Xuyên Không: Vé Du Hành Lỗi Thời Không

Chương 52[ CHƯƠNG 45 ] - Tin Tức


Đọc truyện Xuyên Không: Vé Du Hành Lỗi Thời Không – Chương 52[ CHƯƠNG 45 ] – Tin Tức


Trong lúc Huyết Phong cùng Miêu Miêu đang ăn thì đột nhiên từ ngoài cửa đã nghe tiếng chân gấp gáp chạy vào. Tinh Sát vuốt ngực vài cái mới bình tĩnh, vừa rồi Quân công công vừa truyền lệnh hắn liền lập tức ba chân bốn cẳng chạy ngay đến đây báo.
“Thứ lỗi cho người vì đường đột vào nhưng thưa chủ thượng, triều đình vừa có lệnh triệu hồi người vào cung.”
Nghe vậy, Miêu Miêu đoán chắc việc rất gấp, mặc dù tay vẫn gấp thức ăn vào bát nhưng cũng lên tiếng thúc người bên cạnh: “Sao ngươi còn chưa đi?”
Ngược với Huyết Phong lại rất điềm tĩnh đáp: “Nếu là báo cáo tình hình ngoài biên cương thì ngươi nói với hắn là rất ổn, không có kẻ thù xâm lăng.”
Mặc dù nghe vậy nhưng Tinh Sát vẫn không có ý định rời khỏi. E là chuyện này nếu không đích thân Huyết Phong chịu đi thì không được. Y nói: “Nhưng đây là ý của Thái Hậu, người thật sự muốn gặp Phong gia ạ.”
Miêu Miêu không muốn làm khó Tinh Sát, đành lên tiếng nói: “Phong, ngươi mau đi xem chuyện gì đi.”
“Thôi được, ta sẽ vào hoàng cung một lúc rồi sẽ về với nương tử ngay. Nàng có thể ra ngoài thành bây giờ nhưng tuyệt đối khi ta về nàng phải có mặt tại gia. Nếu không, nàng đừng mong xin ra ngoài thêm lần nào nữa.” Huyết Phong nhìn nàng nghiêm túc nói.
Nàng tặc lưỡi: “Ngươi thật bủn xỉn nhưng thôi được ta sẽ nghe theo ý ngươi lần này.”
Tất nhiên là nàng không muốn vì một lần đi chơi phá lệ lại bị liên luỵ những ngày tháng sau phải giam lỏng mà không được bước chân ra khỏi cổng nha. Ai chứ, Miêu Miêu thà nhịn lần này để củng cố đời sau.

Huyết Phong gật đầu, quay sang Tinh Sát nói: “Ngươi cùng ta đến gặp Liêm tướng quân xong rồi sẽ đến gặp Thái Hậu.”
Nói xong, hắn liền cùng Tinh Sát ra ngoài. Miêu Miêu vẫn đang ăn sau khi đợi hắn đi khỏi, trong phòng chỉ còn mình nàng thoáng chốc thấy trở nên nhàm chán. Nàng đặt đũa xuống tạo vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, vừa lúc đó hai tỷ muội chạy tới, thở gấp nói: “Miêu muội,ngoài kia đang bàn tán xôn xao gì ầm ầm kìa, muội có…”
Chưa kịp nói hết, thân ảnh trong phòng liền bay ra ngoài với vận tốc cực nhanh đủ làm hai con người kia ngơ ngác rồi sau đó cũng phóng chạy theo sau.
Đứng trước chắn cổng đóng kín Miêu Miêu liền thấy hai tên gia nhân đứng canh cửa, gật đầu hiểu là khá chật vật nếu muốn ra ngoài, nhưng bằng mọi giá dù leo tường vượt rào đi nữa cũng phải tẩu hành, nhưng trước tiên nàng phải sử dụng cách đơn giản nhất – “Mỹ nhân kế.”
Vừa thấy Miêu Miêu bước tới hai tên gia nhân liền cúi gập người chào: “Phu nhân… ”
Trong gia môn này còn ai chẳng nghe đến danh xưng phu nhân của vương gia, lúc trước còn nghĩ vương gia đoạn tuyệt với nữ nhân không ngờ cũng đến ngày người sủng ái nữ nhân đưa về phủ.
“Phu nhân có cần việc gì a?” Một tên cúi người hỏi.
Miêu Miêu gật đầu cười: “Ân. Ta muốn ra ngoài, hai ngươi mau mở cổng đi.”
Gia nhân nghe vậy liền nhìn nhau không biết làm thế nào, vương gia đã có lệnh sẽ không cho phu nhân ra ngoài, vốn dĩ mấy ngày nay Lý tổng quản cũng đã nhắc nhở bọn họ là không được tùy ý mở cổng cho người nếu như không có lệnh của chủ thượng.
“Phu nhân a, nếu không có chủ thượng đảm bảo thì thuộc hạ không thể để người rời khỏi đây được ạ.”

Miêu Miêu bĩu môi nghĩ, biết thế nào họ cũng sẽ nói như vậy, nàng đáp: “Nhưng ta được hắn đồng ý rồi.”
Nghe phu nhân nói có lệnh của chủ thượng cho qua nhưng cẩn thẩn vẫn hơn nếu chẳng chẳng may phu nhân giở trò thì lại khổ cho họ. Lý tổng quản lại không có ở đây làm rõ nên bọn họ đành tự ra ý quyết định, một tên đứng ra nói: “Phu nhân, vì thuộc hạ đã có lệnh dặn là phu nhân không thể ra ngoài nếu chẳng may sai lệnh vương gia e là… Tốt nhất người nên đợi vương gia về thì hơn, xin phu nhân hiểu cho ạ.”
Nàng bất mãn nghĩ bọn người này thật quá quy tắc và đa nghi, loại khí chất này còn từ ai mà ra, thuộc hạ của hắn quả nhiên giống chủ y chang, vì bọn họ đã nói thế thì nàng cũng đành chịu. Trong đầu liền nghĩ cách khác, nàng cũng không thể mặt dày cứ đứng cầu khẩn bọn họ, đây vốn dĩ không phải con người nàng, đành tự lập trốn ra vậy.
Dịch Anh và Dịch San đi tới, họ thấy Miêu Miêu bị chặn bởi hai tên gác cổng liền hiểu ra vấn đề. Dịch Anh búng tay một cái, bèn lại gần Miêu Miêu ghé tai nàng thì thầm, hai tên gia nhân vẫn theo dõi nãy giờ chỉ thấy Miêu Miêu lộ ý cười nhưng có vẽ lại gợi cho người ta cảm giác không mấy tốt lành.
Sau khi có được kế tẩu thoát Miêu Miêu vì không muốn mất thời gian nên dụng chiêu “đánh nhanh rút gọn”, nhưng không thể để lộ vẻ gấp gáp khiến họ sinh nghi. Cánh môi liền vẽ đường cong quyến rũ: “Vậy ta cũng không làm khó hai vị làm gì, ta đây xin cáo.”
Cả hai tên kia cứng đờ cả người, tim thoáng chốc đập mạnh muốn văng ngay ra ngoài, nụ cười phu nhân thật khiến bọn họ nao núng động lòng, tên kia ấp úng trả lời: “Vâng… Vâng… Chỉ là quy củ cần phải làm đúng, nếu phu nhân cần gì thêm cứ bảo bọn thuộc hạ làm giúp…”
Miêu Miêu cười lắc đầu không cần, xem ra nàng đã thành công để họ không phát giác rồi.
Cả ba người đi ra sau khuôn viên gia trang, phải nói là Miêu Miêu rất ngạc nhiên về sự đồ sộ ở nơi đây, Dịch San chạy nhanh đến bức tường rồi chỉ vô đó nói: “Miêu tỷ, người xem đây là vách ngăn với ngoài thành, chỉ cần chúng ta leo qua được tường này thì có thể ra ngoài tha hồ tung hoàng rồi a.”
Tường này so với Miêu Miêu không vấn đề gì, chỉ cần dùng vận khí nhảy qua là được, nhưng sơ sảy liền có thể bị những gai nhọn lỉa chỉa trên kia đâm thủng. Nhỡ có leo qua thành công mà đổi lại quần áo lại rách tươm thì cũng chả có tâm trạng đi chơi.

Dịch San xung phong trước cẩn trọng lùi ra xa lấy đà phi qua. Dịch Anh đứng gần vị trí của muội muội cũng lo lắng thay. Dịch San thuần thục liền bay qua tường một cách gọn lẹ, đứng bên kia tường vọng nói: “Tới lượt hai người rồi nha.”
Dịch Anh và Miêu Miêu khẽ cười lắc đầu, cả hai đều không chần chừ phi thân bay gọn qua.
Bay qua tường an toàn, Miêu Miêu phủi quần áo xong vừa định đi trước thì bị kéo giật lại, Dịch Anh đưa trước mặt nàng một cái mặt nạ, điệu bộ lắc đầu nghiêm khắc: “Bọn ta chưa muốn đi chơi lại bị nhiều người nhìn săm soi.”
Miêu Miêu bất lực nhận mặt nạ, nói: “Hảo hảo. Ta đeo là được chứ gì, còn hai ngươi sao lại không đeo luôn?”
Dịch Anh không đợi nàng nói xong liền trong óng áo lấy ra thêm hai mạng che, đưa cho Dịch San và đeo lên mặt mình.
“Tất nhiên là ta rất cẩn trọng nên đã chuẩn bị sẵn.”
Dịch San cười vui vẻ vừa chìa tay chỉ: “Nào nào, bên chỗ kia muội thấy có rất nhiều người đang tụ lại bàn tán, mau lại xem đi.”
***
“Này lại đây xem, có phải năm nay sẽ có nhiều giang hồ xuất chúng lộ hiện không. Đại hội võ lâm được mở rộng thế cơ mà, xem ra kiểu này ta cũng tham gia hốt vài bạc lượng hay nhỉ.”
“Ngươi ghi tên vậy chắc đã bị gạch tên từ vòng xem tướng mạo mất, đại hội võ lâm không phải chỗ đề ngươi đấu gà đấu vịt đâu.”
“Phải nha, đối thủ mùa nào mở ra đều là người toàn có võ công thâm hậu, đã xem rồi nhất định sẽ ghiền mắt lắm a.” Một người khác chen giọng vào nói.

“Nói ra càng phải đi xem thử rồi, chỉ là không biết ghế ngồi minh chủ năm nay sẽ được thay thế bởi người có thực lực thế nào đây thôi.”
“Hảo… Hảo… ”
Một đám người túm lại bàn tán, vừa nói vừa đăm chiêu nhìn bản văn dán trên tường chỉ trỏ lần lượt nói. Dịch Anh nhanh nhẹn lách người qua đó, xem xét vài dòng chữ liền hiểu được nội dụng sau đó nhanh chóng rời khỏi đám đông.
Miêu Miêu đứng cách đó một gian hàng, nhìn thấy toán người nhộn nhịp xôn xao làm nàng cũng hiếu kỳ tò mò nhưng chỉ kịp nhấc chân thôi đã bị Dịch San ngăn cản, vì vậy nên nàng đành bĩu môi đứng chờ.
Từ xa thấy Dịch Anh đi tới, Miêu Miêu sốt sắng hỏi: “Bọn họ nói gì thế?”
“Bản dán nói rằng Đại Hội Võ Lâm kì này sẽ được tổ chức vào mùa thu năm sau, chủ yếu sẽ tìm kiếm người kế vị ghế ngồi Đại Minh Chủ kế tiếp. Bắt đầu từ năm nay sẽ nhận kí danh từ các phương nếu muốn tham gia thử sức. Mục đích của tổ chức này là tề tụ tất cả các tướng hiệp, miễn có võ công trên người đều có thể ghi danh thi đấu, giải thưởng là chiếc ghế Vàng mà bất cứ ai trên giang hồ đều muốn hướng tới. Một phần vì muốn có máu mặt trong giới, hai là danh hư của nó, ba là với số ngân lượng không nhỏ được có trong tay. Hiện nay chính Phu Gia Kỳ là người nắm giữ ghế ngồi đó.”
Miêu Miêu bất giác thở dài, nàng cứ nghĩ sẽ diễn ngay. Hóa ra còn thêm khoảng thời gian dài nữa, hẳn là Phu Gia Kỳ muốn tạo cuộc tham gia lớn cho các tướng hiệp tìm đến. Có như vậy, hắn mới cho thời gian dài như thế để chuẩn bị.
Bất quá Miêu Miêu lại càng thêm nhàn rỗi: “Thôi sẵn ra ngoài thành rồi thì đi dạo vài vòng rồi về. Mấy hôm rồi mới được ra ngoài có được không khí như thế này thật là thoải mái a.”
Dịch San khua tay từ chối: “Tỷ tỷ, như vậy không được.” Thường thì họ sẽ chẳng ngăng cản nàng làm gì nhưng sau vài tháng ở cạnh người thì đã hiểu rõ thế nào chủ thượng chắc chắn sẽ không vui nếu về mà không thấy mặt nàng. Khổ nỗi người chịu bảo lãnh Miêu Miêu lại chính là bọn họ, nhiều lúc cũng không biết họ làm gia nhân bảo vệ chủ nhân hay trông nom đứa trẻ nữa.
Dịch Anh bên cạnh cũng gật đầu, chậm rãi khuyên nàng mau trở về nhưng lại nhận cái liếc sắc lạnh. Miêu Miêu bất mãn lên tiếng: “Các ngươi cứ lo, chỉ cần lần này ta sẽ chú ý là được thôi. Huyết Phong đã hồi triều ắt cũng không thể về sớm được. Nếu các ngươi còn lo lắng, vậy hãy về canh cổng chờ đi, ta muốn đi thêm cũng không cần hai người quản.”
Nói xong Miêu Miêu liền rời đi, bỏ lại cả hai người phía sau còn đắn đo suy nghĩ khi nhìn lại đã không thấy bóng dáng Miêu Miêu, sắc mặt hốt hoảng liền chia nhau tìm kiếm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.