Xuyên Không Vớ Phải Lão Công Vô Sỉ

Chương 18


Đọc truyện Xuyên Không Vớ Phải Lão Công Vô Sỉ FULL – Chương 18


Đến nơi tập gym, Chi Ưu liền nhanh chóng đăng kí tập, buổi đầu tiên của cô luôn được các hướng dẫn viên hướng dẫn nhiệt tình, mặc dù là đã biết nhưng cô vẫn phải nghe họ nói.

Haiz, ai bảo anh trai cô lại biết hôm nay cô đi đăng kí tập gym thì liền gọi điện cho ông chủ phòng tập phải cung cấp cho cô nhiều điều kiện tốt nhất làm chi để rồi cô nghênh ngang trở thành khách vip.

“Oáp! !!” Chi Ưu chán nản ngáp dài nhìn anh hướng dẫn viên đô con đang chỉ cô cách sử dụng máy chạy bộ.

“Vậy tiểu thư đã biết cách dùng chưa ạ?!” Anh hướng dẫn viên bước xuống máy chạy bộ, lễ phép hỏi.

Haiz, sao phải trọng cô như vậy chứ?! Cô chỉ là mang danh con gái nhà họ Thẩm thôi mà? Cứ phải gọi như thế này cô thấy thật ngượng ngạo.

“Xưng hô bình thường là được rồi, anh không cần phải trọng vọng tôi như thế!” nói rồi cô bước lên máy chạy bộ, thành thạo bấm các nút để bắt đầu chạy.

Anh hướng dẫn viên đô con đứng đây có cảm giác thừa thãi thì lủi thủi ra chỗ khác.

Mặc dù anh bự con là thế nhưng trái tim bé bỏng của anh không thể nào chấp nhận được thái độ phũ phàng này được a!!!

Sau khi tập xong, Chi Ưu lên xe về lại nhà.

“Ring! Ring! ” 
“Alo! ?” Chi Ưu nhấc máy, trên máy hiển thị dòng chữ Minh Triết Ca Ca khiến cô khó hiểu bắt máy, thật không biết cha nội này gọi cô là tính giở trò gì đây.

[Thẩm Chi Ưu, em đoán xem anh giờ ở đâu nè!!]

Chi Ưu nghe thấy còn có tiếng gió thổi nữa, vậy chắc là ở nơi nào đó có gió mạnh chăng? À mà anh ta ở đâu thì liên quan gì đến cô chứ.

“Tôi cần gì phải đoán!!”
[Ể!!! Sao phũ phàng vậy? Dạo này em khác lắm nha! Lúc trước gọi điện cho em đã thấy em cọc cằn với anh rồi!!]
“Thì sao?”
[Thẩm Chi Ưu, anh coi em là em gái anh mà sao em lại kiêu với anh vậy?!]
“Tôi cần à?!”
[Haiz, Tiểu Ưu à~ ở đây có rất nhiều bánh kẹo nha!!]
“Tôi đang ăn kiêng!!”
[Ồ, thật không đó?!]
“Anh, rốt cuộc anh gọi điện cho tôi làm cái quái gì hả?!”
[À thì! báo tin buồn cho em!]
“Tin buồn?” Nghe đến đây Chi Ưu ngờ vực hỏi.

[Phải đó!]
“Là gì?!” Cô nóng lòng muốn biết tin buồn này là gì.

[À thì! Cuối tuần này anh không thể về được, phải đầu tuần sau cơ!]
“! ” Có phải Nam phụ này là đang muốn chết đúng không?! Chi Ưu bực tức quát “Anh về hay không về thì liên quan đến tôi à??!” Sau đó cô thẳng thừng cúp máy.

Hừ, nếu không phải vì đến cái người anh ta cô còn không chạm được thì chắc chắn cô đã xé nát anh ta thành trăm mảnh rồi.

Rảnh rỗi sinh nông nỗi hả??? Hả??? Hả?????
Chi Ưu chán nản ném điện thoại qua một bên rồi sau đó cô chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Nhìn cảnh vật lướt qua khiến cô như nhớ tới gì đó liền cầm ngay điện thoại lên gọi vào chữ số quen thuộc!

“Minh Triết, cậu có cần thiết phải về gấp như vậy không, vẫn còn sớm chán?” Một người đàn ông đang ngồi uống nước càu nhàu.

“Tôi đã rời đi được 2 năm rồi cậu nói vẫn còn sớm sao?” Minh Triết ung dung cầm ly rượu lên uống.

Người anh đang nói chuyện chính là người bạn anh kết thân được khi anh đi qua Mĩ công tác, Jim.

“Không lẽ cậu nhớ tới vị tiểu thư nào đó của nhà họ Thẩm sao?” Jim tò mò nhướng mày hỏi.

“Một trong hai, cậu nghĩ là ai?” Minh Triết cười nhạt hỏi lại.

“Thẩm Như Ngọc? Tôi đoán đúng chứ?!” Jim vui vẻ vỗ ngực nói.

“Cậu nghĩ sao về cô ấy?” Minh Triết lắc nhẹ ly rượu, trên môi không ngừng cười nguy hiểm.

Dường như Jim không hề thấy, anh thản nhiên đáp “Cô ấy tôi biết trong lần gặp mặt ở công ty, Cô ấy thực sự rất đẹp!”.


“Ồ, vậy à?!” Minh Triết đặt ly rượu xuống, nhẹ nhàng nghiêng đầu tựa vào ghế.

“Phải, Minh Triết cậu có quen cô ấy nhỉ?” Jim hứng thú nhướng người về phía Minh Triết.

“Ừ, đúng vậy!” Anh chán nản nói.

“Cho tôi xin phương thức liên lạc được không? Số điện thoại hay gì đi!!” Jim mở đôi mắt long lanh nhìn Minh Triết khiến anh khó chịu sai người đuổi Jim ra ngoài.

“Minh Triết!!!! Tôi xin cậu có cái phương thức liên lạc mà sao cậu lại đối xử với tôi thế hả?????” Jim bực tức hét to, sau cùng thì anh cũng phải đi về vì người ta đã đuổi mình rồi mà.

Trong phòng, Minh Triết lay lay thái dương, mệt mỏi giơ tay lấy ly rượu.

Thẩm Như Ngọc?
Nghĩ đến cái tên anh liền cười thâm hiểm.

Nguyệt Lan?
Cái tên này nghe rất hay nhưng tâm địa tại sao lại ác độc như thế chứ?
Anh đứng dậy, tiến đến bên bàn cầm lấy điện thoại, trên tay vừa lắc nhẹ ly rượu vừa nhấn số gọi điện.

“Alo! những tờ giấy đó! khoan hẵng nộp lên sở cảnh sát, tôi cần thời gian để làm rõ hết mọi chuyện! Hãy cất đi cho đến khi tôi cần thì đưa tôi!”
[Vâng, thưa Âu tổng!]
Cúp máy, anh uống hết ly rượu, gọi cho thư kí lái xe chở anh về nhà.

“Này, tôi nói anh sao lại mặt dày thế hả?” Chi Ưu bực tức khoanh tay kiêu ngạo nói.

“Hiện giờ tôi chưa thể chấp nhận hủy hôn được!” Trình Tần cau mày, anh tiến tới ngồi xuống ghế chủ tịch mà không nói gì thêm.


“Lí do? Anh có thể cho tôi một lời lí do được không? Từ nãy giờ có cái lí do anh cũng không nói!!” Chi Ưu ngồi xuống ghế sofa rồi tự rót trà, tự uống hạ hỏa.

“Cô chỉ cần biết đây không phải là thời điểm thích hợp để hủy!” Trình Tần ngả người ra sau nói.

“Hủy hay không hủy thì liên quan gì đến tài chính nhà anh mà cần thời điểm thích hợp?!” Chi Ưu chau mày khó hiểu.

“Không! Tôi nói rồi, hiện giờ không thể hủy hôn!!” Trình Tần kiên nhẫn đáp.

“Mắc cái thá gì mà không được? Anh là bị tẩu hỏa nhập ma à? Mấy hôm trước thì kêu hủy hôn, hôm nay thì bảo không được.

Trình Tần, rốt cuộc hôm nay anh ăn phải cái bả gì hả?!” Cô đập bàn phản bác.

“Cô! cô dám nói tôi như thế?!” Trình Tần tức giận nhìn Chi Ưu.

Tưởng thế thì dọa được cô à? Cô cứ thích nói thế ấy! Thì sao nào?!
“Anh nói hủy hôn, giờ lại bảo không hủy hôn, Trình Tổng, anh đừng tưởng anh chức cao, quyền lớn như thế thì muốn làm gì cũng được nhé!” Chi Ưu chán nản phải cãi nhau với cái tên nam chính ngu si chết bầm này rồi, thật muốn băm vằm hắn ta mà!!
“Trình Tần, anh có não không vậy? Anh có hiểu những gì tôi nói không? Hủy ngay cho tôi!” Chi Ưu bực tức nói, nhưng sau khi nói xong liền cảm thấy một chút đau lòng.

Này này, đau cái gì mà đau? Nữ phụ Chi Ưu cô ngốc đến nỗi hắn ta phản bội cô mà cô vẫn còn yêu hắn được à? Tôi đến phục cô luôn đấy!!
Trình Tần không nói gì, ánh mắt anh lẩn trốn cô.

“Được, vậy tôi sẽ nghe lời anh cho anh thời gian, sau khi anh xong thì hãy kí vào đơn rồi gửi tôi kí! Tôi cần hủy nhanh, tôi không muốn bị cưới một người tra nam như anh!” Nói xong xách túi xách đứng dậy tiêu sái bước ra khỏi phòng.

Hừ, trước sau gì cũng hủy nên tôi sẽ không ở lại đôi co với tên chết tiệt như anh nữa!! Thật phí thời gian!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.