Đọc truyện Xuyên Không: Vé Du Hành Lỗi Thời Không – Chương 17[ CHƯƠNG 10 ] – Trói Buộc
Chạng vạng sang ngày mới, tia nắng đầu tiên lướt qua cửa sổ, buông tia sáng ngày mới đánh thức các tĩnh vật còn bất động trên giường.
Miêu Miêu nhăn mặt khó chịu, lông mi dày rũ xuống che nét bực bội chán chường, mi mắt như năng trĩu không muốn mở…
“Chết tiệt, tên yêu nghiệt ngươi làm gì ta…” Miêu Miêu rống giận tức tối mặt mày. Lập tức người bật dậy không kiêng nể đá văng tên còn lại xuống giường.
Huyết Phong khổ sở đứng dậy thản nhiên cười đắc ý nói: ”Huynh đệ hảo có thanh âm thật tốt.”
Chẳng qua là đêm qua khi vừa về đến phòng do nàng vẫn say ngủ như chết, nhìn tư thế nàng ngủ dường như đã muốn chiếm thượng hết cả giường đôi, hắn không muốn đụng vào xê dịch người nàng nên đành ung dung đến nằm cạnh, tay cũng thuận tiện mà ôm lấy nàng đặt gọn trong lòng.
Nghĩ lại, Huyết Phong chỉ biết lắc đầu khó nói quả nhiên cũng không biết sao lại hành xử như vậy, đối với bất kì ai tuyệt chưa hề có cảnh “người chung chăn gối” nói chi đến ôm ấp thân mật vừa rồi. Hắn thừa nhận là sức quyến rũ nơi nàng thật khủng khiếp hại hạ thân hắn không khỏi ngứa ngáy, cảm thấy ôm thôi cũng chưa thoã mãn tham lam ngửi mùi hương dịu nhẹ trên tóc nàng, rồi xuống cổ, và sâu hơn…
Nhìn nàng ngủ say lòng hắn lại dâng khí hoà nhoãn không kìm lòng được nhẹ đặt trên trán nàng một nụ hôn hết sức dịu dàng sủng nịnh… Chạm tiếp xúc rồi hắn lại muốn thưởng thức cánh môi hé mở kia thì động tác khựng lại vì chột dạ. Càng nhìn nữ nhân này cảm xúc trong hắn không kiểm soát mà cứ trào dâng lạ lùng, nhưng thật là hắn không thể làm gì nàng được. Hắn dùng từng cử chỉ hết sức cưng chiều ôm nàng vào lòng dần chìm sâu vào giấc ngủ…
Sắc mặt nàng tối sầm, khao khát sẵn sàng bay lên muốn giết chết nam nhân phóng túng này.
“Ta đã chấp nhận nằm chung giường, nay còn ngang nhiên ôm ấp ta lại biết rõ ta là nam nhân mà còn cả gan lộng hành. Chẳng lẽ yêu ngiệt này đoạn tụ sao? Thật đánng thương cho liệt tổ liệt tông hắn…” Miêu Miêu nhướn mày thầm nghĩ.
Nàng nghẹn cục tức ngay cổ họng, bức bách không thể dùng lời nào diễn tả tâm trạng bốc hoả lúc này…
“Ngươi biết ta là nữ nhân?“
Huyết phong không tỏ vẻ bất ngờ bị hỏi đến, nữ nhân trước mắt hắn thật thú vị hơn hắn tưởng. Nhếch môi cười quyến rũ, cặp mắt huyết đồng loé tia sáng nhìn nàng: ”Nương tử sẽ quen nhanh thôi.“
“Đùng.“ Miêu Miêu như nghe sấm đanh thẳng vào mắt, trước mặt trở nên mù mịt u ám.
“Là một sát thủ bậc nhất ngay cổ đại ta là người Thánh Y Cổ tiếp theo nay lại bị sập bẫy bởi tên yêu nghiệt đoạn tụ kia. À không, hắn đã biết ta là nữ nhân từ trước mà chính xác lại giả vờ không biết, quả nhiên vố này ta bị chơi thật thâm mất rồi.” Miêu miêu cắn môi uất phẫn trong lòng.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Để có thể nhận ra ta hẳn ngươi không chỉ là một tên nam nhân bình thường.” Nàng nhíu mày nghi ngờ hỏi.
Huyết phong vui vẻ cười đáp: “Hắc hắc. Quả nhiên nương tử của ta không tầm thường chút nào. Như ta đã nói, ta tên Âm Huyết Phong là một vương gia cả chủ thượng của Lĩnh Tiêu Sát… Và còn là phu quân của nàng từ giờ.”
Hắn đã thành công khi buộc dây trói Miêu miêu lại rồi biến nàng từ một khuê nữ đơn thuần nay lại thành gái đã có chồng. Miêu Miêu không khỏi bồn chồn trong lòng, khó đoán hắn có uy lực lớn thế: ”Từ khi nào ngươi biết ta nữ cải trang? “
“Từ khi vào tửu lâu, vậy ta có thể biết tên thật của nương tử được chưa?“
“Hàn Băng Miêu.“
Miêu Miêu nhìn hắn đánh giá, mi mắt chốc chốc nheo lại tính toán rồi bất chợt cười phóng túng. Nàng chính là đang nghĩ về việc nếu hắn là người có tiền chất như vậy, hảo nếu nàng có làm nương tử của hắn thì không hẳn là một thiệt thòi. Bất quá sau này phiền nàng chỉ cần hưu phu là được, ôm gọn tiền đồ trong tay rồi mới hảo hảo xuất tẩu nha. Dù nơi đâu hay thời đại nào duy nhất cũng cần tiền để giải quyết, đó là lý do vì sao Miêu Miêu lại coi trọng tiền đồ đến vậy, không có quyền lực khó nắm giữ trọng cuộc trong tay.
Huyết phong liếc nhìn nàng rồi ung dung ngồi lại trên ghế, tay chỉnh vạt áo bị nhăn. Hắn không đoạn tụ tất nhiên sẽ không luyến ái với nam nhân, mà trước mặt lại là một nữ nhân đầy thú vị trách sao hắn không hứng thú tò mò cho được.
“Nàng ta không giống những nữ nhân ngoài kia, xét về tính cách hảo không phải loại nhu nhược hoặc mưu trí lanh lợi cho lắm. Nhưng sinh khí ở nàng lại có vẻ khí phách riêng biệt, còn năng lực chắc chắn là người có võ công không tầm thường…” Huyết Phong thầm nghĩ.
“Mau thu lại ánh mắt ngươi đi, ta đây không thích tay dính thêm máu…” – Miêu Miêu liếc hắn cảnh cáo. Nghĩ lại quảng thời gian vừa rồi, nàng cũng chỉ quanh quẩn bởi vòng vây sát người. Ta đây nếu chần chừ không xuống tay thẳng với kẻ thù thì chẳng khác tự ban cho mình một cái chết. Nhân nhượng với kẻ thù là tự kết liễu bản thân. Quá khứ đẫm máu kia nay một phần Miêu Miêu cũng không muốn đụng chạm và lập lại nữa, đến với thời không mới này nàng xem như được tặng thêm một mạng sống. Không muốn tự tạo một con đường mới thì nàng cũng không cần nấn ná ở đây thêm lâu, Miêu Miêu không tin vào số mệnh nhưng nàng có lòng tin vào biến cố. Nói chung nàng không muốn sa vào vết xe đổ năm xưa, sống với súng đạn tranh mạng thì có gì hay ho…
Trong lúc nàng vẫn còn đứng yên cảm thấy thân có chút không đúng liền rơi vào vòng tay ấm áp, Miêu Miêu sững người nhìn hắn muốn đẩy tay thoát ra, Huyết Phong cười ôn nhu khẽ nói: ”Nàng là của ta… Từ giờ nương tử tốt nhất nên ngoan ngoãn bên cạnh phu quân, đừng náo chỉ thêm vô ích. Ta đây lo lắng nên mới dặn dò nàng, đừng để ta dạy dỗ trừng phạt… Như vậy, sẽ không ngoan đâu nương tử.”
Hắn sẽ hảo mà nuôi dưỡng sủng nịnh a, nàng sinh ra ắt chính là giành cho Âm Huyết Phong hắn thôi.
Miêu Miêu to mắt kinh người, tay bịch miệng tránh nôn tháo ra ngoài. Những lời của cổ đại thân mật làm nàng thật muốn lộn gan phèo phổi lộn ngược. Lúc trước tình cờ khi Tình san xem phim Trung Quốc, nàng lướt xem vài cảnh đụng những tình huống “nàng nàng, ta ta” “chàng chàng, thiếp thiếp”, đều là thái độ nổi da gà sến súa, miệng còn tặc lưỡi phê bình nào là sướt mướt, giả giả không ngờ lại chính mình trãi qua tình huống này…
Nàng còn nhớ Tình San còn phản bác rằng: “Đây là thể loại cổ trang là nghệ thuật văn hoá đặc trưng đấy đồ nhi ngốc tử.”
Bây giờ nàng chính là được thấu từng văn phong câu ngữ từ phim sang thực đây, xác suất tỉ lệ làm nàng nhột gáy quả không thuyên giảm chút nào.
“Mau buông ta ra tên yêu nghiệt quái thú.”
Huyết Phong khựng người, bị Miêu Miêu đẩy ra khỏi người, hắn có chút hụt hẫn nhưng vẫn duy trì nét cười trên môi. Đối với nữ nhân nào nhìn thấy đều như va vào lưới nhện liền bị hút hồn đỏ mặt cười e lệ rồi dán sát ôm ấp cựa quậy… Nhưng đối với Miêu Miêu nụ cười bí hiểm đó thật sự không đơn thuần như nét ngoài quyến rũ của nó, sát khí và sát khí…
“Chủ thượng/Tiểu thư…” – Bị cắt ngang bởi vọng lại tiếng kêu bên ngoài cửa phòng.
“Ách.” Dịch Anh nhăn mày liếc Dịch San vì nàng ta vừa bị một cú thúc mạnh ngay hông. Quay sang định mắng muội muội lại thấy Dịch San nhìn mình phát cáu. Dịch Anh khó hiểu nhưng vừa nghe lời nhắc nhở của Dịch San liền đơ người rơi vào trạng thái hối lỗi.
Nàng quên mất Miêu Miêu đang là nữ phẫn nam tranh!
Vừa lúc ấy bên trong phòng lại một mảng im lặng, Huyết Phong vừa nghe nói đã cười thầm ra tiếng, nhìn nàng đầy hưng phấn thích thú. Ngược lại, Miêu Miêu lại lắc đầu thở dài ngao ngán, Dịch Anh nói thế chẳng khác “Lạy ông tôi ở bụi này.” Nàng thật muốn chui xuống lỗ, cải nam trang phỏng chừng sẽ qua mặt được tên yêu nghiệt trước mặt ai ngờ lại làm màn cười thoã mãn cho hắn, với nàng lại là thảm hoạ mà trước giờ chưa từng xảy ra.
Cặp mắt sắc bén nhìn nàng từ trên xuống dưới, chau mày kiếm tỏ vẻ không hài lòng. Hắn đưa tay chạm nhẹ gương mặt nàng, ôn nhu nói: ”Nàng là nam nhân cũng rất quyến rũ phong tình, nhưng ta muốn nương tử mình không phải là lưỡng tính. Nương tử ngoan, mau nhanh chóng thay đổi lại xiêm y…”
Huyết Phong phớt nụ hôn lên tai Miêu Miêu làm nàng suýt lui người ngã may mà hắn vươn tay đỡ lấy nàng.
“Nương tử nên tập làm quen sớm đi, phu quân vẫn còn rất muốn nhiều thứ ở nàng… Ta sẽ đợi nàng bên ngoài vậy.” Nói xong, Huyết Phong liền tiến ra cửa bỏ lại Miêu Miêu vẫn còn đứng ngẩn người chưa tiếp thu hết.
Vừa thấy Huyết Phong ra ngoài Tinh Sát và Tinh Lâm cúi người chào rồi đi theo sau hắn. Còn Dịch Anh và Dịch San sau khi ngơ ngác nhìn ba tên kia rời khỏi mới kịp định thần nhanh chóng chạy vào phòng. Thấy Miêu Miêu ngồi trên ghế mặt không biến sắc, tay trên bàn lại vân vê chum trà xoay đường tròn, Dịch Anh bước đến định nói lôĩ thì Miêu Miêu đã khước từ nói: “Không cần đâu.”
Dịch Anh được dịp thở phào nhẹ nhõm, tiện tay tay rót trà hỏi: “Cả đêm muội không sao chứ? Chuyện đó…”
“Thay đổi y phục nữ nhân.” Miêu Miêu hắn giọng nói, mặt không tự chủ mà điểm hồng gượng gạo.
Câu nói làm hai người kia nhìn nhau khó hiểu, nhưng cũng không hỏi thêm liền mau chóng ra ngoài mua y phục nữ nhân. Nhưng tiến đến cửa đã thấy một người đứng ngoài cúi đầu nói: “Đây là y phục thưa tiểu thư, hoá kiện đã có người thanh toán. Xin cáo từ.”
Dịch Anh nhìn bộ nữ phục trong tay rồi nhìn nam nhân rời khỏi, Dịch san vừa lúc nói: “Chần chờ gì nữa, có y phục miễn trả còn gì bằng. Miêu tỷ hẳn biết ai giúp mua mà, đây không phải là việc chúng ta đáng bận tâm làm gì.”
Gật đầu hiểu, Dịch Anh liền trở vào phòng trước đó còn nói: “Muội cho tiểu hầu chuẩn bị tẩm bồn đi.”
Dịch Anh cười vui vẻ: “Đã xong thưa tỷ.”
Sau một lúc, Miêu Miêu sau khi qua các giai đoạn tẩy trần phủi bụi rốt cuộc trên người cũng mặt xong y phục mới. Dịch Anh giúp nàng vận từng lớp áo cầu kì lên người, Miêu Miêu vừa mặt vừa biểu hiện nhăn nhó, thầm nghĩ: “Nữ phục cổ đại thật phức tạp diêm dúa, cứ nghĩ áo bó sát mới là mệt người nhất ai ngờ y phục này mới là cực. Càng nhiều lớp càng nóng nực, chẳng hiểu sao ta lại đồng ý thay xiêm y. Thật đúng là điên rồ…” Và bây giờ nàng lại làm điều điên rồ đó.
Chỉnh chu gọn gàng đầu tóc, mái tóc dài với nếp gấp xoăn đuôi thả dài ngang dưng càng tăng nét nhu mì thướt tha, kết hợp với y phục màu lam cánh nhũ hoạ tiết đơn thuần vận lên người nàng tôn vẻ phong trần thoát tục. Gương mặt trái xoan gợi nét sắc xảo vốn dĩ không còn tô điểm thêm nay cũng đã trắng hồng tự nhiên, làn da trơn nhẵn chốc chốc phủ tầng sương hồng e lệ động lòng, cặp mắt màu nâu trở nên tinh tế được cộng hoà với hàng mi cong dài, tửng đường nét sóng mũi theo đó cũng vuông vức, tạo sự kết cấu tuyệt mỹ đáng ngưỡng mộ. Duy nhất làn môi căng mỏng càng nhìn càng muốn đắm say tận hưởng, bộ lam y mặc hở rộng được buộc bởi sợi dây thắt ngang eo lộ rõ đường cong hấp dẫn. Dịch Anh và Dịch san hít sâu nhìn Miêu miêu không khỏi ca thán.
“Thiên gia quả nhiên thiên vị người mất rồi.“
***
Huyết Phong đứng ngoài hành lang vốn dĩ mắt đang trầm tư nhìn ngắm cảnh nhưng thực chất lại đang mong chờ thân ảnh nữ nhân kia bước ra từ nãy giờ. Cứ một lúc là hắn cầm chừng uống một tách trà lấy hơi, Tinh Sát và Tinh Lâm từ đầ nhìn từng động tác của chủ thượng không khỏi thắc mắc trong đầu, nhưng quan trọng hơn bẩm báo cho chủ thượng biết về chạm dừng tiếp theo – Thành Sở Quốc.
Huyết Phong gật đầu lạnh giọng nói: “Được. Nương tử sẽ đi cùng ta.”
Ánh mắt huyết đồng lộ vẻ vui mừng, bạc môi không tự chủ nhếch cười mong đợi.
Tinh Sát lẫn Tinh Lâm lắc đầu nhìn nhau thở dài, trước đó biểu hiện này đối với bọn họ là chuyện ” kì tích chấn động” nhưng đến đây từ khi bước vào tửu lâu thì xem như đã tập quen dần. Ban đầu bọn họ bồn chồn lo lắng không yên vì nghĩ chủ thượng cao lãnh như vậy sao lại có thể tương tư một nam nhân? Nếu có quả thật noời đoạn tụ thì từ đây trở nên thật nghiệt ngã rồi. Nhưng khéo thay vừa rồi bọn họ nghe được người kia là “Tiểu thư“ nên việc suy nghĩ đắn đo lúc đầu đã nhanh chóng bay vèo đi mất dạng. Bọn hắn không khỏi hỉ hoan mừng thầm trong lòng, xem chừng nữ nhân kia ắt sẽ rất đặc biệt với chủ thượng sau này, cứ nhìn dáng vẻ nóng ruột chờ đợi của chủ thượng là bọn họ liền có thể đoán ra.
“Xem ra chúng ta sắp có phu nhân rồi.” Tinh Sát điềm giọng nói nhỏ với tên bên cạnh.
Tinh Lâm gật đầu cái rụp, tay xoa càm giọng đinh ninh phán: “Chủ thượng kì này không tương tư nữ nhân xem ra là mối nghiệt lớn. Huynh xem, điệu bộ ấy có giống ngày thường của người đâu… ”
“Các ngươi cố ý nói lớn cho ta nghe sao?” Huyết Phong mặt sắc lạnh lùng nhìn bọn hắn.
“Ách, chủ thượng. Thuộc hạ không dám.” Tinh Lâm và Tinh Sát chột dạ đáp, bọn hắn nói nhỏ thế mà chủ thượng còn nghe xem ra mốt có muốn bàn chuyện gì tốt nhất nên tránh mặt chủ thượng mấy ngàn thước. Bị bắt quả tang như thế này, làm tim bọn hắn cứ như làm mồi cho lửa.