Bạn đang đọc Xuyên Không Về Năm 1965 – Chương 5: Con Muốn Đi Hành Quân
nhóm dịch: bánh baoĐang lúc ưu thương phiền não, vợ ông ta là Ngu Mỹ Cầm tiến vào.
Ngu Mỹ Cầm là người vợ thứ hai của Cố Vệ Quốc, còn thổi gió bên tai ông ta gì mà bà ta làm mẹ đúng là khó, chi bằng đưa con cái về quê nuôi dưỡng, Cố Vệ Quốc nghe xong thấy đúng, cuối cùng vẫn nghe đề nghị của bà ta.
“Lão Cố, có điện thoại ở dưới quê này, vợ của thằng Ba.
”Người phụ nữ đó? Mấy năm nay ông ta chưa từng về quê, nghe nói vợ thằng Ba là một kẻ lưu manh, lúc này cô gọi điện thoại tới làm gì?“Cứ nói tôi không có ở đây.
” Cố Vệ Quốc ngay cả con trai cũng mặc kệ, làm sao có thể phản ứng với cô con dâu chưa từng gặp qua.
“Ông vẫn nên nghe điện thoại đi.
” Ngu Mỹ Cầm có chút tức giận: “Kẻ lưu manh kia nói, nếu ông không nghe điện thoại, thì sẽ gọi cho lãnh đạo bộ đội ông.
”Sao cô dám chứ? Người phụ nữa này muốn phá hủy đường công danh của chồng bà ta ư?Cố Vệ Quốc không thể không đứng dậy, hiện tại ông ta đang ở thời khắc mấu chốt để đề bạt nên chính sư trưởng, cho nên không thể xảy ra một chút sai lầm nào, vốn còn muốn dựa vào bố chồng cũ dẫn dắt, hiện tại hai đứa con trai đều đã hy sinh, ông ta thật sự không tiện lên tiếng.
“Có phải đồng chí Tiểu Khương không? Tôi là Cố Vệ Quốc.
” Cố Vệ Quốc cầm lấy điện cố định trong phòng khách.
Ngu Mỹ Cầm pha một tách trà đưa cho Cố Vệ Quốc, thuận thế ngồi trên sô pha, dựng thẳng lỗ tai lắng nghe.
Khương Vãn mặc áo choàng mưa, đứng trước một bốt điện thoại duy nhất của công đoàn cung ứng và xa tiêu thụ, nghe đầu kia có thanh âm, nói: “Ba, con là vợ Cố Bắc Xuyên, hai anh trai đều đã chết, để lại hai đứa nhỏ, cho nên con muốn dẫn mấy đứa cùng nhau rời đảo đi tìm Cố Bắc Xuyên.
”“Linh tinh vớ vẩn!” Cố Vệ Quốc đau đầu, “Nếu đi thì cô tự đi, ly hôn mang theo đứa con gì.
”Khương Vãn Lương cười lạnh lùng, “Ba, xem ba nói kìa, ai muốn ly hôn chứ? Rõ ràng con muốn đi hành quân.
”Bên ngoài mưa ngày dần dần trở nên nhỏ hơn, còn chưa nắng được vài ngày, rất nhanh sẽ là những ngày mưa lớn liên miên không dứt, mực nước sông Tần Xuyên sẽ đến mức cảnh giới.
Nếu không đi thì sẽ không kịp, phải kéo dài mấy tháng, chờ mùa lũ kết thúc rồi bắt đầu xuất phát, nhưng bản thân cô không chờ được.
***Cùng lúc đó, trong một khu rừng rậm ở biên cương, một sĩ quan trẻ tuổi đánh gục tiểu chiến sĩ bên cạnh, thì bỗng dưng một viên đạn lạc nổ tung bên cạnh bọn họ.
.