mấy chỗ sơn đạo chót vót, đều là nột tay hắn ở một bên chăm sóc mình, nàng không biết rằng, sư ca Vệ Bích đã rơi xuống vực thẳm chết rồi.
Trương Siêu Quần vừa lướt về phía trước bỗng thấy thấy vách núi bên trái hình như có một cái hang tối om, hắn không hề nghĩ ngợi chút nào, liền đâm đầu chui vào cái hang đó tức thì, bò thêm một quãng nữa đột nhiên thấy ánh sáng mặt trời chiếu lòa mắt.
Hắn nhắm mắt lại định thần giây lát rồi mới mở mắt ra nhìn, mới hay trước mặt là một thung lung rất sâu mọc đủ các loại cây lá muôn mầu muôn vẻ, hắn lớn tiếng mừng rỡ rồi chui ra khỏi hang đá.