Bạn đang đọc Xuyên Không Về Năm 1965 – Chương 30: Lên Đường Thôi!
nhóm dịch: bánh baoBiên cương là một ngày nắng lớn, những chiếc xe sắt dưới ánh mặt trời dần dần nóng lên.
“Chị dâu, phiếu xe đã mua cho chị rồi, chín giờ rưỡi khởi hành.
” Cố Đại Lực ôm Cố Tiểu Ngư từ trên máy kéo xuống, lại cầm một cái gánh đồ nhỏ khác giao cho cô, “Mẹ tôi trời còn chưa sáng đã dậy nướng bánh hành trứng gà, bà ấy bảo mang cho mọi người ăn trên đường.
”Năm nay mì rất quý giá, vì muốn tiết kiệm tiền cho con trai cưới vợ, Tôn Hòe Hoa bình thường đều không nỡ ăn trứng gà, thế mà bây giờ còn cho cô cùng đứa nhỏ bánh mỡ hành.
Họ hàng xa không bằng láng giềng gần, Khương Vãn nghĩ, người hảo tâm vẫn là đa số.
Điều kiện tiên quyết là không liên quan đến lợi ích.
Thời gian cô xuyên tới đây không lâu, từ hôm qua đã phiền toái cả nhà thím Hòe Hoa, trước khi đi còn thu một gói bánh mỡ trứng gà.
May mà cô chuẩn bị trước, “Tháng sau cậu sẽ kết hôn, chị dâu chuẩn bị lì xì cho cậu, xem như là tiền mừng tùy lễ.
”Cô đưa bao lì xì giao cho Đại Lực, “Chúc cậu trước hôn nhân vui vẻ.
”Cố Đại Lực đỏ mặt, thật ra chính cậu ta cũng rất chờ mong cưới vợ, đầu tháng sau sẽ làm rượu, bà con trong thôn tùy từng khối bát xu là một lễ mừng.
Cậu ta cũng không khách khí, thoải mái thu lại, “Cám ơn chị dâu.
”Sau đó Cố Đại Lực trở về nhà, cùng mẹ mở lì xì, mới đếm được trong bao lì xì là sáu đồng sáu, Tôn Hòe Hoa sờ soạng một phen, nói với con trai: “Vợ thằng bé Bắc Xuyên là người có ân tất báo, Cố Vi Dân hiện tại xem là vớt được chút tiền, kỳ thật lại là chặt đứt một cửa thân thích tốt.
”***Khương Vãn mang theo ba đứa nhỏ trước tiên từ huyện thành ngồi xe ba tiếng rưỡi đi nội thành, sau đó từ nội thành chuyển tàu đến Tần Xuyên, ngồi thuyền đi Hoa Tỉnh, sau đó lên đảo.
Đường huyện xóc nảy, cũng may ba đứa nhỏ đều không say xe, thế giới rộng lớn làm cho bọn họ một đường đều hưng phấn, ga xe lửa giang thị liền kề bên cạnh bến xe, đi không xa là một nhà hàng quốc doanh.
.