Bạn đang đọc Xuyên Không Vào Vương Phi Thất Sủng FULL – Chương 7
Từ xa xa có một người chứng kiến toàn bộ sự việc, nhếch mép lên cười nửa miệng.
– Thú vị đấy.
*Lục Cẩm Viện * ( chỗ ở của vương gia)
– Triệu Ảnh ngươi ra đây.
Từ trên nóc nhà có một thân ảnh màu đen nhảy xuống.
– Vâng, vương gia có gì dặn dò.
– Ngươi đi theo dõi nhất cử nhất động vương phi cho ta.
– Ả…Vương gia vừa mới nói gì cơ?
– Ta bảo ngươi, đi theo dõi vương phi cho ta, thấy vương phi có gì lạ thì báo lại cho ta.
– D…dạ vâng…!
Vương gia vừa nói gì cơ hình như mình nghe không nhầm là theo dõi vương phi.
Vương gia nào giờ lạnh nhạt với Vương phi trong phủ ai cũng biết.
Hôm nay lại bảo mình theo dõi Vương phi, vương gia uống nhầm thuốc sao.
Người ta bảo lòng dạ đàn bà khó đoán ta thấy vương gia khó đoán hơn đàn bà.
* Tịnh Kỳ Viện * ( Chỗ ở của vương phi)
Hôm nay, trừng trị được một con bánh bèo vô dụng tâm trạng tốt lên không ít.
– Hắc xì! Thật là, sao cái thân thể này lại yếu ớt thế không biết.
Mới ngâm nước một chút đã bị cảm lạnh sao.
– Vương phi người về rồi sao…!sao người lại ướt thể này.
Trắc phi lại đẩy người xuống hồ sao, người có sao không?
– Này…này đừng xoay nữa ta chóng mặt quá.
Ta không sao chỉ là hoạt buổi sáng giãn gân cốt thôi hơ…!hắc xì.
– Buổi sáng lạnh như vậy, người vương phi ướt như thế này chắc là bị phong hàn rồi.
Người mau thay y phục đi kẻo bệnh nặng thêm nô tỳ nấu cháo cho người.
– Được rồi! Ta biết rồi làm như ta là đứa trẻ không bằng.
Thật là…Trước kia thân thể của cô khỏe bao nhiêu thì thân thể này yếu bấy nhiêu.
Trước kia cô ngày nào cũng không đánh nhau với đám côn đồ thì cũng tới võ đường tập võ, khoẻ như trâu.
Cũng chính vì vậy mà chả có thằng con trai nào dám làm quen chứ đâu như thân thể bây giờ, chân tay thì mỏng manh cơ thể như da bọc xương.
– Như vậy là không được rồi, phải thường xuyên luyện tập mới được.
– Vương phi cháo tới rồi người ăn đi kẻo nguội.
Cô nhìn chén cháo trên bàn ngán ngẫm nói:
– Tiểu Nhu à ngươi nói cái thứ lỏng như nước này là cháo sao?
– Vâng ạ.
– Không thể có một chút thịt được à, cháo như này thì chả khác nào húp nước.
Ta muốn ăn cơm dọn cơm cho ta.
– Vâng! Vương phi chờ một lát.
* Một lúc sau*
– Mời vương phi dùng bữa.
Khoé môi cô giật giật
– Đây là một bữa ăn của một vương phi sao?
– Vâng.
– Người nhìn xem ta, dù gì ta cũng là một Vương phi.
Tại sao một bữa ăn chỉ vỏn vẹn có một chén cơm và một món rau như thế.
Không thể có một chút protein sao?
– Protein là gì vậy Vương phi?
– Là thịt…là thịt đó không lẽ vương phủ nghèo tới vậy sao?
– Vương phi à! Người bây giờ là một vương phi thất sủng nên bọn gia nhân không xem người là gì.
Người xem gia nhân trong cái viện này cũng chả có người nào.
Bổng lộc hàng năm cũng chả có bao nhiêu đều bị Nhi phi giữ hết.
Người bây giờ có cơm ăn là may lắm rồi.
Chắc cô cũng hiểu được phần nào cái thân thể này lại yếu ớt như thế rồi.
Ai bảo trước kia hiền quá làm chi cho bọn chúng muốn làm gì thì làm.
Cô sẽ từ từ đòi lại mọi thứ.
Còn bây giờ thì đi lấp đầy cái bụng đói cái đã.
– Tiểu Nhu à em có muốn ra khỏi phủ đi chơi không?
– Vương phi à! Không được, muốn ra khỏi phủ thì phải có sự đồng ý của vương gia nếu tự tiện xuất phủ sẽ bị phạt.
– Sợ gì chứ, ta không nói em cũng không nói ai mà biết được.
– Vẫn là không được, cửa phủ có người canh gác.
– Ai nói ta sẽ đi cửa chính chứ.
Nào đi theo ta.
– Vương…Vương phi, người định trèo tường sao, không được đâu người đang bệnh đó.
– Ta không sao đâu, ta khỏe lắm…hắc xì…!không sao đâu.
Em đưa tay đây ta kéo em lên.
– Không được đâu người xuống đi mà.
– Em phiền quá đi không thì bảo.
Không thì ta đi một mình.
– Nô tỳ đi, nô tỳ đi mà.
Sao nô tỳ dám bỏ vương phi một mình chứ.
* Lục Cẩm Viện *
– Vương gia không hay rồi! Không hay rồi vương gia.
– Triệu Ảnh không phải ta bảo ngươi theo dõi vương phi sao.
Sao bây giờ lại ở đây.
– Vâng thuộc hạ đã làm theo lời người nói.
Thấy vương phi bỏ trốn ra khỏi phủ.
– Bằng cách nào?
– Tr..Trèo tường
– Cái gì, TRÈO TƯỜNG..