Xuyên Không Vớ Phải Lão Công Vô Sỉ

Chương 14


Đọc truyện Xuyên Không Vớ Phải Lão Công Vô Sỉ FULL – Chương 14


Chi Ưu đang ngồi trên xe, như nhớ ra gì đó cô liền quay sang nói với Trường An “Anh có biết Minh Triết khi nào về không?”
“Cậu ấy bảo cuối tuần cậu ấy về!” Trường An gấp laptop lại, quay sang nói với cô “Sao thế?”
“À…không!” Chi Ưu cười ngốc gãi đầu, Trường An chỉ mỉm cười ôn nhu xoa đầu em gái mình.
Bất chợt cô nhìn lên chiếc gương chiếu hậu liền thấy đôi mắt ánh lên sự ghen tị và tức giận của cô thư kí.
Hahaha…Sao nào? Tức không hả bà cô??
“Chủ tịch, đã tới rồi ạ!” Cô thư kí lên tiếng, giọng nói như kìm nén đi sự giận dữ, từ tốn nói.
“Ừm!” Trường An gật đầu, sau đó anh xuống xe, dắt tay Thẩm Chi Ưu vào trong.
Chi Ưu nhân cơ hội liền bám vào tay anh, xoay đầu làm mặt quỷ trêu ngươi cô thư kí khiến cô ta tức muốn hộc máu.
Cô cùng Trường An đi đằng trước, thư kí Lâm đi phía sau, cả ba người cùng tiến đến đại sảnh rồi vào cầu thang máy.
“Thư kí Lâm, cô năm nay bao tuổi rồi?!” Chi Ưu lên tiếng hỏi.
“Tiểu thư, tôi năm nay 22 tuổi!” Cô thư kí vốn dĩ không muốn trả lời nhưng vì có anh ở đây nên phải giữ hình tượng, đành phải trả lời Chi Ưu.
“Ồ, còn trẻ nhỉ?!” Cô cười giễu, ánh mắt mang vài sự khinh bỉ nhìn cô thư kí “Thích leo cao thế à?”
“Tiếc là cô chỉ là người đến sau thôi!~”
“Cốp!!…”

“Aaaaa…!!” Chi Ưu ôm đầu kêu la ai oái “Anh sao lại đánh em?!”
“Em nói tầm bậy gì đấy?” Trường An liếc cô, những lời hồi nãy cô nói đương nhiên là anh biết cô nghĩ gì, chỉ là anh không nghĩ tới cô thư kí này thật sự lại có tình ý với mình.
“Hừ, em có nói gì đâu!” Cô xoa xoa đầu tức giận phản bác.
“Em còn nói à? Hồi nãy em không nói còn ai nói?” Trường An tuy ngoài miệng trách cô nhưng tay lại giúp cô xoa đầu.
“Bỏ cái tay thúi hoắc của anh ra!” Cô gạt bỏ tay anh ra, khó chịu liếc cô thư kí.
Trường An một lần nữa chỉ biết cười khổ.
“Tinh…” Đến nơi, thang máy dừng lại, Trường An dắt cô đi vào trong.

Nơi này là quán nước sao?? Gì mà giống khách sạn vậy trời??!
Hồ bơi rộng lớn, sang trọng và xa hoa, đài phun nước mỹ lệ cùng với khu vườn tráng lệ…
Trời ơi…!từ lúc sinh ra tới giờ cô chưa từng nhìn thấy quán cafe nào mà hoành tráng như vậy!
Chúa ơi!! Thật thích a~
“Chủ tịch, hướng này!” Cô thư kí mặt không cảm xúc nhìn cô, ánh mắt bùng lửa kia như muốn thiêu cháy cô.
Ôi chộ ôi, tui sợ quá hà~

Trường An không nói gì, chỉ đi theo hướng mà thư kí nói, còn Chi Ưu cười đắc ý nhìn cô thư kí.
“Muốn là chị dâu của tôi thì nằm mơ đi nhé!” Chi Ưu cười xong cũng không quên tiếp tục làm mặt quỷ rồi vứt cho bà cô thư kí kia một câu hại cô ta tức muốn thổ huyết tại chỗ.
“Cốp…”
“Ai daaaaa!!” Chi Ưu ôm đầu kêu đau, sau đó trừng mắt nhìn Trường An “Thẩm Trường An, anh được lắm!!!”
Không nói nhiều lời, cô liền vung nắm đấm đấm thẳng vào bụng Trường An, anh kịp thời né tránh sau đó liền chạy, Chi Ưu tức đến hận không thể xé nát anh ra liền dí theo đánh.

Thẩm Trường An, sao nhà ngươi dám làm mất mặt mị??!!
“Aaaa…Tên Thẩm Trường An kia!!! Cho dù anh có anh trai tôi thì tôi cũng không tha đâu!!!”
“Hahaha…có ngon thì bắt anh đi!!”
Hai người, một nhỏ rượt đuổi một lớn khiến mọi người xung quanh nhìn, bỗng Vương Nhi thấy Chi Ưu cùng Trường An đang chạy liền không nhịn nổi mà cười, cô đang uống nước cùng bạn thân mà không ngờ lại trùng hợp gặp được hai người ở đây.
“Vương Nhi, đó có phải là bạn trai cậu không?” Cô bạn thân của cô, Đình Hy thắc mắc hỏi.
“Phải, là anh ấy!” Vương Nhi cười đáp lại
“Hahahaha!!! Có vẻ bạn trai cậu rất trẻ con nhỉ?” Đình Hy nhìn cô, ánh mắt hiếu kì cùng tia thăm dò thể hiện ra mặt.

Vương Nhi chỉ biết cười khổ, sau đó cô đứng dậy chào tạm biệt cô bạn thân Đình Hy, một mình mang tâm trạng vui vẻ tiến đến chỗ Thẩm Chi Ưu và Trường An.
“Hừ hừ…đồ anh trai thúi!” Chi Ưu tức giận đá cửa, nãy cô vừa đuổi anh trai cô xong, cho hắn ta một trận liền bị cuộc điện thoại của tên Âu Minh Triết kia gọi đến, anh trai cô nhân cơ hội liền chạy thoát, sau đó vào phòng khóa cửa lại.

Thẩm Chi Ưu bắt máy, nghe anh ta nói chuyện, lúc cô cúp máy thì không còn thấy anh trai cô nữa, cô chỉ đành nén giận, đá cửa mấy lần rồi đứng ở ngoài hét to cảnh cáo.
“Tiểu thư, xin tránh đường!!” Cô thư kí cười khinh bỉ nhưng lại dùng lời nói hết sức lễ phép nói khiến Chi Ưu tức đến muốn cho bà cô này một vả cho gãy răng.
“Cô thích cười nhỉ?” Chi Ưu khoanh tay, khí chất cao ngạo bức người kia khiến cô thư kí chịu thua, đành phải âm thầm căm phẫn nhận thua.
“Cốc cốc cốc…” Cô thư kí lịch sự gõ cửa.
“Ai đó?!” Giọng của Trường An vọng ra như muốn thăm dò.
“Là tôi, thưa chủ tịch!”
“Vào đi!” Trường An mở cửa, Chi Ưu nhân cơ hội nhảy lên túm lấy tóc anh trai cô cười đắc thắng.
“Hahahaha! Nhà ngươi không thoát được ta đâu!!” Cô cười to như bắt được thành quả nhưng sau đó nụ cười chợt cứng lại.
Hai người trung niên đang ngồi ở bàn trố mắt nhìn cô, sau đó cả hai người đều phì cười.
“Thẩm Chi Ưu, lâu rồi không gặp cháu!!” Người đàn bà tiến đến phía cô xoa đầu cô cười.
“Hahaha!! Thẩm Chi Ưu sao con lại bạo lực thế?” Người đàn ông cũng tiến tới phía cô cười nhưng tay ông ta lại giúp Trường An gỡ bỏ tay cô ra khỏi đầu anh.
Hai người này…quen vãi chưởng!!!
Phụ huynh của tên Âu Minh Triết???

Ôi mẹ ơi!!
“Thẩm Chi Ưu, em mau bỏ cái tay của em ra khỏi đầu anh ngay!” Trường An quát, anh thật sự cảm thấy rất đau, trước khi mở cửa anh đã có một linh cảm xấu nhưng anh chưa kịp đề phòng gì đã bị con nhóc này túm tóc giật cho đau đến tê tái rồi!!
Nghe anh nói, Thẩm Chi Ưu giật mình, theo quán tính liền ngoan ngoãn bỏ tay ra , gãi đầu cười ngốc nghếch “Hì hì, sorry!”
“Hahahaha…Chi Ưu con đã lớn rồi!!” Âu Minh Phong, cha của tên nam phụ Âu Minh Triết cười vỗ vai cô.
“Phải đó, càng lớn càng đẹp gái nha!” Lục Bạch Nga, mẹ của Âu Minh Triết cũng cười hiền từ nhìn cô.
Cô bỗng nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp lạ thường, cô bắt đầu có thiện cảm với hai người này.
“Hi hi hi…!hồi nãy con thất lễ quá!” Cô bỗng cảm thấy mình như tràn đầy sức sống, cái cảm giác có người thân xung quanh khiến Chi Ưu vui vẻ mà bình thản đến lạ thường.
Phải, cô đã không còn cảm thấy sự bình yên của người thân này rất lâu rồi! Cảm giác cô đơn và lạnh lẽo lúc ấy đã không còn từ khi cô bị xuyên qua, mặc dù ông bà nhà Âu không phải là ruột thịt gì với nguyên chủ nhưng cô lại cảm thấy họ luôn coi cô là con gái họ vậy, cô lại bị cảm động muốn khóc rồi!!
Hừ, Thẩm Chi Ưu mày không được phép khóc, mày phải mạnh mẽ lên!!
“Hahaha…không sao không sao!! Trẻ mà năng động vậy không phải là tốt sao?!” Âu Minh Phong cười “Nào, lâu lắm mới gặp lại, bác cháu ta ngồi nói chuyện tí nào!”
“Hừ, cái ông già này!! Chuyện hợp đồng gì đó của ông thì ông mau mau bàn đi, còn Chi Ưu cháu đi theo bác!!” Lục Bạch Nga dắt cô ra ngoài, chưa kịp đi liền bị ông Âu ới lại.
“Ơ! Này bà nói gì thế, tôi lâu lắm mới gặp nó mà bà lại lôi nó đi đâu thế hả?!” Âu Minh Phong chống nạnh lên mặt với vợ.
“Ông đang làm cái thái độ gì đó hả?” Bà Lục ương bướng liếc xéo chồng mình.
Hai người già trừng mắt nhìn nhau, cả hai đều tóe ra ngọn lửa chiến tranh.
“…” Chi Ưu và Trường An thầm cười khổ, hai ông bà đã già rồi sao lại tranh chấp nhau chỉ vì một đứa cháu chứ?!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.