Đọc truyện Xuyên Không Về Vương Triều Hoàng Đạo – Chương 7
Thiên Yết sau một hồi bàn việc cùng Ma Kết thì nàng bắt đầu chóng mặt vô cùng, nàng đứng dậy nhưng nàng đã rất mệt mỏi, Thiên Yết khụy xuống.
-Thiên Yết, nàng sao vậy?- Ma Kết vội ra ôm lấy nàng.
Thiên Yết dựa đầu vào vai chàng, mồ hôi nhễ nhại toát ra, lạnh toát cả người; nàng dần lịm đi, thứ duy nhất nàng có thể cảm nhận ngay bây giờ đó là hơi ấm từ người Ma Kết.
—-
-Thế nào rồi ? – Chất giọng ấm áp lại vang lên bên tai nàng.
-Thưa thiếu gia, Quận chúa chỉ là lo nghĩ quá nhiều mà thân thể suy nhược, còn lại không có gì phải lo lắng.
Nàng khẽ mở mắt và thấy Ma Kết bên cạnh cầm chặt tay nàng, Bảo Bình gần đó thì đang cúi đầu ăn nói kính cẩn. Thấy nàng tỉnh, Bảo Bình vội cúi chào rồi lui ra ngoài. Ma Kết đỡ nàng dậy, nàng ngồi dựa vào tường với y phục đã được thay cần thận. Trời đã chập choạng tối mất rồi, không còn kịp để đi thăm Cự Giải nữa.
-Đa tạ huynh đã chăm sóc.
Thiên Yết nói với cổ họng khô khan, đôi mắt nàng vẫn băng lãnh nhìn nghĩa huynh. Thiên Yết cứ nhìn chàng, khuôn mặt thanh thoát, đôi mắt phượng hoàng, sắc sảo và đẹp đẽ; giờ nàng để ý kĩ mới thấy nghĩa huynh cũng không thua kém bất kì vị nam nhân nào. Trong cung cũng đồn rằng chàng là người đã có chủ, vừa có tài, vừa có sắc, lại đã có mỹ nhân, quả là một tiếc nuối cho các thiếu nữ tuổi trăng tròn trong cung. Nàng cứ nghĩ đến việc lúc nào cũng nghe được lời tiếc nuối, than thở từ các tì nữ hay các tiểu thư quyền quý trong thành về Ma Kết bởi chàng đã là chậu đã có hoa; thực rất làm nàng rất đỗi buồn cười. Nàng biết Ma Kết từ nhỏ, nhận làm huynh đệ kết nghĩa vườn đào, tính tình Ma Kết nàng biết, lúc nào cũng lạnh nhạt với người ta nhưng thực ra trong lòng cứ nóng rực lên; nhưng nàng quả thán phục người con gái đã rung chuyển được Ma Kết mà khiến chàng mở lòng. Nghĩ một hồi để đầu óc thư thái, nàng mới chẹp miệng hỏi:
– Song Ngư con bé kém huynh bao nhiêu, bây giờ đã sắp có thiệp đỏ; còn huynh muội đã nghe huynh có mỹ nhân trong lòng từ lâu, vậy bao giờ huynh mới cho muội xem thiệp đỏ đây?
-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-
Trong lúc đó Bảo Bình đang cực khổ ngồi lau đống máu ở trên sàn.
-Đại tướng quân, thần thương thay cho thân xác người đó, sao lại có thể bị người làm khổ suốt như thế chứ?
Bảo Bình như thể hầu nữ, lau đi lau lại vết máu chảy ròng ròng, thậm chí còn phải đối mặt với vết thương to tổ bố bởi vết chém của đao. Có thể nói Bạch tướng quân là “khách hàng” thân thiết nhất của nàng bởi một ngày nàng có thể gặp tướng quân ít nhất hai lần, và tất nhiên lúc nào cũng là bê bết máu me, không thể nào nhìn nổi. Bảo Bình nàng vừa từ cung Quận chúa về đã thấy bê bết máu me chảy khắp Tích cung của nàng, vào trong lại thấy Bạch tướng quân thản nhiên uống trà, trên mặt không hằn một vệt đau đớn. Sau khi băng vết thương thì đây, công việc của nàng bây giờ là dọn dẹp chỗ mình không bày ra trong khi tên to lớn kia thì ngồi uống trà luận sách. Lau đi lau lại, lau tái lau hồi mãi mới có thể sạch bong vết tích, Bảo Bình nàng ngồi thở hồng hộc không ra hơi, ngày thì lo chữa bệnh cho Hoàng đế, đêm lại phải mài mặt mà nghiên cứu thuốc, đã thế còn phải phục vụ Đại tướng quân, còn gì khổ hơn?
Bạch tướng quân nói là nhởn nhơ như thế chứ trong tâm cũng đã có ý giúp nàng, mà do nàng xấu tình, cứ vừa làm vừa xỉa xói nên Bạch Dương đã quyết chí ngồi đấy trêu ngươi nàng, mặc cho lời nàng nói có cay nghiệt đến đâu. Dù gì trong cung, đại tướng quân chàng cũng mang nghĩa chức cao hơn nàng, nên nàng dù xỉa xói cũng phải nhỏ nhẹ, thậm chí còn phải giữ trong bụng, làm mỗi lần Bạch tướng quân hỏi, nàng đều giấu nhẹm đi mà đưa bản mặt ngây thơ ra rất chi là tức cười. Thấy nàng cũng đã mệt, Bạch Dương liền cáo từ, không một đồng trả công, thậm chí còn bày nguyên sách trên bàn để mặc nàng dọn, không thể kìm nén mà nàng phải hét lớn cho thỏa tâm can.
Bạch Dương ra khỏi Tích cung liền mau chóng trở về nghỉ ngơi mai còn tiếp tục luyện khí công. Đi qua vườn thượng uyển, chàng thấy được Thiên Bình Nhị hoàng tử đang thẫn thờ cho cá ăn mới qua hỏi thăm. Chẳng là Thiên Bình đang lo lắng cho đại sư huynh, nhưng không phải là lo cho bệnh tình sư huynh mà chàng chỉ lo sư huynh chết chàng ắt phải kế vị, lúc đó chàng sẽ phải mệt mỏi ngày đêm, ăn không ngon ngủ không yên, quả thực là một “hảo” hiền đệ.
-Mà Bạch tướng quân, không phải dạo gần đây ngươi quá thân thiết với Bảo thần y rồi đó chứ? Nhìn xem, lúc nào ta cũng nghe tiếng Bảo Bảo chửi mắng nguyền rủa ngươi, y hiền lành thế mà cũng bị ngươi làm cho phát tức.
Bạch Dương nghe xong thì bật cười lớn nói Thiên Bình không phải lo, người bây giờ đáng được lo chuyện tình cảm trong cung cấm chỉ có thể là Ma Kết.
Nhắc đến Ma Kết thì Thiên Bình liền thay đổi sắc mặt, chàng cứ thở dài thườn thượt não nề vô cùng.
-Thông minh là thế nhưng rồi cũng có biết làm gì đâu.- Thiên Bình phẩy quạt, đầu nguầy nguậy lắc rồi bước đi.
-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-
Trong lúc đó, Song Ngư Tam công chúa lại đang ngồi chải tóc, ậm ừ hát trong cuống họng. Cứ nhớ lại chuyện nàng với Song Tử thì nàng lại vui vô cùng, Song Tử khôi ngô, tuấn tú như vậy, lại còn nhẹ nhàng, hay nói lời hoa mỹ làm trong lòng nàng rất đỗi vui mừng. Nhưng cứ nghĩ đến cảnh kịch khi đại huynh của nàng ngã khỏi ngai vàng, trong tim nàng lại rất đỗi đau xót, hiện giờ bệnh tình của sư huynh cũng không biết, cách chữa cũng không hay, nàng chỉ sợ sư huynh không mau chóng lại rời xa nàng như phụ thân.
Bỗng nghe được tiếng gõ cửa, vì nha hoàn của nàng đang bận chuẩn bị nước tắm, không có trong phòng cùng nàng nên nàng đành ra mở cửa. Cánh cửa gỗ vừa mở đã có bó hoa hiện trước mắt nàng, ngước lên mới thấy Nhân Mã – sứ giả vương triều.
-Ngươi đã về rồi sao?- Song Ngư vui mừng ra mặt.
-Vâng thưa công chúa. Là có bó hoa đẹp nên thần nghĩ đến công chúa đầu tiên mà mang tặng cho người.
Nhân Mã vừa nói vừa bước vào trong thẩm cung, ngồi trà nước.
-Thần nghe nói công chúa đã hứa hôn với Hoàng tử nước Tuyệt Chiến, chuyện này thực có thật?
– Đúng, mới về nước mà ngươi đã có thể nắm bắt thông tin nhanh đến vậy rồi. Ngươi giỏi quá!
Nhân Mã chỉ mỉm cười qua loa với lời khen mà chàng đã nghe mòn tai từ công chúa. Chàng nhấp ngụm trà rồi nghĩ đến việc Cự Giải, vốn biết Song Ngư là người nhạy cảm nên thôi chàng cũng không nhắc, cũng đã tối nên để tâm hồn thanh thản mà đi ngủ chứ không nên lo nghĩ. Sợ cái mồm mình sẽ buột ra lúc nào không hay nên Nhân Mã cáo từ sớm.
Chàng có đi qua nhà kho, thấy trong đó mấy tỳ nữ của Thiên Yết còn đang cặm cụi nấu thuốc, định vào hỏi thăm nhưng nhớ tới tính cách của Thiên Yết chàng lại thôi, không nên vì sướng miệng mình mà làm khổ người khác. Lúc này Xử Nữ và Kim Ngưu đã được đưa vào phòng nơi các tì nữ của Thiên Yết ở, bởi họ là người mới nên tổng quản cần dạy cho họ những luật lệ, chỉ có thể là tổng quát những thứ quan trọng khi làm hầu cho Thiên Yết bởi việc này là quá vội, thường tì nữ giúp việc trong cung, nếu nhanh nhất cũng phải sau hai khóa rèn luyện, cũng vị chi ra là năm năm.
– Điều đầu tiên các cô bắt buộc phải chú ý khi phục vụ Quận chúa đó là thái độ và giờ giấc. Bởi nếu xét về quyền, Quận chúa không thua kém bất cứ quyền lợi nào của Hoàng thượng nên các cô có thể dễ dàng nhận vào cũng có thể bị đuổi đi nhanh như một cơn gió. Các cô làm gì cũng phải thật đúng thời gian, chậm một phút sẽ bị phạt năm trượng, cứ từ đó mà tăng lên dần. Nếu các cô có thái độ không đúng, sẽ bị xử phạt nặng nề và những hình phạt đó không ai có thể xen vào ngay cả Hoàng thượng. Thứ hai các cô phải biết im lặng, mọi chuyện trong cung, chỉ được ở trong cung, nếu các cô chỉ cần hé nửa lời, sẽ hiểu thế nào là địa ngục trần gian. Điều cuối cùng tôi muốn các cô nhớ, đó là Quận chúa thực sẽ hóa thành một con quỷ dữ nếu các cô động vào thứ mà Quận chúa đã đóng chủ quyền.
Tổng quản nói rồi dời khỏi phòng, nhìn về phía cung của Thiên Yết nhìn xuống đôi bàn thay chằng chịt vết sẹo, hồi xưa khi vào cung bà cũng đã bị thu hút bởi vẻ ngoài của nàng nhưng đến khi vào đây quả thực rất khác, bà đã phải làm việc rất vất vả để có thể thoát khỏi nơi đây, nhưng nỗi đau lúc đó bà gửi lại nơi đây mãi mãi, không thể nào quên.
-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-
Khi đó ở nước Tuyệt Chiến, Song Tử đang chăm chỉ luyện võ công, sân rơi lả tả toàn cánh đào hồng. Một bông khẽ rơi lên quạt chàng, chàng mỉm cười cũng như thể thiếu nữ bé nhỏ e ấp kia, quả là một bông hoa đẹp. Nhưng tất nhiên việc ngắm nhìn bông hoa cũng không chiếm quá nhiều thời gian để chàng tập luyện, xong, chàng liền đi dạo quanh hoàng cung, mấy cô tì nữ thường lợi dụng ban đêm mà ra sông tắm, quả là thời điểm tốt để đi dạo. Từng đường nét cơ thể cứ hiện ra trước mắt và lôi cuốn chàng vô cùng. Dù chàng có thể trực tiếp mà sở hữu những thân xác đó nhưng vụng trộm còn thích hơn, chứ một khi đã có thì còn thiết tha gì nữa? Song Tử núp sau tán cây mà rình mò, quả đều là những mỹ nhân sắc nước hương trời, làn da trắng bóng, đôi chân thon gọn, cái nào cái nấy đều rất đỗi quấn hút chàng. Song Tử thích chí, thậm chí còn đâm trò trêu chọc những thiếu nữ đó, nào là chọi đá, giả tiếng mèo kêu rồi thả y phục của các nàng xuống nước,… quả không hổ danh láu cá lừng lẫy khắp hoàng cung.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!! ^_^