Đọc truyện Xuyên Không: Vé Du Hành Lỗi Thời Không – Chương 48[ CHƯƠNG 41 ] – Người quen lạ mặt
Trời sực tối, quang cảnh thoáng chốc đã bị màn đêm nuốt trọn, trả lại bầu khí dần yên tĩnh và âm u như thường lệ. Chỉ khác là đêm nay có một thế lực mạnh đang chuẩn bị cuộc đi săn của mình và đối với phủ Doãn gia đêm nay thật sự không yên bình như cảnh gợi tả.
Huyết Phong cùng Lĩnh gia môn đứng trên nóc nhà cách xa phủ Doãn thêm hai căn nữa, thuận tiện quan sát cảnh sinh hoạt bên dưới. Trong lúc ấy, người hắc y đứng bên cạnh liếc mắt thấy trăng đã lên cao, cúi người thận trọng nói: “Bẩm chủ thượng, đã đến thời khắc tấn công.“
Nhận thấy Huyết Phong không có động tĩnh gì, hắn lén lút ngước mặt nhìn rồi cụp đầu xuống khi vừa chạm mắt lạnh lùng từ y. Đứng gần chủ thượng, hắn có chút chột dạ và gấp rút trước sát khí của người, một lúc sau Huyết Phong mới lãnh đạm lên tiếng: “Diệt tất cả, trừ Đại Vệ Khắc. Đi.”
Chỉ chờ có thế. Người của Lĩnh Tiêu Sát ở phía sau lập tức cúi đầu lui xuống, ánh mắt trong đêm lóe lên tia sát người lạnh lẽo. Đao kiếm và vũ khí, lúc nào cũng sẵn sang tư thế tấn công. Dưới tia sáng yếu ớt từ ánh trăng, lưỡi kiếm như một lưỡi rìu hiện thân của tử thần đang trực chờ đoạt mạng bất cứ lúc nào. Sau khi nhận được lệnh tấn công, bọn chúng nhanh chóng khai triển kế hoạch mà chia người bao vây nhà Doãn gia. Người rất đông nhưng mỗi bước chân trên nóc nhà đều không gây động tĩnh, động tác rất thành thạo và điêu luyện. Chỉ trong vài giây, bẫy lưới tóm gọn con mồi đã được giăng lên, cam kết không một người nào có thể thoát khỏi giàn trận công kích này.
Tuy nhiên bọn chúng chưa vội hành động, bởi vì họ còn đang chờ hiệu lệnh cuối cùng. Đúng lúc đó, Huyết Phong liếc mắt về kẻ dẫn đầu, mọi thứ như được lên dây cót, trong chớp mắt bọn người Lĩnh Tiêu Sát đã tập kích bay xuống dưới ngay sau khi nhận được cái gật đầu từ hắn. Chân như dậm phải lửa, bọn chúng hùng hồn nhảy xuống rồi vung kiếm chém nát cánh cửa, kéo theo đó là hàng loạt tiếng la thất thanh cất lên.
Không gian bao trùm bởi sự im lặng phút chốc bị phá tan bởi những âm thanh náo động từ đám người la hét cùng với tiếng đao kiếm va chạm vào nhau tạo nên một bản âm hưởng hết sức chói tai đinh óc, hỗn tạp. Tuy vậy, Huyết Phong lại rất thích thú, ngươi mắt sau lớp mặt nạ bạc lóe ý cười nhạt.
Bọn sát thủ ra đòn rất nhanh và gọn, đến nổi có kẻ chỉ mới kịp rút kiếm trong bao ra thì đã nuốt trọn lưỡi dao đâm xiên qua người. Cặp mắt trắng dã nhìn trân trân như chưa ý thức được việc xung quanh, đến khi cơn đau thấu xương truyền đến kẻ đó mới la thất thanh, thống hận kêu than. Âm thanh được lúc càng vang dội khắp cả gia trang, lập tức đánh thức đám người còn ở bên trong đang hoảng sợ vì có kẻ gian đột nhập.
Có kẻ van xin, kẻ khóc lóc, kẻ cố gắng lẩn trốn tìm lối thoát… thế nhưng người của Lĩnh Tiêu Sát không hề rung động, dửng dưng giơ cao lưỡi kiếm mà chém thẳng, máu tươi phun ướt cả vạt áo ngoài, cũng có đốm máu dính trên gương mặt. Tuy vậy những thứ đó không làm chậm bước chân của bọn chúng, ánh mắt sắc bén quét tất cả đường đi, ra đòn dứt khoát không hề khoan nhượng, già lẫn trẻ bọn chúng cũng không bỏ qua. Giữa tiếng ai oán, đau thương xen lẫn câu chữi rủa đã hoàn toàn phá sạch cái vốn dĩ gọi là êm đềm và yên tĩnh của đêm. Thứ duy nhất còn sót lại chỉ còn là vết máu vung vãi khắp nơi…
.
Chuyện theo dõi Tinh Lâm và Tinh Sát sau khi theo dõi hơn nửa ngày cuối cùng đã có thành tựu. Giờ đây Miêu Miêu cùng với đồng bọn đang đứng quan sát toàn cảnh cuộc hỗn loạn trước mặt một cách vô tư mà không sợ bị phát hiện. Tất nhiên, ngoài đứng trên nóc nhà xem cảnh thì còn chỗ nào thuận tiện hơn đâu. Miêu Miêu chứng kiến tất cả, trong lòng thầm tán dương: “Không uổng công ta đến đây, rất bắt mắt.”
Dịch Anh và Dịch San cùng nhau tập trung chuyên môn, ánh mắt không rời khỏi cảnh bên dưới, còn thán phục nói: “Thật xứng danh là đệ nhất võ lâm a…”
“Phải đó, lúc đó ta chỉ tiếc rằng không biết bọn họ thi tranh đấu võ lâm nếu không đã đến đó xem rồi. Dù vậy để được tận mắt chứng kiến bọn họ tranh chiến quyết liệt như ngày hôm nay, kể ra chúng ta cũng đâu thiệt thòi gì.” Dịch San thích thú đáp.
Miêu Miêu liếc mắt nhìn hai người họ trao đổi rồi tiếp tục giương mắt theo dõi Huyết Phong. Từ này giờ nàng không thấy hắn có biểu hiện gì là muốn “ra trận” cả, nếu như hắn đã chắc bàn thắng nắm trong tay thì cần gì phải lộ diện, để rồi đứng như cây cơ thế kia…
Hay là hắn đang chờ điều gì xảy ra?
.
Cuộc truy đuổi chỉ trong vài giờ ngắn ngủi đã có thể giết gần hết số người trong gia trang nhà họ Doãn. Trong giây phút quan trọng đó, bất thình lình có sự xuất hiện của đám hắc y lạ mặt từ đâu bay ra phục kích. Bọn sát thủ hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lập tức né người rút trong người phi tiêu bắn vào bọn chúng. Không chỉ dừng ở đó, mọi thứ càng trở nên rắc rối hơn khi có một cú hỏa mù đột ngột tung ra giữa trận làm bọn người Lĩnh Tiêu Sát nhất thời không trở kịp, thận trọng lấy khăn quấn ngang mặt không hít phải khói cay rồi gấp rút bay lên trên cao. Cặp mắt vẫn không quên theo sát tình hình bên dưới dù cho ở đó đang phủ một tầng sương đặc và dày, khiến mọi thứ trở nên mờ mờ ảo ảo, rất khó xác định phương hướng.
Một kẻ trong Lĩnh Tiêu Sát chạy đến chỗ Huyết Phong, vội nói: “Chủ thượng, quả đúng như người dự đoán, đám đó đã chờ sẵn vào giây phút cuối mới chịu ló mặt ra. Ngay bây giờ người của ta đang cố tình đánh lạc hướng bọn chúng theo đúng ý người. Có điều, thuộc hạ từ đầu quan sát vẫn không thể tìm thấy Đại Vệ Khắc đang ẩn nấp ở đâu giữa đám khói dày đặc này.”
Huyết Phong cười nhạt: “Máu chốt không nằm ở mắt mà nằm ở tai. Hắn nghĩ Lĩnh Tiêu Sát chỉ có thể đánh ở tư thế trực diện vì vậy mới tung cú hỏa mù này, mục đích chính là muốn chúng ta mất định hướng và bọn chúng sẽ lợi dụng điều đó mà giết. Tiếc rằng, hắn đã đi sai quân cờ này rồi… Ngươi cứ theo kế hoạch mà làm, chia người ra mà phản đòn.”
Lập tức nhận lệnh. Kẻ đó cúi đầu rồi nhanh chóng rút lui khỏi đó. Một lúc sau, đám sương mù dưới kia dần tan hẳn. Thoáng chốc, cuộc tranh đấu tiếp tục diễn ra nhưng càng lúc khí thế càng dâng cao, người của Lĩnh Tiêu Sát bất ngờ tung đòn hiểm vào đám hắc y, không để lộ chút sơ hở nào, vung kiếm lên cao rồi một nhát kết liễu. Vô tình khiến kẻ đang ẩn mình trên cây cao, không kìm được cơn tức khi chứng kiến từng thuộc hạ của mình đang bị chém giết một cách dã man, hắn nghiến răng thầm rủa: “Chết tiệt.”
Đại Vệ Khắc quét mắt nhìn xung quanh, qua đôi mắt nồng đậm sát khí của hắn cũng có thể đoán được Vệ Khắc đang rất điên máu. Bỗng nhiên môi vẽ đường cong thõa mãn như thể hắn vừa phát hiện một vật báu. Tuy nhiên với tình hình như thế này, điều duy nhất có thể khiến Vệ Khắc cao hứng chỉ có. “Âm Huyết Phong, bắt được ngươi rồi.”
.
Theo sự quan sát của Miêu Miêu, nàng dám cá Lĩnh Tiêu Sát đã nắm chắc phần thắng, không chỉ có nàng mà còn có Dịch Anh và Dịch san đều vui mừng ra mặt. Bọn họ ngưỡng mộ nói: “Không ngờ Lĩnh Tiêu Sát có võ công cao cường đến vậy, trong một khắc bị đám người kia những tưởng không thể thoát, không ngờ chỉ một loáng đã đảo ngược tình thế. Thật bội phục.”
Miêu Miêu nhìn hai nàng mà lắc đầu, người có thể đem bại quy thành thắng trong lòng nàng đã rõ, thì ra Huyết Phong thông thường mà nàng biết không chỉ cao tay về võ công, thậm chí đầu óc hắn cũng không đến nổi tệ. Có thể đoán trước biến cố mà đề phòng, xem như nàng khen hắn bước này.
Ánh mắt nàng chợt dao động khi thấy Huyết Phong đang đứng cùng với ai đó. trong lòng có dự cảm không yên khi Miêu Miêu biết rõ bóng dáng của kẻ đó là ai. Tuyệt đối không phải là người của Lĩnh Tiêu Sát rồi. Môi nàng mím lại: “Đừng để bị thương đó, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”
.
Đại Vệ Khắc khinh thường nhìn kẻ trước mặt, điệu bộ phóng túng nói cười: “Không ngờ lại gặp ngươi trong tình cảnh máu me như thế này. Dù sao ta cũng rất vui khi ngươi chịu ló mặt ra, không dễ gì được nhìn rõ thân chủ của môn phái Lĩnh Tiêu Sát tài hoa đây.”
Trong khi ấy dáng vẻ của Huyết Phong vẫn lãnh đạm và xa cách, hoàn toàn không có biểu hiện gì là bất ngờ trước sự xuất hiện của kẻ lạ mặt này. Hắn liếc mắt đánh giá Vệ Khắc một lượt rồi nghiêng đầu đáp: “Ta thì không, ngược lại rất khó chịu khi ngươi nhúng tay vào chuyện làm ăn của ta. Vệ Khắc, đối đãi với người mới lần đầu gặp mặt như vậy là thất lễ rồi còn đâu?”
“Ha ha, ngươi chế nhạo ta mất rồi. Ta không biết “món quà” mà ta đã cố gắng chau truốt này lại khiến ngươi bất mãn đến vậy.” Vệ Khắc ngưng một lúc rồi cao giọng nói: “Tuy nhiên, ngươi thừa hiểu mục đích của ta là gì mà phải không, Huyết Phong?”
Dứt câu, động tác điêu luyện phóng từ tay áo ra ám khí nhắm thẳng tới người Huyết Phong. Vệ Khắc hả hê khi nghĩ Huyết Phong sẽ bị trúng tiêu độc dược, nhưng khác với những gì y ảo tưởng, Huyết Phong trong nháy mắt đã thành thạo né người tránh khỏi đường bay tử thần. Mũi dao găm vừa vặn xuyên qua không khí rồi cắm thẳng lên thân cây trong sự ngạc nhiên của Vệ Khắc. Hắn nhướn mày khinh bỉ nói: “Nhanh quá đó, Vệ Khắc.”
Theo cách nghĩ tiêu cực của Vệ Khắc, câu nói của hắn không khác gì sự châm biếm, chê bai. “Nhanh quá đó, Vệ Khắc… Nhưng ta nhanh hơn ngươi nhiều.”
Cảm giác như bị đánh gục, tơ máu trong đáy mắt càng lộ vẻ tức giận, thứ khiến y tự tin nhất chính là tài phóng tiêu của mình thế mà giờ đây bị đánh bại một cách công khai như thế. nhất thời khiến Vệ Khắc không thể nào chấp nhận được. Y cay điếng nói: “Đừng quá cao ngạo Huyết Phong, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian mà…”
Huyết Phong nhún vai ra vẻ như đồng ý, điệu bộ trông rất thoải mái nhưng lướt qua đôi mắt đỏ rực như máu kia mới biết con người Huyết Phong đang rất kìm chế. Trong ống tay áo, đôi bàn tay siết chặt đến mức nổi hẵn những dấu gân xanh.
Cho là Huyết Phong đang khinh thường mình, Vệ Khắc thể hiện sự căm ghét của mình qua ánh mắt, hận không cách nào bắn những tia nhọn phóng thẳng đến hắn. Không khí giữa hai người trở nên ngột ngạt và khó chịu. Huyết Phong và Vệ Khắc càng ngày để lộ ra địch ý, mục đích chính là muốn tiêu diệt đối phương hoặc hiểu theo nghĩa tích cực thì bọn họ đang rất muốn giao đấu với nhau một trận ra trò, kiểu như muốn kết giao thì phải trổ tài võ nghệ.
Vệ Khắc đưa tay ra sau lưng lấy cây kiếm, y quăng bọc kiếm xuống, hướng kiếm chỉa vào mặt Huyết Phong vừa nghiến răng nói: “Ta rất muốn lĩnh giáo thử võ công cao cường của ngươi ra sao. Lên đi.” Y lao nhanh như một con báo, từng đòn kiếm hết chém hướng này rồi liên tục chuyển sang đâm hướng khác, nếu như kẻ đó thuộc hạng xoàng thì e rằng cả người đã nát bấy từ lâu. Vệ Khắc tức giận vuốt mồ hôi trên trán, đôi mắt sắc bén như diều hâu sẵn sang bay tới vồ con mồi bất cứ lúc nào. Điều mà y căm tức nhất là thấy Huyết phong vẫn nguyên vẹn, hoàn toàn không sứt mẻ nói chi đến một mảnh áo rách, không bằng y đang thở dốc vì ra sức quá nhiều. Kết quả là nhận cái nhìn khinh thường từ Huyết Phong.
“Đúng là cao thủ có khác, ta rất hứng thú việc lĩnh giáo võ công cùng ngươi. Tiếc rằng, đêm nay ta không có nhiều thời gian dây dưa ở đây, vì vậy hãy kết thúc sớm đi. Ngươi đã ra đòn trước, theo lẽ thì đến lượt ta tấn công lại nhỉ?”
Vệ Khắc cười như không cười, tư thế đề phòng với đối phương đã cho Huyết phong biết câu trả lời. Trên bầu trời chợt lóe lên tia sáng xé toạc cả màn đêm yên tĩnh, chốc chốc đã có hạt mưa rơi. Huyết phong nhướn mày chặt, cặp mắt nguy hiểm nhìn vào Vệ Khắc, thừa biết không thể nấn ná lại lâu hơn, hắn lập tức sử dụng nội lực chưởng thẳng vào ngực y. Ngay sau đó là liên hoàn cú đánh vồ vập lên người y không thương tiếc. Vệ Khắc như bao cát bị hứng chịu hàng trăm cú đấm bất ngờ khiến y không kịp trở tay. Đến khi y bị ép sát vào góc cây Huyết Phong mới thu tay lại, cây kiếm trên tay Vệ Khắc cũng vô lực ngã xuống.
Theo vô thức Vệ Khắc đặt tay lên ngực mình, thử xem có gãy khúc xương nào không rồi tiếp tục nổi giận vì bị hạ gục. Mùi máu tươi nhẹ nhàng xộc lên mũi y, khóe môi nhếch nhác cười cợt. “Chỉ nhiêu đây thôi sao bang chủ Lĩnh gia? Thật nhẹ quá đó.”
Hắn u ám nhìn Vệ Khắc: “Câu chủ nào tớ nấy quả thật không sai, ngươi và đám thuộc hạ bên dưới kia đều giống nhau, mọi thứ đã nắm chắc phần thua thế mà vẫn ngoan cố và ngông cuồng không chịu khuất phục.” Ngưng một lúc, hắn đi lại gần Vệ Khắc và kê mặt gần tai y nói tiếp: “Nhìn bộ dạng đáng thương của ngươi ngay lúc này, ngay cả ta cũng thấy tội nghiệp, nếu không muốn trở về bị mất mặt với thuộc hạ thì ngươi còn muốn ta ra tay mạnh hơn không?”
Gương mặt Vệ Khắc khẽ biến sắc rồi nhanh chóng giữ lại nét bình tĩnh, y gằn giọng thách thức mặc cho cả người y đang tê dần: “Đừng vòng vo mất thời gian, mau ra ray đi.” Vệ Khắc thà chết trong tư thế ngẩng cao đầu, còn hơn giữ được mạng mà sống tủi nhục như thú vật.
Huyết Phong đứng thẳng người, vẻ đẹp tà mị của hắn bất ngờ khiến y run rẩy, hắn nói: “Được, vậy ngươi hãy thử đứng lên xem.”
Vệ Khắc nghiến răng kin kít, đôi mắt như ngọn lửa muốn đốt cháy mọi thứ xung quanh, nhất là kẻ đứng trứng mặt hắn lúc này. Không thể phủ nhận được là người y bây giờ rất nguy kịch, nếu như không sử dụng nội công để kìm lại ngụm huyết trong cổ họng thì Vệ Khắc sớm đã sớm kiệt sức rồi. Vệ Khắc đứng xiêu quẹo, tay đặt lên ngực vừa ho khan vừa nói: “Ngươi… đã sử dụng võ thuật La Đạo Chưởng… hừm hừm… ngươi học binh pháp đó từ ai? Theo ta biết, người duy nhất tạo ra loại ma pháp đó, chỉ có Liêu Côn Thần Sầu. Nhưng lão ta đã sớm quy tiên, tuyệt đối không thể nào…” Vệ Khắc nhìn hắn bằng con mắt phức tạp, có hoang mang và khó hiểu, cũng có khiêm nhường và đề phòng.
Huyết Phong thoáng cứng người khi nghe nhắc đến “Liêu Côn Thần Sầu”, đáp lại sự tò mò của Vệ Khắc, hắn chỉ cười lạnh: “Thật là sai lầm khi đã đánh giá thấp ngươi, Đại Vệ Khắc. Có thể nhận ra võ thuật y truyền của sư phụ ta, ngươi đúng là sát thủ cao tay. Đáng tiếc lại gặp nhau trong tình cảnh như vầy, nếu không ta và ngươi đã có chỗ hữu nghị giao tình khá tốt rồi.”
“Sư phụ? Chẳng lẽ… ngươi là truyền môn của lão ta? Ngụy tiên sinh sao?” Vệ Khắc thất kinh.
Vệ Khắc quên đi cơn đau trong mình, vội đến gần chỗ Huyết Phong, nói: “Ngươi chính là vị thái tử năm xưa đã bị cướp ngôi và cả ngôi gia…”
Chưa kịp nói hết câu, Vệ Khắc đường hoàng bị lĩnh một cú đấm đau điếng vào bụng, Huyết Phong đỏ mắt nhìn y như kẻ thù. Lập tức xách cổ y lên và lên giọng cảnh cáo: “Còn nhắc đến thì đừng trách ta là người máu lạnh.”
Vệ Khắc thở hổn hển, y cắn răng nói trong khi khoang miệng đã sặc mùi máu. “Vậy đúng là ngươi rồi… Ha ha…”
“Tại sao ngươi cười?”
“Sư huynh, chẳng lẽ ngươi quên ta rồi sao? Kẻ mà sư phụ đã không tiếc bỏ, bắt huynh giết ta để ngươi trở thành truyền môn duy nhất của lão đó.” Nhắc lại chuyện cũ khiến sắc mặt y dần tái đi, hơi thở một lúc càng gấp rút và khó nhọc hơn.
Huyết Phong nới lỏng tay ra, thận trọng nhìn hắn: “Ngươi là…”
“Dĩ Ca. Đúng, là ta đây.” Y nghiêm giọng đáp.
Thời gian như trì hoãn ngay giây phút đó, cả hai trân trân nhìn nhau mặc cho gió lạnh và mưa cứ tát xối xả vào người. Cảnh tượng này, có tưởng tượng cũng chẳng dám mong nó là sự thật. Khoảng cách giữa hai người dần thông thoáng hơn khi mà Huyết Phong buông tay khỏi cổ áo y. Đôi mắt như chấp chứa bao nhiêu sự hoang mang, nghi ngờ. Hắn lạnh lùng nói: “Lúc đó ngươi đã bị thương…”
“Nhưng không thể cướp được mạng ta. Nhất là không thể chấp nhận được vị sư huynh đáng kính ngày nào lại kiên quyết muốn đoạt mạng ta, sẵn sàng để ta đấu trọi với thú dữ mặc cho khi ấy ta không hề biết một chút võ công nào…Ha ha.” Vệ Khắc cay điếng nhìn Huyết Phong, đôi mắt đục ngầu vì tơ máu, lẫn lộn giữa phẫn nộ và nỗi niềm đau thương khó tả.
Huyết Phong vô cảm nhìn vào khoảng không, trong suy nghĩ của hắn cái thứ gọi là “hạ thủ lưu tình” đã không còn nữa. Khi ấy cũng vậy, bây giờ cũng không khác gì. Bất kể đó là tiểu đệ đệ của hắn, một kẻ lạ mặt được sư phụ dẫn về và cho chúng ta sống cùng nhau. Ngay thời khắc đó, Huyết Phong đã có thể đoán được ý định sâu sa của lão, nếu muốn thành một sát thủ độc nhất vô nhị, hơn hết là có thể phục thù cho cả ngôi gia của mình, thứ duy nhất cần phải tránh xa chính là “thương cảm”. Thử thách đó đã khiến hắn trăn trở rất nhiều, dù không cùng máu thịt huyết thông nhưng lâu ngày Huyết phong cũng có cảm tình với Dĩ ca, điều mà hắn sơ sẩy đẩy mình vào vực sâu – tình cảm huynh đệ. Chính vì vậy Huyết Phong không cách nào xuống tay một cách dứt khoát được, hắn tìm cách đánh gục y rồi bỏ vào rừng sâu, khi trở về thì nói dối: “Sư phụ, đệ tử đã giải quyết xong rồi.” Để rồi nhận một trận đòn dã man, mỗi cú đánh đều là nhát dao cắt xé thịt đau đớn, đến bây giờ những vết roi hằn thành sẹo sau lưng hắn vẫn còn in dấu. Thì ra, sư phụ đã theo dõi hắn và biết tất cả, cái giá cho sự động lòng là tháng ngày trừng phạt khắc nghiệt…
“Nhưng ngươi cũng đã vượt qua đấy thôi.” Hắn trầm ngâm nói.
Vệ Khắc phẫn uất ra mặt, tay siết thành nắm đấm: “Ngươi… ta không ngờ huynh lại nhẫn tâm đến vậy. Khi đó, chẳng phải ta và huynh đã là huynh đệ tương trợ có nhau sao? Huynh đã đối xử với ta… không như bây giờ…”
“Chỉ là ngươi đang ngộ nhận thôi. Đối với ngươi, ta luôn có tính toán… vì vậy hãy mau quên cái quá khứ nguyền rủa đó đi.” Huyết Phong xoay người quay đi, khó ai có thể biết được hắn đang có tâm tư gì.
“Không bao giờ.” Vệ Khắc nắm tay hắn kéo giật lại, kéo sát mặt mình đối diện, từng câu từng chữ sặc mùi máu vang lên: “Huyết Phong, ngươi nghe cho rõ đây. Ta sẽ không bao giờ quên đi khoảng thời gian đó, nó sẽ khiến ta khắc cốt ghi tâm để sau này ta và ngươi… một ngày nào đó, ta sẽ quay lại đáp trả ngươi cả oán lẫn thù. Dĩ ca ta, đã sai lầm mới xem ngươi là huynh đệ ruột thịt.”
Nói xong, y buông tay hắn ra. Giống như vừa chạm vào thứ gì đó rất kinh tởm. Huyết Phong khẽ hít sâu rồi điềm đạm đáp: “Rất sẵn lòng.”
Vệ Khắc cười khinh: “Được.” Y toan định xoay người bay di nhưng chợt nhớ điều gì đó, y quay lại nói thêm kèm theo đó là nụ cười hết sức gian ác: “Huyết Phong, nhất định ta và ngươi sẽ gặp lại.”
.