Xuyên Không Ỷ Thiên

Chương 40: Rời Đi Đáy Vực


Đọc truyện Xuyên Không Ỷ Thiên – Chương 40: Rời Đi Đáy Vực

Tìm từ ban ngày cho tới khi màn đêm buông xuống, trên đường đánh chết bảy, tám con dã thú, một luồng oán giận hết mức vung vãi phát tiết ra trên thân những con dã thú không may gặp phải hắn, Trương Siêu Quần đã là tuyệt vọng tới cực điểm, chán nản ngay tại yên tại chỗ, toàn thân lạnh lẽo….

Không ngủ cho đến ngày thứ hai, trời mới vừa sáng, Trương Siêu Quần lập tức bắt đầu trong rừng tiếp tục tìm tòi, dọc theo ven đường hắn đều để lại ký hiệu, để có thể phân biệt những khu vực đã đi qua, cứ như thế không ngừng tìm kiếm, đến ngày thứ sáu, toàn bộ thung lũng đều tìm cả khắp nơi, cũng không có tông tích gì của Tiểu Long Nữ.

Một chút hy vọng cuối cùng đã tan tành, Trương Siêu Quần thể lực kiệt sức không chống đỡ nổi, nằm quỵ té xỉu, ròng rã sáu ngày này, hắn đều nhờ vào một sự quyết tâm chống đỡ, khi mệt mỏi thì lên trên nhánh cây to ngủ gật, bụng đói khát cứ tiện tay hái chút quả dại ăn tạm, hắn đánh chết dã thú cũng không ít, nhưng không có tâm tình nấu nướng để ăn.

Hắn không biết tại sao Tiểu Long Nữ đột nhiên lại bỏ đi như thế, dựa theo trí nhớ của hắn theo nguyên bản Thần Điêu, Tiểu Long Nữ năm xưa bởi vì lấy thuốc giải độc Tình Hoa để đưa cho Dương Quá, sau đó mới nhảy xuống sườn núi mất tích, hiện tại thì mất dạng vì cái điều gì?

Trương Siêu Quần sao nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không thông, nhắm mắt lại cũng không biết mình ngủ bao lâu rồi, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt mình nóng hầm hập, phảng phất có người phun khí vào mặt mình, hắn giật mình tỉnh lại.

– Cô cô….!


Ngờ đâu không không phải là Tiểu Long Nữ, mà là một con nai, Trương Siêu Quần giật mình, một luồng oán khí tự nhiên xông thẳng lên trán, không chút nghĩ ngợi, liền vung chưởng đánh ra “Bộp..” một tiếng, đầu con nai bị đánh trúng, nó rên lên một tiếng, lảo đảo chạy tầm vài bước, co quắp ngã trên mặt đất kêu la không ngớt.

Trương Siêu Quần nghe nó rên rỉ, thật là thê thảm, trong lòng rất hối hận, đi lên phía trước quan sát, lúc này con nai co giật, ngay lập tức đã không động đậy.

– Nai à, xin lỗi mày… ta không phải có ý đánh mi, cũng là do ta hoảng loạn khi cô cô bỏ ta mà đi, do đó tâm tình không tốt, vô tình xuất thủ, mi cũng đừng trách ta… dù sao mi cũng tốt hơn ta, còn hơn ta đây sống mà lẻ loi một người.

Trương Siêu Quần ngồi dưới đất, nhìn xác con nai, tự mình nói với mình.

Đột nhiên hắn thầm nghĩ, cô cô đang khỏe mạnh vui vẻ, bỗng nhiên rời đi, lẽ nào là bởi vì… hắn lại liếc nhìn nhìn đầu con nai, lẩm bẩm nói:

– Con nai già bị ta đánh chết, nai già bị chết… lẽ nào cô cô…

Trong phút chốc, hồi ức trở về dồn dập, võ công của nàng tựa hồ so với cách đây 2 năm lui bước, sức bền giảm xuống, nửa năm trước, hai người có thể đánh nhau bốn, năm trăm chiêu thậm chí càng lâu thì càng hăng, nhưng thời gian gần đây, nàng mỗi lúc đấu tầm một hai trăm chiêu liền dừng lại.

Đúng rồi, hắn vẫn cho là là mình có thiên phú dị bẩm, tiến bộ quá nhanh, về sau nàng không phải là đối thủ mình, thế nhưng bây giờ suy nghĩ lại, hiển nhiên là không phải như vậy, thông thường lúc cuối trận giao đầu thì kêu mệt, chứ không phải là mình đánh bại nàng mà dừng lại!

Trước mắt đã dần dần có thể hiểu được nguyên nhân, cô cô không phải là không đấu lại hắn, tu vi nội công nàng so với ta năm tháng vẫn là vĩnh viễn vượt trội hơn, nàng luyện Ngọc Nữ Kiếm Pháp từ nhỏ, đương nhiên là càng thêm tinh vi, nàng không phải là thua ở vấn đề võ công, mà là bởi vì… bởi vì nàng đã.. lớn tuổi rồi!

Trương Siêu Quần toàn thân lạnh lẽo, như nhập vào hầm băng, bởi vì là do độ lạnh của giường hàn ngọc, nàng bảo tồn hơn 120 năm thanh xuân, nhưng từ khi tỉnh lại, bắt đầu từ năm thứ hai, đã có dấu hiệu mỏi mệt già yếu, hơn nữa là lão hóa rất nhanh, nhớ tới trước ngày nàng rời đi, lúc so kiếm đấu chiêu xong xuôi, vuốt bụng nàng, chính mình đã nói, cô cô tựa hồ mập ra…

Đúng rồi, nàng đã biết được biến hóa trên thân thể của mình rồi!


Nàng rời đi, không phải là bởi vì không yêu hắn, mà là không muốn để cho hắn nhìn thấy lúc nàng già yếu đi!

Trương Siêu Quần thở ra một hơi thật dài đến, bi ai lại ập đến, nước mắt trào ra, không nhịn được lớn tiếng khóc lớn.

Khóc lớn thoả thích một hồi, Trương Siêu Quần nghĩ đến, khả năng Tiểu Long Nữ đã rời khỏi thung lũng này, nếu nàng còn ở nơi này, mình quyết sẽ tìm nàng dù lật tung cả thung lũng này, sinh không gặp người, chết không thấy xác, làm sao mà an lòng rời đi khỏi đây? Nàng còn nói, 16 năm sau ở núi Hoa Sơn tái tụ…

Trương Siêu Quần đứng lên, trong lòng kinh hỉ kích động, có lẽ nàng rời khỏi nơi này để đi tìm phương pháp phục hồi bảo dưỡng tuổi thanh xuân? Ha ha… Trương Siêu Quần chợt ầm ĩ cười lớn, trong lòng cực kỳ vui vẻ, đúng rồi, cứ hy vọng là như vậy, bằng không nàng tại vì sao lại phải ước định với hắn 16 năm sau?

Trương Siêu Quần càng nghĩ càng thấy có lý, hắn mừng như điên cuống, ở bên trong thung lũng thét dài, âm thanh chấn động tứ phương.

Bình tĩnh lại tâm tình, Trương Siêu Quần nhớ đến ở bên dưới tấm lụa trắng nàng còn để lại một đồ hình quái lạ, trong lòng hơi động, nghĩ đến Tiểu Long Nữ không bao giờ nhẫn tâm để hắn một người lưu lại sâu trong thung lũng nơi này, cái đồ hình kia là có thể là địa đồ để rời khỏi thâm cốc.

Quả nhiên, dựa váo tấm đại đồ tìm hơn nửa ngày, cuối cùng ở mặt phía bắc hắn tìm tới nơi đánh dấu, ngẩng đầu nhìn lên trời cao, thật là là bí mật cực kỳ, một đường nhỏ, hẹp, dài uốn lượn xoay quanh, chỉ có thể là một người đơn độc leo lên sơn đạo, xem ra đây là lên đường lên trên đỉnh núi rồi! Nơi đây có một con đường như vậy, cũng là một kỳ tích.


Trương Siêu Quần đứng ở trước sơn đạo, luyến tiếc nhìn lại trong thung lũng một chút, rồi dứt khoát leo lên…

Đã biết là sơn đạo này rất khó leo lên, nhưng Trương Siêu Quần vẫn không nghĩ tới sẽ gồ ghề gian nan như vậy, đoạn ở dưới còn đỡ, có thể miễn cưỡng leo lên, đến chính giữa thì càng ngày càng chót vót, có chỗ tạo thành góc 90 độ, cũng may bây giờ Trương Siêu Quần đã có võ công, nếu không thì hắn đã xuống vọng nhai mà than thở rồi.

Mãi cho đến lúc đêm khuya, lúc này mới leo lên đến đỉnh, tay chân tê dại mỏi nhừ, Trương Siêu Quần quay đầu nhìn xuống thấy dưới đáy tối tăm rậm rạp, âm u không ánh mắt trời, hắn hồi tưởng gần hai năm nay, dường như cách biệt với thế gian.

Nghỉ ngơi một chốc, Trương Siêu Quần đi xuống núi, khi đến dươi chân núi Thanh Ngưu thì sắc trời đã là sáng choang.

Nghĩ tới thời gian hai năm ở bên trong thung lũng luyện công, không biết tên tiểu quỷ Trương Vô Kỵ kia đã thế nào, dựa theo nguyên bản, hắn chắc đã trở thành một tiểu thần y, theo sắp xếp nguyên bản đây là thời gian Đại Ỷ Ty tìm đến Hồ Thanh Ngưu báo thù. Trương Siêu Quần không khỏi nghĩ đến ngày ấy ở trong quán trọ mây mưa một phen với nàng, tuy không còn nhớ rỏ ràng chi tiết, nhưng cảm giác thì không phai mờ.

Nếu như lần thứ hai gặp lại mặt, nàng có thể hay không lập tức xông lên giết mình cơ chứ? Trương Siêu Quần sợ hãi cả kinh, lại nghĩ đến ngày đó cũng không thể trách mình được, liên quan đến với bình thuốc xuân dược, chính mình cũng không hề hay biết, nói đi thì cũng phải nói lại, tiểu gia ta tốt xấu cũng gì cũng coi như là thiếu niên thanh xuân, phong lưu phóng khoáng, sức mạnh cường tráng, Đại Ỷ Ty dù sao cũng có đã hơn 35 tuổi, phân tích kỹ thì chính nàng còn kiếm được tiện nghi tiền lời, ta không đi trách cứ nàng, nàng chẳng lẽ còn ngược lại trách ta sao? Nghĩ như vậy, Trương Siêu Quần ung dung bước tiến hơn nhiều.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.