Đọc truyện Xuyên Không: Vé Du Hành Lỗi Thời Không – Chương 55[CHƯƠNG 47] – Mở Màn Bi Kịch
Huyết Phong ở thư phòng, hắn vừa phê duyệt tấu chương vừa lật giấy bút ghi bận rộn. Sau một lúc hắn mệt mỏi ngã đầu ra sau ghế. Nhìn ra ngoài vừa hay đúng lúc thấy thân ảnh quen thuộc chạy ngang qua. Còn ai lạ lẫm gì với hắn, nương tử dạo này hầu như bỏ mặc hắn, suốt ngày cứ rảnh rỗi là cứ chạy đến điện tẩm của Dương Sư. Mặc dù đôi lúc hắn bận rộn vì việc triều đình không thể thường xuyên ở cạnh Miêu Miêu như lúc trước nhưng hễ một ngày có ba buổi, Miêu Miêu lại dành hai buổi ấy cho Dương Sư. Huyết Phong tất nhiên là rất nhớ nàng, nhưng muốn sủng thì nàng lại đẩy hắn ra. Trách sao hắn không mang bộ dạng uất ức cơ chứ.
Thao tác như tên lửa ngay lập tức hắn phi thân vụt ra ngoài, chốc lát đã bắt kịp cánh tay Miêu Miêu kéo ngược lại, hắn hỏi: “Miêu nhi, nàng lại muốn vào điện tẩm thái hoàng thái hậu nữa sao?”
Nói xong, hắn khoanh tay trước mặt tỏ vẻ nghiêm nghị, mặt lộ vẻ bất mãn khó chịu. Khỏi nói giờ hắn cũng biết trong đầu nàng mỗi việc qua Dương Sư thì chắc không nghĩ gì đến phu quân như hắn nữa rồi.
Miêu Miêu nhìn Huyết Phong bằng cặp mắt dè chừng, đừng nói với nàng là hắn đang ăn giấm chua với Dương Sư chứ?
“Ân. Đúng là như vậy… nhưng chẳng phải ngươi đang có việc sao? Chẳng phải lúc này ngươi đến triều đình rồi mà sao còn ở đây…”
Sắc mặt hắn lập tức tối sầm, cao giọng nói: “Bộ nàng muốn phu quân nàng suốt ngày ở triều đình mãi sao?”
“Ách… đâu có a.” Miêu Miêu cười trừ đáp.
Ôi! Nói chuyên với tên yêu nghiệt này thật làm người khác có cảm giác như đang phạm tội mà bị chụp mũ a.
Huyết Phong vẫn không có ý định buông tha, tiếp tục lên giọng: “Vậy nàng bây giờ thật sự đi đến Dương Sư?”
Miêu Miêu gật đầu lí nhí nói: “Ân. Thật ra Dương Sư bảo ta đến chơi với người, vả lại một mình ta ở đây cũng chẳng gì vui nên ta mới định qua đó vui với người một lát.”
“Một lát của nàng là đến trời của nàng là đến tối mực luôn phải không? Nàng còn định vui chơi gì bên đó, bọn gia nhân đều đã biết danh tiếng cả hai người hết rồi, không cần qua đó để giao hữu thêm nữa đâu.”
Chuyện náo loạn giữa hai người ra sao hắn tất nhiên đều hiểu rõ, mặc dù hắn không ở bên cạnh giám sát nhưng luận vẫn có thể cho người theo nàng canh chừng. Tinh Sát nằm trong vai trò đó, bởi vậy dù có tung tin gì hắn đều thu nạp báo cáo lại cho Huyết Phong từng chi tiết. Huyết Phong khi biết họ hợp nhau như vậy, hắn cũng không phiền lòng ngược lại tâm tình như cục đá đè nặng cũng bị tan biến. Hắn chỉ lo Dương Sư gây khó dễ nàng nhưng có lẽ việc ấy là bằng thừa rồi, tuy nhiên hắn chỉ không lường trước Miêu nhi và Dương sư hợp lại đúng là không khác gì cặp bày trùng, người tuy lớn tuổi thế mà vẫn nghịch ngợm tinh quái không kém. Một mình Miêu Miêu hắn đã nhức đầu, nay thêm một mạng hùng hạp vào không chừng hắn sẽ nguy kịch mất thôi.
Miêu Miêu tỏ vẻ không nghe hắn nói, mặt đanh lại bất mãn: “Nếu vậy sao ngươi không nghĩ đến ta đi, ngươi không cho qua Dương Sư chơi, vậy chắc ở đây chờ nhà ngươi về mòn mỏi hử? Ta đâu thuộc dạng thụ động vậy chứ, suốt ngày ngươi chỉ biết phê duyệt tấu chương ở triều đình, xong rồi về thì chui vào thư phòng xét một đống văn chiếu gì đó… ngươi đâu có nghĩ đến tâm trạng ta đâu mà lên giọng trách chứ.”
Huyết Phong hít thở sâu, thì ra Miêu Miêu cũng chịu nhiều ủy khuất không kém nhưng thật sự hắn không cố ý làm vậy. Nhưng nghĩ đến nàng đặt Dương Sư trên hắn một bậc hắn không tài nào chịu đựng được.
“Nương tử, ta đâu phải không nghĩ đến nàng đâu a.”
Miêu Miêu bĩu môi không đáp.
Hắn buồn cười lắc đầu, vươn tay kéo nàng ôm sát vào lòng, cất giọng ôn nhu nói: “Hảo hảo là ta không được tốt, nhưng nàng cũng thật quá đáng mà, một hai chỉ Dương Sư, ta cũng chưa hề nghe nàng nhắc đến ta bao giờ. Đã vậy ngày thì ở Dương Sư, đêm về nàng còn không biết điều cho ta sủng, tâm tình ta tất nhiên là không tốt rồi…”
Miêu Miêu cứng nhắc cả người, tên yêu nghiệt này từ bao giờ đa sầu đa cảm vậy chứ a?
“Ai bảo ngươi là ta không nhắc, khi ngươi đi vắng ngươi có biết ta than vãn chán nản cỡ nào đâu…”
Huyết Phong đẩy nhẹ nàng ra, nhìn chăm chú một lượt, hỏi vặn lại: “Thật sự?”
Nàng gật đầu nói: “Ân. Chỉ có tên bánh bèo nhà ngươi không nghĩ tới ta thôi đấy.”
Hắn nhíu mày: “Bánh bèo? Tại sao ta lại không nghĩ đến nàng? Suốt đời suốt kiếp, ngày nào ta còn tồn tại tất yếu ta đều suy nghĩ, nhung nhớ đến mỗi mình nàng.”
“Giảo miệng lắm…” Miêu Miêu ửng đỏ mặt thoáng ngượng ngịu.
Hắn mỉm cười ôn nhu, động tác ngập ngừng cúi xuống hôn lên môi nàng vụng về, được một lúc lâu hắn mới chịu buông ra, nói Miêu Miêu là liều thuốc tinh thân cho hắn quả không sai.
“Thôi được, ta sẽ cho nàng đến gặp Dương Sư nhưng nhớ nàng đừng loạn cùng người nữa. Ta nhắc là muốn tốt cho nàng đấy. ” Huyết Phong vuốt tóc nàng ra sau gáy.
“Phu quân hảo lo, ta đi đây.” Nàng kiễng chân chốc lên má hắn một cái, môi nhoẻn cười như hài đồng. Thân ảnh nhỏ nhắn nhanh chóng rời khỏi hành lang chạy ra khung xe phía trước, một vài gia nhân đứng ngoài kia đang sẵn chờ ngoài cửa.
—-
“Tham kiến phu nhân.” Quang công công đứng ngoài cổng vừa thấy nàng xuống xe liền hành lễ bẩm.
Miêu Miêu nhìn xung quanh tìm người, khẽ nói: “Thái Hoàng Thái Hậu người đâu rồi Quang công công?”
Quang công công ngập ngừng đôi chút, khẽ hít sâu bình tĩnh, dù không phải lần đầu gặp mặt nhưng dung nhan phu nhân đúng là cuốn hút quyến rũ. Y ho khan đáp: “Bẩm phu nhân, Thái hoàng thái hậu ra ngoài điện vì có chút việc, người có dặn nếu phu nhân đến thì cứ mời người vào trong chờ một lát.”
Nói xong y lui người ra phía sau giơ tay ý mời Miêu Miêu vào trong.
Miêu Miêu cúi đầu đa tạ xong rồi bước vào cung điện, trong lúc đợi gia nhân dâng trà lễ xong, nàng chán nản chống càm nhìn xung quanh đánh giá, trong bụng thầm suy nghĩ sẵn nàng đang ở trong cung nhân tiện lúc này tham quan kiến trúc cổ đại thiết kế ra sao cũng được… Nghĩ vậy, nàng liền đứng dậy đi ra ngoài, thấy có vài người nô tì tháp tùng đi theo, nàng nhanh chóng viện cớ đi xa rồi cắt đuôi bọn họ.
Khi chỉ còn một mình Miêu Miêu, nàng mới yên tâm đi xung quanh nhìn ngắm. Hoàng cung quả thật rất xa xỉ, không gian tính khoảng quy mô rộng cả mấy ngàn thước không chừng, nàng đi muốn rã chân mà vẫn chưa thấy điểm dừng, chưa kể ở đó còn nhiều gian chia phức tạp, thiết kế cấu trúc quả thật hơi rối mắt nhưng cũng thật hoành tráng và cổ kính.
Miêu Miêu vẫn đang đánh giá chất lượng của hoàng cung thì bỗng bên tai nghe du dương của tiếng sáo đang truyền đến. Miêu Miêu vốn thích âm điệu nhạc nhẹ nhàng nên nhanh chóng liền bị cuốn hút ngay. Bước chân tò mò theo âm tiếng vi vu của sáo mà lần tìm, tiếng sáo thanh âm trong trẻo và da diết biết nhường nào, khiến người nghe dù ở đang ở bầu khí bực bội ra sao cũng thấy hòa khí, dễ chịu. Tiếng sáo như rót mật đào vào cõi lòng, nàng đi theo tiếng nhạc như bị cảm giác lôi cuốn thúc đẩy.
Hẳn là kẻ có kinh nghiệm tập luyện dày dặn mới có thể thổi khúc sáo hay như thế này.
Đứng từ xa, Miêu Miêu đã thấy bóng dáng của người nam nhân đang cầm tiêu thổi. Đoán chừng đây là kẻ đã khiến nàng mê mẩn khúc sáo vừa rồi, thanh âm du dương vẫn không bị ngắt quãng. Cách xa một khoảng từ nơi nàng đứng, nàng có thể nhìn ngắm được thần sắc của kẻ lạ mặt ấy.
Người đó đang nhắm mắt giống như đang dung hòa tâm hồn mình vào khúc nhạc, khuôn mặt vô cùng anh tuấn kết hợp với sóng mũi thẳng tắp, tô điểm với hàng lông mày rậm xếch lên chút tạo vẻ kiêu ngạo xem thường. Trên người hắn mặt hoàng bào ánh kim, xem ra Miêu Miêu có thể đoán tên này là người hoàng cung chức vị chắc là cao quý, nếu không phải tướng thì cũng là vị vua chúa mới ăn vận xa hoa như thế.
Tiếng sáo vẫn cứ du đương theo làn gió chập chờn, rót mật ngọt vào lòng tan chảy. Người thổi sáo vẫn chưa hay biết có người đang nghe ké, tay nhịp nhàng trên tiêu thổi xuất hồn, âm sáo đôi lúc da diết, lúc dồn dập mây mưa lại có lúc nhẹ nhàng như gió lướt qua mặt nước động tĩnh, phong thái êm đềm theo điệu nhạc, tà áo hắn phất trước gió càng gợi cái nhìn lãng du sinh tình.
Đột nhiên âm thanh tiếng sáo bị ngừng hẳn, cây tiêu trên tay phóng ra vài kim châm phi thẳng đến vị trí Miêu Miêu đang đứng. Nàng nhạy bén liền nhanh chóng né khỏi, nhìn kim châm ghim sát vách tường không khỏi ngây người một lúc, nếu vừa rồi nàng không kịp tránh e là thân nàng như con nhím rồi.
Hắn quay người lại, toàn bộ thân người nét kiêu hãnh toát lên hào khí vương giả, hắn cao giọng nói: “Là ai cả gan không lên tiếng hả?”
Miêu Miêu liền hiểu tên này ắt không dễ đụng, liền ho khan chữa ngượng, dù sao đúng là nàng nghe trộm – “Là ta.”
Khi Miêu Miêu bước ra Minh Hào nhất thời sửng sốt, một nữ tử sao lại có khí công mạnh đến thế, vừa rồi nếu không ngửi được mùi hương lạ thì hẳn đến phút này hắn cũng không nhận biết là ai.
Miêu Miêu khẽ cười gượng, bị bắt gặp nghe trộm sao lại không ngại cho được, huống chi mặt nàng cũng chả dày bấy nhiêu, nàng ho khan nói trước: “Hảo các hạ thứ lỗi cho ta, đã mạn phép phiền đến y thôi ta liền lui.”
Nói xong, nàng định vừa cất chân bước đi thì trước mặt đã thân ảnh cao lớn chặn ngang.
Minh Hào cố ý không cho nàng rời khỏi, lạnh lùng đưa mắt quan sát nữ tử lạ mặt. Ánh mắt loé sáng chút ý đánh giá, một nữ nhân dóc hình nhỏ nhắn lại có khinh công cao như thể không thể xem thường, gương mặt điểm vừa mỹ lệ vừa thanh tú, hắn nhìn lướt một lần không kìm mà muốn nhìn thêm, ánh ngươi nâu tinh anh chớp phủ với hàng lông mi dài cong xem vô cùng mỹ lệ, hàng mày thanh tú nhíu chặt nhìn hắn càng tăng nét cuốn hút khó gần, cánh môi mỏng ươn màu đỏ nhìn lâu càng muôn phần động lòng. Giai nhân này rốt cuộc từ đâu tới? Nếu là người trong cung thì sao hắn lại không nhận biết? Nàng ta có vẻ không nhu nhược yếu ớt như mấy vị cô nương hắn từng biết, nhìn thoáng qua đã thấy khí pháchở nàng, nhưng dường như Minh Hào có chút quen với loại này…
“Ngươi là ai? Địa vị gì trong hoàng cung mà ta chưa từng gặp qua?”
Miêu Miêu đứng cách xa, nhàn nhạt trả lời: “Ta là ta, địa vị thế nào liên quan đến ngươi chắc.” Nàng cảm thấy chẳng có hảo cảm với hắn, đứng trước hắn nàng có thể ngửi được mùi dầu hoa của nữ nhân đầy khó chịu nồng nặc, một kẻ trăng hoa tất nhiên lọt vào danh sách đen nàng rồi.
Minh Hào sửng sốt trước thái độ kỳ qoặc của nữ nhân này, nàng ta không biết hắn là ai hay cố tình giả vờ ngây để gây chú ý với hắn ?Nếu đúng là cố tình thì tiểu nữ nhân quả thật đang trêu đùa với lửa.
Minh Hào nhíu mày xem thường nói: “Cô nương hảo suy nghĩ lại, người chẳng phải cố ý để ấn tượng với ta sao, lại còn nghe trộm tiêu khúc ngắm hình thượng của ta, hảo ý chăng đơn giản ngươi thích ta?”
Nghe hắn nói thế, trong bụng nàng liền sôi sục cảm giác muốn buồn nôn, có ai đã cấp tên này bản tự mãn thoái hóa chưa nhỉ?
Nàng khoanh tay trước ngực, đưa mắt khinh thường nhìn một lượt trên người hắn rồi nói: “Ngươi tuyệt đối không xứng, ta vì thấy tiêu khúc của ngươi hay nên mới tò mò tìm đến thưởng thức.Ngoài ra ta không có dụng ý nào khác, các hạ chớ đừng lầm tưởng sinh mộng, ta đây có rửa tội chắc chưa sạch.”
Minh Hào cứng đờ cả người, nữ nhân thật to gan dám chỉ trích hắn không hề kiêng nể, ý tứ xuyên tạc cả bản mặt của hắn rồi còn đâu. Trong tẩm cung bất cứ nữ nhân nào đều quấn quýt yêu chiều hắn không hết, cư nhiên nữ nhân kì quái này tuyệt phản với hắn. Có phải nhan sắc của hắn dần mất ưu điểm?
Minh Hào tức giận run cả người, nghiến răng nói: “Ta nói lần cuối, ngươi là ai dám chen thân vào thâm cung điện.”
Miêu Miêu vẫn dửng dưng, thái độ của hắn không cần nàng để tâm, nhếch mép khiêu khích nói: “Ta nghĩ ngươi không có tư cách quản xưng danh của ta.”
Sắc mặt hắn càng lúc càng tối sầm hơn, nữ nhân đáng chết dám đối đầu với hắn, trong lòng tự dưng gợn chút thích thú với nha đầu này, khí phách kia hảo thật làm hắn phải cuốn hút muốn tìm hiểu sâu hơn: “Ngươi được lắm! Ta không tin ngươi có thể tồn tại nếu không biết danh ta.”
Nàng vì câu nói hắn mà bật cười ra tiếng, chủ quyền gì đây nhỉ? Lại không sống được không biết danh tính hắn quả là câu chuyện hài hước. Hắn nghĩ hắn có trời chống lưng chắc, Miêu Miêu khinh bỉ nhếch cươi nói: “Được, vậy ta sẽ chờ. Cáo lui.”
Dứt câu nàng cũng nhanh bước rời khỏi, càng lưu tại nơi này càng khiến tâm tình nàng xấu vì phải đối mặt khó ưa như hắn.
Minh Hào ngẩn người si ngốc vì nụ cười rung động vừa rồi, đáy mắt dâng cảm xúc khó tả, hắn chấp tay cầm tiêu sau lưng, vừa cười lạnh: “Ám Dạ, ngươi mau điều tra rõ nữ nhân kia cho ta.”
“Ân, hoàng thượng.” Một thân ảnh từ đâu xuất hiện, quỳ người cung kính vâng lệnh, xong rồi ngay tích tắc liền khuất dạng.
***
“Miêu nhi, ngươi vừa đi đâu đấy? Ta chờ người gần cả xế chiều rồi đây a.” Dương Sư từ lúc nào đã ngồi vào bàn trà, vừa thấy Miêu Miêu đứng trước cửa liền bất mãn lên tiếng. Bà nhớ đã có người báo vương phi tới trước chờ người vậy mà lúc bà trở về thành ra là người chờ.
Miêu Miêu cười lấy lòng: “Hoàng tổ mẫu a, người đừng giận ta a. Ta vì dạo tham quan nên đến trễ với người một chút thôi mà.”
Lại nghĩ tới bản mặt tên cao ngạo kia làm nàng một phen muốn đá văng bóp cổ hắn, tại hắn mà suýt nữa đã trễ hẹn với Dương Sư rồi. Nhớ lại, ánh mắt nàng biểu lộ sự chán ghét vô cùng. Dương Sư ngồi vào bàn cảm thấy đích phúc tấn hôm nay có tâm tình không vui nên cũng không chất vấn hỏi, bà thở dài thườn thượt, tay đặt tách trà xuống, nói: “Ai gia có khí mà thật chẳng có phúc phận, vương phi ngươi xem có phải tướng mạng ta có xấu thật không đây.”
Miêu Miêu không hiểu ý tứ, giương mắt phức tạp nhìn bà, chậm rãi nói: “Dương sư, người có việc gì phiền muộn đến tâm sao?”
Dương Sư liền gật đầu, mắt thoáng buồn bã: “Ai gia trong cung bao nhiêu lâu gia nhân đầy đủ nhưng luôn cảm thấy trống vắng, may có Miêu nhi thuận ý đến thăm ta làm ta vô cùng vui mừng. Nhưng nghĩ đến hoàng thượng thì lòng ta lại thêm phần lo lắng.”
“Minh Hào mặc dù tuổi trưởng thành nhưng tính khí lại rất cực đoan mưu sách, chỉ riêng đối với Phong thân vương thì nó rất kính nể tôn trọng. Sở dĩ chúng nó vốn từ nhỏ đã là hảo huynh đệ tương tay chân không rời, những tưởng cứ êm đềm thì….” Dương Sư ngưng giọng, khẽ lắc đầu thở dài.
Nàng vốn đã biết chuyện nên chỉ gật đầu hiểu ý. Dương sư nói tiếp: “Ngôi vị ấy lẽ là của Phong nhi nhưng lại dời sang Hào nhi tiếp ngôi. Nó rất áy náy khi lên ngôi lúc nhận tin báo là Phong nhi bị các triều thần ép buộc thoái vị trong khi sự tình chưa được làm rõ thì lễ đăng quang người kế vị lại được cử hành ngay sau đó. Minh Hào lúc đó còn nhỏ, y nghĩ vì y mà Phong nhi bị sa cơ. Do đó hoàng thượng vì sợ mất nghĩa tình huynh đệ nên đã sắc phong cho Huyết Phong là thân vương trong triều đình. Minh Hào là một đứa trẻ nhút nhát nên nó chưa ý thức được ngôi vương đó có trọng trách lớn như thế nào, hơn nữa y có ý định sẽ chờ thời cơ nhường ngôi cho Huyết Phong nhưng không biết vì lý do gì Phong nhi quyết không đồng ý, một phần áp lực từ các triều thần phản đối nên Minh Hào không còn cách nào giữ ngôi đến bây giờ… Nhưng ai gia hiểu rằng y rất khổ tâm và dằn vặt, vì nghĩ là y đã cướp ngôi mà hoàng huynh mình vốn có.”
Miêu Miêu thông suốt được là Huyết Phong là người không màng địa vị cao sang, hắn từ chối là vì nghĩa tình huynh đệ nên không muốn gây khó dễ cho Minh Hào và Dương Sư. Thực ra nhìn toàn cuộc mà nói, nàng không nghĩ người đau khổ là Minh hào như Dương Sư nói. Mà nàng chắc chắn Huyết Phong mới là kẻ phải cam chịu đau đớn hơn bất cứ ai.
“Ta rất vui vì Phong nhi đã lựa chọn đúng người hắn mực yêu thương, thân là hoàng tổ mẫu nên ta rất mong muốn hai người là uyên ương mãi sánh đôi. Còn hoàng thượng, mặc dù là bậc vua chúa phải lãnh trọng trách sứ mệnh vô cùng to lớn nhưng ta không thể nào yên tâm được, trong cuộc vốn có nhiều cặn bẫy không ngờ, còn y thì suy nghĩ quá đơn giản, ta vì sợ hắn bị chính dã tâm ngoài kia mà u mê, không phân minh được đâu là trắng hay đen.”
Suy nghĩ của Dương Sư nàng hoàn toàn hiểu được, trước đó nàng cũng đã nghĩ đến, chốn hoàng cung có thể đến và đi chỉ một con đường giữa đứng yên và bước tới, vì thế thâm cung càng nhiều tranh đấu không lường trước. Sau bức màng êm đềm là những hỗn chiến cay lời khó tả, đối với Miêu Miêu không gì đáng sợ bằng hoàng cung thân thích. Có quyền lực có tiền đồ thì tất nhiên cũng có đổ máu. Dương Sư nói Minh Hào còn non nớt nhưng đến trước ngôi vị trên vạn người, thống trị cả một đất nước nàng không tin là hắn có thể còn yếu ớt được nữa, nghĩ rằng bây giờ bộ não ấy đã đầy mưu lược khó đoán.
“Hoàng tổ mẫu, có phải người không an tâm về hoàng thượng là vì sợ y không thể nhìn người?”
Nếp nhăn trên gương mặt người càng thêm gắt gao dính chặt, điều Dương Sư bận tâm cũng là lý do này. Mưu chí tam lược cũng không bằng dã tâm tính kế của phụ nữ có tham vọng lớn. “Ân. Vu lợi rất có lực quyền rất mạnh, nó có thể biến người ngay thẳng phúc chốc trở thành kẻ ti tiện. Một vị vua có hàng ngàn phi tần quây quần bên cạnh, không tránh khỏi sự giành giật quyền được sủng ái, ai thất bại thì bày mưu tranh đoạt giết người… Nhưng ai gia không biết liệu trong đám phi tần đó, mấy ai là người thành tâm nguyện ý với hoàng thượng.”
Không gian bỗng nhiên trở nên ảm đạm, duy trì sự yên tĩnh khá lâu. Miêu Miêu cũng không dám nói thêm, trong lòng lại suy nghĩ chất vấn nhiều lý do quanh quẩn. Cổ đại chính là phức tạp ngay đó, uy quyền nắm giữ trong tay cũng chắc đã cầm mãi luôn có những kẻ xung quanh ham muốn chiếm đoạt, bất cứ nơi đâu cũng vậy, khát vọng được đứng cao nhất sao ai lại không muốn, chỉ những kẻ an nhàn như nàng mới chẳng ham muốn điều ấy.
Dương Sư lên tiếng phá bỏ không gian trầm mặc. “Đích phúc tấn, lão nhân có phải đã làm ngươi suy nghĩ lung tung rồi không?”
Miêu Miêu lắc đầu, những lời Dương Sư nói chính là lời mở mang tầm mắt nàng thêm. Trong thâm cung từng lời có thể ngọt lịm như mật cũng nhanh biến thành con dao sắc bén cướp đoạt cả tính mạng không chừng. Dương Sư đây có thể thấu tình chân nghĩa sao nàng lại không vui cho được, người cổ đại suy nghĩ rất phức tạp nhưng với Dương Sư nàng thấy vô cùng hợp ý.
“Ai gia người đừng nên quá lo lắng, đừng vì để tâm sinh thêm phiền. Minh Hào hẳn là một đế vương uy quyền, nếu hắn có tâm dẫn đầu đế quốc bằng tất cả năng lực của mình, vui rằng trước mắt người có thể an tâm về tính khí của một vị vua anh minh mà không bị cám dỗ bởi vụ lợi mưu toan. Là một vị vua gánh nặng trên vai nhất nhất là vương quốc của mình, hoàng tổ mẫu đừng dò ép chuyện tẩm cung thị thiếp thế nào càng áp chế vào hắn, con hổ khôn có thể phân biệt được đâu kẻ là mồi đâu là người của mình. Đất nước cần vua nên hắn chưa để tâm đến phi tần đối xử ra sao, việc nước ổn định ta tin hắn sẽ suy xét nhận định của người mà quyết định.” Miêu Miêu mỉm cười chân thành nói.
Dương Sư thoáng trầm ngâm, vị đích phúc tấn này sao có thể nghĩ chu toàn cuộc như thế, quả nhiên tuổi trẻ rất có khí phách. Trong mắt bà càng nhìn nhận rõ nét hơn về Miêu Miêu không chỉ là hài lòng còn là nể nang vài phần, tính khí của Miêu nhi rất xứng với Huyết Phong.
“Hảo, đúng là vậy thật, đích phúc tấn quả thật còn nhiều điều ta vẫn muốn tìm hiểu hơn.” Dương Sư cười hiền, nếp nhăn dưới đuôi mắt càng thêm nét trãi đời bôn ba.
“Dương Sư, người vì thích thú cũng đừng vì thế mà bắt luôn nương tử nhi thần chứ.” Huyết Phong từ đâu đã xuất hiện ngay ngoài điện bước vào, từ xa đã lộ khí phách uy nghiêm lạnh lùng, nhưng có vẻ hình như hắn đang lại đang buồn bực điều gì đó?
Miêu Miêu không quay đầu cũng đã biết người kia là ai. Chưa kịp phản ứng đã bị lực kéo ngã vào vòng tay rộng lớn, hơi ấm của người phả vào vành tai nàng nói: “Ta không tìm nàng hẳn nàng đã quên ta mà ở đây đến tối luôn rồi phải không?”
Khoé môi giật giật ý cười, Dương Sư lẫn Huyết Phong đều có chung đặc điểm là làm quá sự việc, nhìn xem ngoài cửa vẫn bóng xế chiều thôi mà.
Nàng ngoan ngoãn dựa vào cánh tay hắn, không chừng đúng thật là nàng cũng rất nhớ mùi hương nam tính này…
“Phong nhi ngươi thật bỏ lão nhân rồi a, một hai liền nương tử thật làm ta uỷ khuất buồn tủi.” Dương Sư giả bộ lấy khăn chấm chấm nước mắt đau thương.
Huyết Phong ngồi xuống bên cạnh Miêu Miêu, nhẹ giọng nói: “Ai gia, là người cướp Miêu nhi quá hạn rồi, ta vì lo lắng nên đến tìm nàng thôi.”
Dương Sư giật giật mi, tên nhi thần này có cần thế không? Lo rằng lão nhân bắt cóc phu nhân hắn đem bán chắc. Lão buồn cười lắc đầu, liền đứng dậy phất tay cao giọng nói: “Hảo hảo các ngươi còn ở đây mắt ta đỏ mất, hôm nay ta thả người về sớm đó.” Lão quay sang Miêu Miêu dặn dò thêm: “Miêu nhi, đa tạ ngươi. Có dịp lại đến thăm ta a.”
Huyết Phong lẩm bẩm: “Người quá tham lam rồi ai gia.”
Miêu Miêu giả vờ không nghe hắn nói, gật đầu cười với Dương Sư: “Đã rõ.”
Huyết Phong đỡ nàng đứng dậy, cả hai cúi người cáo lễ Dương Sư rồi sau đó cùng nhau rời khỏi cung điện.
Dương Sư lúc này chỉ còn một mình trong điện, đôi mắt vẫn dõi theo bóng hình đã khuất. Nghĩ ngợi điều gì rồi lắc đầu tiếc nuối và nói với bản thân: “Miêu nhi xứng đáng là mẫu nghi thiên hạ nhưng tiếc là Hào nhi không có phúc phần đó…”