Đọc truyện Xuyên Không Ỷ Thiên – Chương 48: Không Có Tên
Đại Ỷ Ty thấy Diệt Tuyệt sư thái cách xa như vậy xa, khuôn mặt đều còn nhìn không rõ ràng, nhưng tiếng nói đã truyền tới trong tai người tựa như là gần trong gang tấc, đủ thấy nội lực thâm hậu, trong lòng cũng e ngại. Diệt Tuyệt sư thái nổi danh lan xa, trong chốn võ lâm không người không biết, chỉ là Diệt Tuyệt sư thái cực rất ít khi hạ sơn, do đó người biết mặt sư thái không nhiều, đợi khi thấy sư thái đến gần chỉ thấy ước chừng ngoài 40 tuổi, sống mũi cao thẳng, trên mặt thanh tú, dung mạo nếu so sánh thì không già hơn Kỷ Hiểu Phù bao nhiêu…
Trương Siêu Quần không khỏi trố mắt ngoác mồm, nói thầm:
“ TV điện ảnh cũng quá lừa dối khán giả, phiên bản nào cũng đều mời một diễn viên xấu xí hơn 40 tuổi diễn vai của Diệt Tuyệt sư thái, vì tính tình Diệt Tuyệt sư thái quái lạ, tính cách cực kỳ lãnh khốc cho nên nếu là chọn một diễn viên có khuôn mặt đẹp, thì khán giả sẽ chú ý đến dáng dấp của Diệt Tuyệt sư thái, mà không chú ý đến tính cách khác thường của sư thái…. ”
Trương Siêu Quần không nghĩ tới, trên thực tế bây giờ Diệt Tuyệt sư thái không chỉ là có khuôn mặt tuyệt đẹp, còn mang theo khí chất thành thục của nữ nhân, Diệt Tuyệt sư thái hôm nay mặc một thân màu xám nhạt tăng bào, thuần khiết mà trong veo, gương mặt trắng nõn nà hồng nhuận nhuận, tăng bào tuy rằng mộc mạc mặc ở trên người Diệt Tuyệt sư thái lại nhẹ nhàng uyển chuyển hàm xúc, xinh đẹp tuyệt trần thanh lệ, gió mạnh thổi bay bay đem tăng bào dán thật chặc vào cái mông, độ cong kinh người khéo đưa đẩy, bên cạnh nhìn lại quả thực giống hai nửa vòng trăng tròn, hơi thở nhục dục tràn ngập làm mê tâm hồn người, bờ mông kia tuyệt đẹp hoàn mỹ cám dỗ, tính cả cái lưng thẳng giống như người trong bức họa tao nhã, cái cổ cao trắng nõn rõ ràng có thể thấy được, bên dưới đôi bầu vú như đôi ngọn núi chống đỡ dựng lên, độ tròn trịa làm kinh tâm động phách, câu hồn loá mắt, Trương Siêu Quần tuy rằng lần đầu tiên thấy Diệt Tuyệt sư thái, cũng cảm giác được đây là một mỹ nữ thành thục, hơn nữa vì tu vi nhiều năm nên có dáng dấp một thân đoan trang thanh lịch khí chất như ngọc.
Kỷ Hiểu Phù nghênh đón quỳ xuống dập đầu, thấp giọng nói:
– Sư phụ, lão nhân gia mạnh khỏe.
Diệt Tuyệt sư thái nói
– Hừ… nếu chẳng vì giận ngươi đến chết thì cũng khỏe.
Kỷ Hiểu Phù quỳ không dám đứng lên.
Diệt Tuyệt sư thái lại nói:
– Vị bà bà này gọi ngươi đi qua cho bà bà nhìn một cái, tại sao không qua đi?
Kỷ Hiểu Phù đáp một tiếng, đứng dậy, nhanh chân đi đến trước mặt Đại Ỷ Ty, cất cao giọng nói:
– Kim Hoa bà bà, sư phụ của tôi đã đến rồi. Những chuyện cường hung bá đạo của bà, sư phụ tôi sẽ thanh toán cho tôi đó.
Đại Ỷ Ty ho khan hai tiếng, hướng về Diệt Tuyệt sư thái nhìn chằm chằm hai mắt, gật gật đầu, nói rằng:
– Hừm, ngươi là chưởng môn phái Nga Mi? Ta đã đánh đệ tử ngươi bị thương, ngươi bây giờ muốn thế nào?
Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng nói:
– Đánh rất khá a, muốn đánh nữa thì cứ đánh đi, có đánh chết cũng không liên quan gì đến ta..
Kỷ Hiểu Phù lòng như đao cắt, kêu lên:
– Sư phụ!
Hai hàng lệ nóng hổi chảy dài trên má, nàng biết sư phụ trước nay rất bênh học trò, đệ tử đắc tội với người ngoài, dù có sai mười mươi, bà ta vẫn cưỡng từ đoạt lý cãi cho bằng được, lúc này nói ra như thế, có khác gì không còn coi nàng là đệ tử nữa.
Kim Hoa bà bà nói:– Ta cùng phái Nga Mi không thù không oán, đánh qua một lần cũng đủ rồi. A Ly, thôi mình đi….
Nói xong từ từ quay mình đi, Đinh Mẫn Quân không biết Kim Hoa bà bà lai lịch ra sao, thấy bà ta già cả yếu đuối, trông vẻ bệnh hoạn, lại dám vô lễ với sư phụ, trong lòng tức bực, lập tức vọt lên, chặn ngay trước mặt bà ta, quát lớn:– Bà chưa xin lỗi sư phụ tôi mà đã định bỏ đi sao?
Nói xong tay phải rút kiếm ra khỏi vỏ nửa chừng, ra vẻ thị uy.
Trương Siêu Quần ở bên trong đống cỏ khô nhìn ngẩn người ra, âm thầm sốt ruột, chỉ lo nàng trêu chọc đến làm Đại Ỷ Ty nổi giận, chỉ một chưởng sẽ đánh chết nàng, lần trước chính mình cũng coi như là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, trong miếu đổ nát cái kia kiều diễm, tuy rằng ở trong lòng hắn, Đinh Mẫn Quân là không thể nào trọng yếu như Tiểu Long Nữ được, nhưng dù sao từng có giao cấu quan hệ xác thịt với nàng, bây giờ thấy nàng lại dám cùng Đại Ỷ Ty phân cao thấp, không khỏi lo lắng.
Kim Hoa bà bà đột nhiên giơ hai ngón tay, kẹp nhẹ vào bao kiếm của Đinh Mẫn Quân, rồi bỏ ra, cười nói:
– Đồng vụn sắt han mà cũng đem ra dọa người à?Đinh Mẫn Quân lửa giận bừng bừng, lập tức rút kiếm. Nào ngờ nàng dù cố gắng mấy lần, thanh kiếm vẫn không rút ra được, A Ly cười nói:
– Đồng vụn sắt han, nay bị sét rồi.
Đinh Mẫn Quân lại sử kình, nhưng vẫn không thể rút kiếm, mới hay là Kim Hoa bà bà vừa kẹp tưởng như đùa chơi vào bao kiếm, nhưng đã tiềm vận nội lực, làm bao kiếm lõm vào, ngậm chặt lấy lưỡi kiếm, Đinh Mẫn Quân muốn rút ra cũng không nổi, đành chịu thua, nhưng mặt mũi đỏ bừng, điệu bộ rất ư tức tối.
Diệt Tuyệt sư thái chầm chậm bước tới, dùng ba ngón tay cầm vào cán kiếm, nhẹ nhàng lắc một cái, bao kiếm lập tức tách thành hai mảnh, lưỡi kiếm tuột ra, nói:
– Thanh kiếm này tuy không phải là lợi khí, nhưng cũng không đến nỗi là đồng vụn sắt han, Kim Hoa bà bà, sao ngươi không ở yên trên Linh Xà đảo, lại đến Trung Nguyên sinh sự làm gì?
Kim Hoa bà bà thấy Diệt Tuyệt sư thái dùng ba ngón tay rung bao kiếm vỡ ra làm hai, trong lòng hơi sợ, nghĩ thầm:
“Mụ tặc ni này thanh danh rất lớn, quả nhiên cũng có điểm chân thực công phu”.
Liền cười đáp:– Trượng phu ta chết rồi, ở một mình trên đảo buồn chán quá, thành thử đi chỗ này chỗ kia, để xem có hòa thượng đạo sĩ nào vừa ý, bắt một người đem về làm chồng.Kim Hoa bà bà cố ý nói “hòa thượng đạo sĩ” để xỏ xiên đối phương thân là ni cô mà cũng đi nơi này nơi khác, Đôi lông mày của Diệt Tuyệt sư thái nhíu lại, trường kiếm ngóc lên, hạ giọng quát:
– Lấy binh khí ra.
Bọn Đinh Mẫn Quân, Kỷ Hiểu Phù từ khi theo học đến nay, chưa từng thấy sư phụ cùng người khác động thủ, nhưng Kỷ Hiểu Phù biết Kim Hoa bà bà võ công vô cùng quái dị, không khỏi lo lắng.
Kim Hoa bà bà ôn tồn cười nói:
– Năm xưa Quách Tương Quách nữ hiệp của phái Nga Mi kiếm pháp danh động thiên hạ, dĩ nhiên là cực kỳ cao minh, nhưng không biết truyền xuống đồ tử, đồ tôn còn học được mấy phần?
Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng đáp:
– Dù chỉ có được một thành, cũng đủ quét sạch tà ma ngoại đạo…
Trương Siêu Quần nhìn đến thì vui mừng, đây là muốn đấu võ, chính mình ở trong thung lũng tuy rằng học nghệ hai năm, nhưng cũng chưa cùng từng người lạ giao thủ, cùng Tiểu Long Nữ luyện tập đánh nhau sách chiêu, dĩ nhiên là không tính, Diệt Tuyệt sư thái này võ công cực cao, Đại Ỷ Ty ngày xưa thật ra là Tử Sam Long Vương, người đứng đầu trong Tứ đại hộ giáo Pháp vương của Minh giáo, hai người này võ công tương đương với nhau, vậy thì là rất có thứ đáng xem, trong lòng chờ mong cực điểm, nín hơi yên lặng nhìn.
Kim Hoa bà bà chăm chú nhìn mũi kiếm của đối phương không chớp mắt, đột nhiên giơ quài trượng trong tay lên điểm vào thân kiếm, Diệt Tuyệt sư thái trường kiếm rung động, nhằm ngay đầu vai bà ta đâm tới, Kim Hoa bà bà vừa ho, vừa giơ quài trượng gạt ra, Diệt Tuyệt sư thái thân đi theo kiếm, nhanh như điện đã luồn ra sau lưng đối phương, chân chưa vững, kiếm chiêu đã ra, Kim Hoa bà bà không quay đầu lại, múa xoay quài trượng, đưa ra sau lưng gạt thanh kiếm.
Hai người ra ba bốn chiêu, trong lòng đều thầm phục đối phương tài nghệ cao siêu, bỗng nghe một tiếng keng, thanh kiếm trong tay Diệt Tuyệt sư thái gãy ra làm hai, thì ra kiếm trượng chạm nhau, trường kiếm đã bị quài trượng chấn gãy.
Những người bên ngoài trừ A Ly ra, ai nấy đều kinh hãi, cái gậy trong tay Kim Hoa bà bà cũ kỹ xấu xí, trông không đẹp mắt chút nào, dường như không phải vàng mà cũng chẳng phải sắt, vậy mà đánh gãy được lợi kiếm, chắc hẳn phải nhờ ở nội lực thâm hậu, thế nhưng khi Kim Hoa bà bà và Diệt Tuyệt sư thái hai bên binh khí chạm nhau, cả hai đều biết sở dĩ trường kiếm gãy đôi, chính là vì quài trượng cứng rắn hơn, chứ không phải vì nội lực mà thắng.
Cái gậy đó là một loại đặc sản dưới đáy biển bên cạnh đảo Linh Xà, gọi là San Hô Kim, là một loại san hô hỗn hợp nhiều loại kim khí mà kết thành, nằm sâu dưới đáy biển cả muôn vạn năm, chặt sắt như chặt đậu phụ, đập đá như đập cục bông, binh khí dù có sắc bén thế nào, đụng phải đều gãy.
Kim Hoa bà bà cũng không tiến lên tấn công, chỉ chống gậy đứng tại chỗ, ôm ngực ho.
Ba đệ tử phái Nga Mi là Kỷ Hiểu Phù, Đinh Mẫn Quân, Bối Cẩm Nghi sợ sư phụ bị thương đều lập tức xông lên đứng cạnh sư phụ để tiếp ứng…
Hai cao thủ võ lâm một phen tranh đấu, Trương Siêu Quần nhìn mê mẩn đến hoa mắt, hai người này không chỉ chiêu số tinh kỳ, hơn nữa nội công đều là tinh xảo cực điểm, chiêu số của hai người so với võ công Cổ Mộ phái đều thấp hơn một bậc, nhưng bọn họ nội lực lại vượt rất xa với mình.
Tiểu Long Nữ võ công chiêu thức tinh xảo, nhưng so sánh nội lực với đối phương cũng thấp hơn một bậc, nhưng nếu nội lực đối phương mạnh hơn mình, dù cho chiêu thức tinh xảo, cũng khó có thể thủ thắng.
Xem ra chính mình học nghệ hai năm, vẫn không đạt tới cái cấp bậc của Diệt Tuyệt sư thái cùng với Đại Ỷ Ty đó a! Hắn cũng không biết, hai vị này đều là cao thủ trong cao thủ, Diệt Tuyệt sư thái nội công thâm hậu, so với Tống Viễn Kiều còn hơn một chút, hắn muốn cùng cấp số này so, đương nhiên là tự bôi xấu mà không biết.
Diệt Tuyệt sư thái vứt nửa thanh kiếm gãy xuống đất, nói:
– Đây là binh khí của học trò ta, không đủ sức chịu đựng đụng chạm với cao nhân.
Nói xong Diệt Tuyệt sư thái cởi cái bọc trên vai xuống, lấy ra một thanh cổ kiếm, Kim Hoa bà bà liếc mắt qua, thấy trên bao kiếm ẩn một làn khí xanh, kiếm chưa ra khỏi bao, đã biết không phải một vật bình thường, trên vỏ kiếm thêu bằng tơ vàng hai chữ “Ỷ Thiên”, Kim Hoa bà bà giật mình kinh hãi, buột miệng:
– Ỷ Thiên kiếm.
Diệt Tuyệt sư thái gật đầu, nói:
– Đúng thế, Ỷ Thiên kiếm ….
Trong đầu Kim Hoa bà bà lập tức hiện lên sáu câu võ lâm vẫn tương truyền:
“Võ lâm chí tôn, bảo đao Đồ Long, hiệu lệnh thiên hạ, mạc cảm bất tòng, Ỷ Thiên bất xuất, thùy dữ tranh phong”.
Kim Hoa bà bà lẩm bẩm:
– Thì ra kiếm Ỷ Thiên nằm trong tay phái Nga Mi
Diệt Tuyệt sư thái quát lên:
– Tiếp chiêu.
Bà ta cầm cán kiếm nhưng không rút ra khỏi bao, dùng cả kiếm lẫn bao đâm vào ngực Kim Hoa bà bà, Kim Hoa bà bà giơ quài trượng lên gạt, Diệt Tuyệt sư thái cổ tay hơi rung một cái, bao kiếm đã chạm vào cây gậy.
Chỉ nghe một tiếng “xoẹt” nhỏ như xé một tờ giấy dày, thanh thần vật hải ngoại của Kim Hoa bà bà, một loại chí bảo trong kinh khí, San Hô Kim quài trượng kia đã gãy thành hai mảnh.
Kim Hoa bà bà trong lòng chấn động, nghĩ thầm:
“Thanh kiếm Ỷ Thiên kia chưa ra khỏi bao mà đã lợi hại như thế, quả thật danh bất hư truyền”.
Bà ta chăm chăm nhìn thanh bảo kiếm một hồi, nói:
– Diệt Tuyệt sư thái, xin bà cho tôi nhìn lưỡi kiếm xem ra thế nào?
Diệt Tuyệt sư thái lắc đầu, lạnh lùng đáp:
– Thanh kiếm này ra khỏi vỏ rồi, chưa uống máu người thì không chịu vào bao.
Từ Diệt Tuyệt sư thái khi thay hình đổi dạng đổi tên là Kim Hoa Bà Bà, Đại Ỷ Ty đã không sử dụng võ công minh giáo Ba Tư nữa, hôm nay nhìn thấy Ỷ Thiên kiếm, nói không chừng, sẽ phải dùng tới rồi, cùng lắm là đem những người này một mạch giết chết hết thì chẳng ai biết.
Còn khi Diệt Tuyệt sư thái vung kiếm lên tấn công, tuy chặt đứt được quài trượng của đối phương, nhưng khi ra tay đã dùng đến Nga Mi Cửu Dương Công tu luyện trên ba mươi năm nay, thần công này khi chạm vào Kim Hoa bà bà như chìm vào trong đại dương, không còn tăm hơi gì, chỉ lay động tà áo mà thôi chứ không đẩy lùi bà ta được một bước.
Bây giờ nghĩ lại, trong bụng không khỏi kinh hãi, biết rằng bà ta nội lực rất cao siêu, lực xương sống lại vững chãi, chẳng khác gì kẻ tráng niên, không có vẻ gì một bà già hom hem yếu đuối, tu luyện đạt tới mức như thế thật khó mà hiểu nổi:
– Tiếp chiêu đi!
Diệt Tuyệt sư thái đang muốn rút kiếm ra, thì bất chợt nghe có người cao giọng kêu to:
– Đừng đánh.. đừng đánh! Có chuyện gì thì từ từ nói!
Bỗng nhiên nơi không xa đống cỏ khô sụp xuống, thảo diệp bay tán loạn, từ bên trong chui ra một thanh niên trẻ ở trần, bên dưới hạ thân chỉ quấn quanh tấm vải làm khố, Diệt Tuyệt sư thái và Kim Hoa Bà Bà đều không khỏi ngẩn ra, người này trốn ở trong đống cỏ khô xem ra đã rất lâu, lấy tu vi, nội lực của chính mình mà không phát hiện được, thiếu niên này lẽ nào nội công trình độ lại thâm sâu như thế? Nhìn kỹ lại thấy hắn dáng người to cao, toàn thân bắp thịt lồi lên cứng cáp, vóc người kiện mỹ cực điểm, vẻ đẹp tràn ngập dương cương nam tính, không khỏi âm thầm than thở.
Trương Siêu Quần vừa mới xuất hiện, A Ly lập tức gọi lên, vui vẻ nói:
– Trương Siêu Quần ca, huynh sao vậy lại ở chỗ này! Ta cùng bà bà thật lo lắng cho huynh a! Hai năm qua huynh đi nơi nào?
Diệt Tuyệt sư thái cùng Kim Hoa bà bà vốn là kẻ tám lạng người nửa cân, nghe tiểu cô nương kia nói như vậy, hóa ra thiếu niên kỳ dị này là cùng Kim Hoa bà bà một đường, không khỏi bắt đầu sinh ý lui, nhưng nếu như thế mà lùi bước, thì ảnh hưởng đến tên tuổi phái Nga Mi, trong lòng do dự….
– Tiểu bối Trương Siêu Quần là đệ tử Trương chân nhân phái Võ Đương, xin bái kiến sư thái.
Tuy rằng trên người hắn y phục thiếu thốn chẳng ra sao, nhưng da mặt hắn thì thật dầy, bình chân như vại.
Diệt Tuyệt sư thái ngoài 40 tuổi, tuy nhìn thấy hắn thật là hoang đường, nhưng cũng chỉ là khẽ nhíu mày, còn sư muội Bối Cẩm Nghi lại là không nhịn được nhẹ giọng nói thầm:
– Tiểu tử này áo không đủ che thân, cũng không biết trốn ở nơi đó làm cái gì, đệ tử phái Võ Đang sao lại có hành vi như thế, quá nửa là giả mạo, Đinh sư tỷ thử nói xem?
Khi nàng nghiêng đầu nói thì thấy Đinh Mẫn Quân đôi mắt nhìn chằm chằm trên người thiếu niên đang cỡi trần đờ ra, tựa hồ là suy tư điều gì đó, nàng không khỏi kinh ngạc.
– Ngươi là đệ tử Trương chân nhân?
Diệt Tuyệt sư thái cau mày hỏi, vừa rồi thiếu niên này xưng là đệ tử Trương Tam Phong, trong khi ở chốn giang hồ chỉ co danh xưng Vũ Đang thất hiệp thì tại sao bên trong lại thêm một đệ tử nào nữa? Trương Tam Phong nhiều năm qua đã không thu đồ đệ, mặc dù núi Vũ Đang có thu thêm đồ đệ, nhưng cũng là môn đồ của Võ Đang thất hiệp, việc này người trong võ lâm đều biết đến, Diệt Tuyệt sư thái cảm giác đầu tiên chính là tiểu tử này đang nói láo.
– Sư thái võ nghệ quá cao cường, tiểu bối may mắn gặp dịp nhìn thấy, sư thái kiếm thuật siêu quần, khiến cho lòng người kính phục, trong chốn giang hồ hiện nay, ngoại trừ sư phụ của tiểu bối, lúc này lấy sư thái là kiếm pháp cao nhất.
Dốc hết vốn liếng nịnh nọt, gặp người liền nâng, quyết không để chậm, quả nhiên là Diệt Tuyệt sư thái trên mặt lộ vẻ mỉm cười, tâm trạng khá là vui.
– Thiếu hiệp là đệ tử phái Võ Đương, vì sao trốn ở bên trong đống cỏ khô, còn… còn áo không đủ che thân như thế?
Không đợi hắn trả lời, Diệt Tuyệt sư thái quay đầu lại hỏi:
– Mẫn quân, Cẩm Nghi, các ngươi có mang theo y phục không?
Bối Cẩm Nghi hơi kinh hãi, sư phụ từ trước đến giờ đối đãi với người ngoài nghiêm túc thận trọng, sao hôm nay lần thứ nhất mới nhìn thấy tiểu tử vạ vật lãng tử này liền như vậy hậu đãi?
Hồi nãy Bối Cẩm Nghi thấy hắn hướng về Đinh Mẫn Quân bên cạnh lén lút liếc mắt nhìn, thì trong lòng cho rằng hắn thấy Đinh sư tỷ có khuôn mặt xinh đẹp, nên có ý nghĩ gây rối, nàng không hề hay biết là hai năm trước Đinh Đinh Mẫn Quân cũng đã từng trước mặt tiểu tử vạ vật lãng tử này từng có chung một chân.
– Bẩm sư phụ, chúng ta không có mang.
Này không phải là phí lời sao? Đệ tử Nga Mi thì làm sao bên người có mang theo y phục nam nhân?
Kỷ Hiểu Phù sắc mặt ửng hồng lên, từ trong bên trong bao lấy ra một cái một bộ thanh y, cúi thấp đầu, đưa đến trước mặt Trương Siêu Quần nhỏ giọng nói:
– Ngươi… ngươi mặc vào đi!
Trương Siêu Quần mỉm cười, nói tiếng cám ơn, nhận lấy mặc vào, Diệt Tuyệt sư thái thấy hắn thân thể hoàn mỹ đã được mặc ý phục vào, trong lòng rung động, lập tức ám lẫm tự trách, chính mình hôm nay đây là sao vậy?
Trương Siêu Quần vừa xuất hiện ra tới, một trận tranh đấu giữa Diệt Tuyệt sư thái và Đại Ỷ Ty bị trừ khử trong vô hình, trong lòng hắn âm thầm đắc ý, lại nhìn thấy, ở đây có năm nữ tử, chính mình không ngờ đã thọc dương v*t vào ba cái âm đ*o, còn lại hai cái, sợ rằng sau này cũng là trốn không thoát kế hoạch hậu cung của mình, hắn càng là rạng rỡ hơn.
Hắn vừa mới mặc y phục vào, Đại Ỷ Ty bỗng nhiên không nói một lời, xoay người, kéo A Ly đi ngay.
A Ly quay đầu lại kêu lên:
– Trương Siêu Quần ca…Trương Siêu Quần ca!
Trương Siêu Quần thấy Đại Ỷ Ty phải đi, không khỏi quýnh lên, nói
– “Bà bà, ngươi…ngươi… phải đi sao?
Đại Ỷ Ty dừng lại nói:
– Ngươi còn gọi ta bà bà à? Tốt…tốt lắm…
Nói xong cùng A Ly nhẹ nhàng phóng đi.
Trương Siêu Quần cảm thấy thất vọng, phảng phất trong lòng mất đi cái gì vậy, ngày ấy tình duyên có khác gì mới hôm qua, nhưng nàng kiêng kỵ Minh giáo Ba Tư, trước sau gì cũng không dám lấy bộ mặt thật gặp người, bất quá lập tức trong lòng hắn run rẩy dữ dội, vừa nãy Đại Ỷ Ty nói lời kia:
“ Ngươi còn gọi ta là bà bà à! Này lại là ý gì?”
Chẳng lẽ nói….ta phải gọi nàng… gọi nàng là Đại Ỷ Ty cho thân mật hơn trong lối xưng hô sao? Trương Siêu Quần vừa nghĩ, trong lòng mừng rỡ như điên, liền muốn chạy đuổi theo nàng, chợt nghe Diệt Tuyệt sư thái hỏi.
– Trương thiếu hiệp, ngươi cùng Kim Hoa bà bà là người quen à?
Trương Siêu Quần bất đắc dĩ quay đầu lại, cười nói:
– Từng có gặp mặt một lần, bà bà thật ra rất tốt, hai năm trước giúp tiểu bối báo thù, giết không ít quân Mông Cổ.
Diệt Tuyệt sư thái gật đầu:
– Kim Hoa bà bà hành tung quái lạ, hóa ra là cũng là người chung một chí hướng, vừa rồi thật là nguy hiểm, Trương thiếu hiệp, ta còn có chút sự vụ phải xử lý, sau này gặp lại.
Diệt Tuyệt sư thái ngửng đầu nhìn trời, xuất thần hồi lâu, lại nói:– Hiểu Phù, theo ta.Bà không thèm nhìn đồ đệ, đi vào trong căn nhà tranh, ba người cùng đi theo, Dương Bất Hối kêu lên:– Mẫu thân…Cũng định chạy theo, Kỷ Hiểu Phù biết lần này sư phụ đích thân xuống núi, là do thanh lý môn hộ, tuy mình trước đây được sư phụ sủng ái, nhưng sư thái tính tình nghiêm khắc, không biết sẽ xử mình ra sao, nên quay lại nói với nữ nhi nói:
– Con cùng Vô Kỵ ca ca đi chơi, đừng có tới đây.
Trương Siêu Quần trong tai nghe giọng nói của nàng, phảng phất như ở trong mộng mới tỉnh, thấy Diệt Tuyệt sư thái muốn dẫn Kỷ Hiểu Phù đi, làm sao mà biết sẽ phát sinh cái gì, nhưng đây là việc của sư đồ bọn họ, mình tùy tiện đi theo sẽ gây phiền toái, thấy thầy trò các nàng bốn người hướng về xa xa bước đi, nên hắn quay đầu lại hướng về Trương Vô Kỵ nói:
– Vô kỵ, ngươi mang theo Bất Hối đi tìm Hồ tiên sinh chơi đi, không nên tới gần đây.
Trương Vô Kỵ lâu nay đối với vị tiểu sư thúc này tôn kính rất nhiều, lúc này lại là chần chừ, nói:
– Hồ tiên bối … đã chết rồi.
Trương Siêu Quần chấn động trong lòng, mới đêm qua và thêm buối sáng hôm nay mà thôi, Hồ Thanh Ngưu đã bị Đại Ỷ Ty giết? Hỏi kỹ lại thì mới biết, nguyên lai sáng nay Kim Hoa bà bà liền tới, giết chết vợ chồng Hồ Thanh Ngưu, những người được gọi là chính phái không dám cùng Kim Hoa bà bà động thủ, lập tức chạy trốn, Kim Hoa bà bà thấy Trương Vô Kỵ mi thanh mục tú, liền muốn bắt mang đi Linh Xà đảo cho A Ly làm bạn, nhưng khi biết Trương Vô Kỵ là nhi tử của Võ Đang ngũ hiệp Trương Thúy Sơn, liền ép hỏi hắn nơi ở của Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn đang biệt tích, Trương Vô Kỵ tuy nhỏ tuổi, nhưng là rất ngạnh khí, không chịu tiết lộ, trong lúc Kim Hoa bà bà đang ép hỏi thì Kỷ Hiểu Phù chạy tới dẫn theo Trương Vô Kỵ chạy trốn lại đây, tiếp theo là phát sinh sự việc vừa rồi.
Trương Siêu Quần thương tiếc không ngớt, dù là mình đến nơi này, chung quy là cũng không có thể thay đổi số mệnh một đời thần y, bỗng nhiên hắn lại nghĩ đến Kỷ Hiểu Phù, nàng vốn đã là đáng thương, sinh ra một cái tiểu cô nương khả ái như thế, nếu như không thể hưởng thụ được niềm hạnh phúc gia đình, thì bị Diệt Tuyệt lão ni giết, thực sự là đạo trời không tha, khi hắn ngẩng đầu nhìn lên, thì Diệt Tuyệt sư thái bọn bốn người đi được rất xa từ lâu, hắn liền vội vàng dặn dò Trương Vô Kỵ vài câu, rồi phóng người đi theo.
Hắn nghĩ, Đinh Mẫn Quân cũng bị chính mình do ma xui quỷ khiến nên đã cùng nhau quan hệ thân xác, chắc là không đến mức ở trước mặt Diệt Tuyệt sư thái thuyết tam đạo tứ, nhưng lần này Diệt Tuyệt sư thái tự mình xuống núi, là từ chỗ nào biết được chuyện của Kỷ Hiểu Phù?
Trương Siêu Quần thấp thỏm bất an âm thầm đi theo, sợ bị Diệt Tuyệt sư thái phát hiện, xa xa thì ngồi xổm người xuống, hắn tu luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh đã có hai năm hỏa hầu, tuy rằng không đến nỗi vô đối thiên hạ, ngạo thị quần hùng, nhưng nhĩ lực đã trở nên nhạy bén cực điểm, thêm vào bản thân hắn đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt của đơn vị đặc công, so với thường nhân thính giác mạnh hơn mấy lần, cho nên tuy rằng khoãng cách khá xa, nhưng vẫn nghe được.
Lúc này trong Hồ Điệp cốc nổi lên cơn gió lớn, âm thanh đứt quãng bay tới, nghe Kỷ Hiểu Phù nói rằng:
– Đệ tử trăm phương nghìn kế trốn tránh y, nhưng không cách nào thoát khỏi tay y, sau cùng bị y bắt được, sư phụ… đệ tử bất hạnh, gặp phải cái oan nghiệt kiếp trước…
Nàng nói tới đây, âm thanh càng lúc càng nhỏ. Diệt Tuyệt sư thái hỏi:
– Rồi sau đó?
Kỷ Hiểu Phù nói nhỏ:
– Đệ tử chống cự không lại, thất thân với y. Y giám thị đệ tử cực kỳ nghiêm nhặt, khiến cho đệ tử muốn chết cũng không xong, cứ như thế suốt mấy tháng trường, bỗng có kẻ địch đến tìm y, đệ tử thừa cơ trốn thoát, chẳng bao lâu biết ra là đã có mang, không dám thưa cùng sư phụ, chỉ còn nước lén sinh ra một hài tử.
Diệt Tuyệt sư thái hỏi:
– Tất cả thực là như thế ư?
Kỷ Hiểu Phù nói:
– Đệ tử nghìn vạn lần không dám nói dối sư phụ.
Diệt Tuyệt sư thái trầm ngâm một hồi, nói:
– Tội nghiệp ngươi thật đáng thương. Nhưng việc này đâu có phải là lỗi ở người đâu.
Đinh Mẫn Quân nghe lời nói của sư phụ có vẻ thương xót Kỷ Hiểu Phù, liền hậm hực nhìn nàng một cái, Diệt Tuyệt sư thái thở dài, hỏi:
– Thế bây giờ con định ra sao?
Kỷ Hiểu Phù rơi lệ đáp:
– Đệ tử do gia nghiêm định đoạt, vốn đã hứa gả cho Ân lục hiệp phái Võ Đang, nay gặp phải biến cố này, chỉ mong sư phụ nhủ lòng cho đệ tử xuất gia, cắt tóc làm ni cô.
Diệt Tuyệt sư thái lắc đầu:
– Chuyện đó không nên, vậy tên bại hoại đã hại đời ngươi kia tên hắn là gì?
Trương Siêu Quần trong nội tâm thấy gay go, cái này cũng không thể nói, nói ra liền nát, hắn ở nơi xa xa gấp gáp, bên kia Kỷ Hiểu Phù hạ giọng nói:
– Y … y họ Dương, đơn danh một chữ Tiêu.
Diệt Tuyệt sư thái bỗng nhảy dựng lên, tay áo phất một cái, nghe lách cách, một thân cây gỗ đã bị bà ta đánh vỡ một bên, Kỷ Hiểu Phù, Đinh Mẫn Quân, Bối Cẩm Nghi ba người mặt liền biến sắc.
Diệt Tuyệt sư thái gằn giọng hỏi:
– Ngươi bảo tên hắn là Dương Tiêu? Có phải là đại ma đầu của Ma giáo, tự xưng cái gì “Quang Minh Tả Sứ” Dương Tiêu đấy không?
Kỷ Hiểu Phù đáp:
– Y … y … là người trong Minh giáo, hình như trong giáo phái này cũng có chút địa vị.
Diệt Tuyệt sư thái mặt đầy vẻ giận dữ, nói:
– Minh giáo cái gì? Cái đó là bọn Ma giáo thương thiên hại lý, vô ác bất tác. Y … y trốn ở đâu? Ở trên Quang Minh Đính dãy Côn Lôn chăng? Để ta đi tìm y.
Kỷ Hiểu Phù nói:
– Y nói, bọn họ Minh giáo …
Diệt Tuyệt sư thái quát lên:
– Ma giáo.
Kỷ Hiểu Phù nói:
– Vâng..y nói tổng đàn của Ma giáo vốn đặt trên đỉnh Quang Minh, nhưng những năm gần đây nội bộ bất hòa, y không tiện ở lại đỉnh Quang Minh, để người khác khỏi nói là y muốn làm giáo chủ, nên dời qua ẩn cư trên Tọa Vong Phong thuộc dãy Côn Lôn, nhưng chỉ nói cho một mình đệ tử biết thôi, trên giang hồ không ai hay cả, sư phụ đã hỏi đến, đệ tử không dám không thưa, sư phụ, người đó … người đó là kẻ thù của bản phái đấy ư?
Diệt Tuyệt sư thái nói:
– Thù sâu như biển, đại sư bá ngươi Cô Hồng Tử, đã bị tên đại ma đầu này chọc giận quá mà chết.
Trương Siêu Quần thở dài, thầm nghĩ:
“ Có câu nói ngực lớn nhưng không có đầu óc, quả nhiên là như vậy a, làm gì cũng không nên nói ra là Dương Tiêu, cứ tùy tiện nói cái tên Trương Tam, Lý Tứ gì đó không được sao? Biết rõ ràng Minh giáo là những người đại địch với chính phái…
Lúc này, cơn gió đã ngừng lại, tất cả âm thanh từ xa xa đều không nghe rỏ nữa, Trương Siêu Quần âm thầm sốt ruột, thấy các nàng nói một lúc, đột nhiên Kỷ Hiểu Phù đứng thẳng người lên, một mình đì theo Diệt Tuyệt sư thái.
Trương Siêu Quần không còn che giấu hành tung, hắn đứng lên, hướng về Diệt Tuyệt sư thái cùng Kỷ Hiểu Phù chạy tới
Đinh Mẫn Quân cùng Bối Cẩm Nghi hai nàng bỗng thấy hắn đột nhiên xuất hiện, giật mình, Đinh Mẫn Quân càng là nhíu lên lông mày khổ sở suy nghĩ, mãi đến khi Trương Siêu Quần thân hình xẹt qua, nhìn thấy bóng lưng hắn thì, đột nhiên thân thể mềm mại chấn động, sắc mặt đại biến, lẩm bẩm nói:
– Là hắn… đúng là hắn!
Bối cẩm nghi ngạc nhiên hỏi:
– Cái gì là hắn? Sư tỷ cũng biết hắn sao?
Đinh Mẫn Quân ngẩn ra, nói:
– Không… ta không quen biết, hắn là đệ tử phái Võ Đang, ta làm sao nhận thức….
Bối Cẩm Nghi bán tín bán nghi, liếc nhìn bóng lưng Trương Siêu Quần, lại liếc nhìn nhìn Đinh Mẫn Quân mặt mày trắng bệch đang trầm ngâm.
Diệt Tuyệt sư thái đem Kỷ Hiểu Phù mang tới nơi yên tĩnh, Trương Siêu Quần náu mình đằng sau thân cây không dám thò mặt ra, chỉ nhìn Diệt Tuyệt sư thái nói một hồi, Kỷ Hiểu Phù cúi đầu suy nghĩ, sau cùng lắc đầu, thần thái cực kỳ kiên quyết, hiển nhiên không chịu theo lệnh sư phụ, lại thấy Diệt Tuyệt sư thái giơ tả chưởng lên, dường như định đánh xuống, nhưng bàn tay lại ngừng ở trên không, không hạ xuống, dường như cho Kỷ Hiểu Phù cơ hội sau cùng có chịu hồi tâm chuyển ý hay chăng.
Trương Siêu Quần tim đập thình thình, nghĩ thầm chưởng đó đánh xuống đầu, Kỷ Hiểu Phù không sao sống được, hai mắt y không dám chớp, chăm chú nhìn Kỷ Hiểu Phù, chỉ thấy nàng quì hai gối xuống, Diệt Tuyệt sư thái thở dài một tiếng, đang muốn ra tay, thì nghe phía sau truyền đến tiếng kêu, hơi nhướng mày, chưởng lực ngưng mà không phát, quay đầu lại nhìn lại, thấy là Trương Siêu Quần, sắc mặt Diệt Tuyệt sư thái khó chịu.
– Chưởng hạ lưu nhân…chưởng hạ lưu nhân…
Trương Siêu Quần phóng tới tốc độ thật nhanh, Kỷ Hiểu Phù vốn đã nhắm mắt chờ chết, thấy hắn chạy tới, lúc này linh cảm nhìn thấy một tia hi vọng, thân thể mềm mại như muốn quỵ xuống.