Xuyên Không Vớ Phải Lão Công Vô Sỉ

Chương 26


Đọc truyện Xuyên Không Vớ Phải Lão Công Vô Sỉ FULL – Chương 26


“Tất cả các em hãy trật tự đi!” Thầy giáo đứng trên bục giảng nghiêm giọng nói, ánh mắt chán ghét nhìn cô
“Thẩm Chi Ưu, tốt nhất là em đừng đến đây náo loạn!” Thầy giáo chỉ tay vào mặt cô, ra điều cảnh báo.

Có giáo viên nào mà nói chuyện không tôn trọng người khác như này không?
Còn dám nhìn ta bằng ánh mắt đó à?
Hừ, bản cô nương ta đây tuổi thật cũng là hai mấy tuổi rồi đấy!
“Ông nên tôn trọng công việc của ông đi! Bằng không tôi cũng không biết là tại sao ông lại bị đuổi việc đâu!” Chi Ưu nhún vai, cười vô tội.

“Hừ, con lợn béo ỷ vào nhà có quyền lực đây mà!! Rồi cuối cũng là bị bọn tao đánh!! Mày thì ra oai cái gì chứ?!” Một giọng nói chế giễu vang lên, theo sau đó là hàng loạt tiếng cười châm biếm cùng tiếng nói hùa theo.

“Hahahaha!! Đúng rồi đấy, một con lợn béo thích đi dụ dỗ đàn ông!!”
“Phải đấy! Con lợn này chỉ nói cho oai thế thôi chứ cuối cùng một lát nữa chả phải là lại quỳ xuống cầu xin tụi mình sao?”
“Đúng là vừa béo vừa ngu mà!!”
“Hahahaha!! Đã thế còn không biết lượng sức bản thân mình đến cỡ nào! Ngày ngày đến phiền nam thần của tụi tao, mày nghĩ mày xứng chắc?!”
“Còn nói, người xứng với nam thần của tụi tao cũng chỉ một mình Thẩm Như Ngọc thôi!!”
“Hahahaha!! Em thì dáng đẹp mà chị thì béo như lợn, con béo này chỉ được cái mặt còn cái dáng thì bỏ!!”
“CÂM MỒM!!!” Mục Tiểu Hạ tức giận đập bàn quát “Mấy cậu nói vậy mà được à?!”
“Ha, tao nói không đúng sao? Bây giờ lại còn theo phe con lợn béo kia cơ!!” Nam sinh đầu bàn đứng dậy nói to.

“Ngồi xuống đi!” Giọng thầy giáo trầm xuống, nam sinh nghe thế liền ngồi xuống, thầy giáo lại nói tiếp “Thẩm Chi Ưu, em thấy đấy! Không ai nghe em cả và tôi cũng vậy!! Vốn dĩ em nên nghỉ học đi, mỗi lần đi dạy tôi nhìn thấy mặt em, tôi đều rất nản!!”
“Tôi nghĩ ông không nên làm nghề giáo thì đúng hơn!” Chi Ưu cười chế giễu “Loại thầy giáo như ông tốt nhất nên sa thải!”
“Cô nghĩ cô là ai mà đòi sa thải tôi? Chỉ dựa vào nhà có quyền lực?” Thầy giáo nhướng người, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.

“Ồ?” Chi Ưu hơi bất ngờ với thái độ của ông ta, đột nhiên cô nhớ tới một chuyện, sau đó từ bất ngờ thành cười một cách nguy hiểm “Nghe nói ông đang hẹn hò với em gái nuôi tôi nhỉ? Cho nên mới dựa vào đó mà thách thức tôi đúng không? Lấy người họ Thẩm đối đầu với Thẩm Chi Ưu tôi? Không tồi!” Chi Ưu vỗ tay, cười giễu.

“Có điều ông lại tưởng tượng quá rồi đó nha~” Chi Ưu chống cằm, nhìn ông Thầy bằng ánh mắt khinh bỉ.

Để tôi xem ông sẽ làm gì tiếp đây!
“Cô! !” Thầy giáo cứng họng, không thể nói gì thêm.


Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán, trên mặt ai nấy đều treo lên vẻ mặt khó tin
“Để xem hai người các ông làm gì được tôi?” Chi Ưu mặc kệ những người đó, tiếp tục trầm giọng uy hiếp ông thầy.

“Trời ơi, không phải là nó lại bịa chuyện ấy chứ?!” Nữ sinh ngồi trước cô nói với nữ sinh đeo kính ngồi cạnh.

“Chắc chắn rồi, làm sao mà thật được, nữ thần của tớ chỉ có thể yêu nam thần được thôi!!” Nữ sinh đeo kính đáp.

“Không tin sao?” Chi Ưu nhướng người về phía hai nữ sinh hỏi.

“Mày! mày nói dối!” Nữ sinh đeo kính lắp bắp nói.

“Đây!” Nói rồi cô lấy điện thoại từ trong túi váy ra, mở ảnh lên đưa cho hai nữ sinh xem.

Hai nữ sinh ấy không kiềm được trước sự bất ngờ liền mở to hai mắt ra nhìn đến nỗi muốn rơi cả mắt ra ngoài.

Thấy biểu hiện của hai người như vậy, các học sinh khác đều nhướng người về phía cô xem và tất cả đều không khỏi ngạc nhiên.

“Chuyện này là thật?”
“Không thể nào!”
“Có khi là ảnh ghép đấy!”
“Ảnh ghép?” Chi Ưu nhếch môi cười “Trông tôi có rảnh để ghép cái ảnh này không?”
“Thẩm Chi Ưu, em mau ra ngoài cho tôi!!” Thầy giáo trầm giọng quát.

“Reeng! reeng! ”
“Ra chơi rồi, chắc không cần ra ngoài chứ?!” Chi Ưu nhún vai hỏi.

“Em mau lên phòng giáo viên gặp tôi!” Thầy giáo đập bàn, tức giận quát to.

“Được thôi!” Chi Ưu thản nhiên đáp, sau đó cô ngồi xuống rồi cất hết vở vào cặp.

“Chi Ưu, cậu đừng đi lên phòng giáo viên!” Mục Tử Hạ nhìn cô lo lắng.


“Tớ có định đi lên đó đâu?!” Chi Ưu nhún vai rồi vươn vai đứng dậy.

“Vậy cậu! ”
“Bây giờ xuống căn tin trường đi!!” Chi Ưu ngắt lời Mục Tử Hạ, cô kéo tay Tử Hạ, nói.

“Cậu không lên phòng giáo viên sao? Cậu vừa đồng ý lên gặp thầy rồi mà?” Tử Hạ thắc mắc hỏi.

“Tớ đồng ý đâu có nghĩa là tớ sẽ lên gặp ông ta? Với lại ông ta cũng không còn dạy học được bao lâu nữa đâu!!” Chi Ưu cười thâm hiểm làm toát ra sát khí khiến Tử Hạ chỉ biết im lặng mà không thể nói gì thêm.

“Haiz, mệt mỏi thật!” Chi Ưu chán nản tựa người vào ghế ngồi trên xe.

“Sao thế? Đi học mệt lắm à?” Thẩm Trường An nhướng người về phía cô, anh giúp cô thắt dây an toàn.

“Không hẳn nhưng mà anh này! ” Chi Ưu giương bộ mặt nũng nịu ra nhìn Trường An.

Trường An bật cười, anh xoa đầu cô “Sao thế?” Anh hỏi.

“Lát nữa mình đi thăm mộ mẹ nhé!” Chi Ưu mỉm cười, khuôn mặt đầy trông chờ nhìn anh.

“Được, dù sao hôm nay cũng là ngày giỗ của mẹ, bây giờ chúng ta đi luôn!” Trường An vừa khởi động xe, vừa nói.

“Anh này, em muốn chị dâu đi cùng nữa!” Chi Ưu vui vẻ lấy điện thoại ra gọi cho Vương Nhi.


“Này! Em! ” Trường An định cản nhưng cô đã gọi trước rồi.

“Alô, chị dâu này, chị đang ở đâu thế?” Chi Ưu háo hức hỏi.

[Tiểu Ưu sao? Chị bây giờ đang ở nhà, có chuyện gì thế?] Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Vương Nhi.

“Vậy như thế này nhé, 15 phút nữa em cùng ông xã tương lai của chị tới đón chị, chị mau thay đồ nha!” Nói xong cô cúp máy.

“Em chưa hỏi ý kiến của Tiểu Nhi đã quyết định rồi? Lỡ như chị ấy bận thì sao?” Trường An cau mày quay qua trách cô.

“Xì, thăm mộ mẹ chồng mà làm sao không đi!” Chi Ưu bĩu môi nói.

“Đúng thật là! nha đầu thối!” Trường An lắc đầu cười khổ.

“Chị dâu à, honey của chị ức hiếp em a~, anh ấy vừa cốc đầu em!!” Chi Ưu chu môi nũng nịu ôm Vương Nhi.

“Cốp!!”
“Em còn nói nữa à, em dám ăn mấy cây kem toàn hóa chất kia, mấy thứ đó rất độc hại, nó không tốt cho sức khỏe, anh chỉ là muốn tốt cho em thôi!” Trường An nhíu mày nói.

“Hừ, ăn có một cây thôi mà!” Cô vừa tức giận nói, vừa đưa tay xoa xoa lên chỗ mà Trường An cốc đầu cô.

“Thế thì anh cho em ăn một nghìn cái cốc đầu nhé!” Trường An nhếch môi.

“Thôi, em cảm ơn!” Chi Ưu liếc anh.

“Từ giờ anh mà thấy em ăn mấy thứ đồ độc hại này nữa là không chỉ đơn giản một cái cốc đầu đâu! Nghe chưa?” Trường An nắm tay thành nắm đấm rồi giơ lên dọa Chi Ưu.

Chi Ưu theo phản xạ liền né, nhưng rồi mặt xị lại đáp “Em nghe rồi!”
Tại vì đang nóng nên cô mới cần ăn kem chứ bộ!
“Ô, anh hai, chị Vương Nhi, chị!” Như Ngọc đứng ở đằng xa vẫy tay.


“Trời đất quỷ thần ơi, đúng là âm hồn không tan mà!” Chi Ưu chán nản ngẩng đầu lên trời oán trách.

Vương Nhi đứng một bên nhìn Chi Ưu rồi mỉm cười.

Con bé này! Đáng yêu hết sức!
Như Ngọc khoác tay Thẩm Thành Sơn và Nguyệt Lan đi tới, nom một nhà hạnh phúc khiến Chi Ưu chán ghét.

“Mấy người đến đây làm gì?” Trường An chau mày khó chịu hỏi.

Thẩm Trường An đột nhiên né tránh ánh mắt anh cùng Chi Ưu.

“Mấy người đến đây làm gì? Tính diễn trò khỉ ho cò gáy gì ở đây? Bọn tôi không có thuê rạp xiếc, xin mời về cho!” Chi Ưu trầm giọng nói, giọng nói lạnh đi vài phần.

“Thẩm Chi Ưu!!” Thẩm Thành Sơn đen mặt tức giận quát lớn.

“Đột nhiên tới thăm mộ mẹ tôi như vậy rốt cuộc là ông có ý gì?” Thẩm Trường An nghi ngờ hỏi, ánh mặt thể hiện lên rõ sự đề phòng.

Thẩm Thành Sơn không nói gì, ông lại lần nữa né tránh ánh mắt của cô và Trường An.

“Mẹ của tôi, không cần mấy người quan tâm! Còn bà nữa, Nguyệt Lan, gây chuyện rồi còn dám vác cái bản mặt chết tiệt của bà qua đây sao?”
“Thẩm Chi Ưu! con! !! Con! con nói gì mẹ không hiểu!” Nguyệt Lan giả vô tội, bà ta bắt đầu khóc, Thành Sơn thấy thế liền mủi lòng, vung tay tát cô.

“Chát!”
Cô đưa tay lên đặt vào chỗ má hằn lên năm ngón tay, miệng cười chua chát, ánh mắt bi thương nhìn ông.

Thẩm Chi Ưu, thật không ngờ mày lại bị tát bởi ông bố này.

Một ông bố sẵn sàng bênh vực cho người tình của ông ta dù không biết đúng hay sai.

“Tôi thật bất hạnh vì tôi là con gái ông!” Nói xong, cô quay đầu tiến đến mộ của mẹ nguyên chủ, trong lòng không ngừng dấy lên cảm giác đau đớn và thất vọng.

____________
*Hi!!! Its me! Bemn06 đây!!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.