Đọc truyện Xuyên không vào thế giới của Twilight – Chương 46
Chúng tôi đi đến dinh thự nhà Volturi thì kì lạ thay tất cả mọi người đều biến mất.
Theo như dự đoán của Alec thì tất cả mọi người phải bị hóa đá cơ.
Rõ ràng là tên Night đó chắc chắn có ý đồ gì khác.
– Vậy, giờ chúng ta đi đâu để tìm mọi người bây giờ? – tôi hỏi
– Đến Fork – Alec đáp lại lời tôi một cách chẳng hề do dự.
– ———–
Vừa đặt chân đến Fork thì chúng tôi đã chạy ngay đến thác nước của Brian.
Càng đến gần thác nước tôi cũng chẳng thể nào nghe tiếng thác nước chảy ầm ầm như mọi khi.
Rồi nhanh chóng xuất hiện trước mắt chúng tôi là một cánh đồng hoa đã lụi tàn, một thác nước ngừng chảy và một người với ánh mắt ngập tràn lửa giận, tay nắm thành quyền.
Cái cảnh tượng này thật quen mắt làm sao. Đó chính là giấc mơ vào cái đêm định mệnh hôm ấy.
Brian vừa nhìn thấy chúng tôi đã kích động đến độ hóa ngay thành sói trắng lao về phía chúng tôi. Alec cảm nhận được nguy hiểm liền sử dụng năng lực của mình khiến Brian khuỵu xuống trong bất lực.
Dù bị luồng khí đen của Alec bao trùm xung quanh cơ thể nhiên Brian vẫn không ngừng vùng vẫy.
Tôi có thể nhìn thấy sự thù hận tột độ từ sâu thẳm trong mắt anh.
Tôi cúi xuống bên cạnh Brian, nhẹ giọng nói
– Brian bình tĩnh. Chúng tôi không phải kẻ làm hại tộc của anh nhưng chúng tôi biết kẻ đứng sau tất cả. Nên anh trút giận lên chúng tôi cũng chẳng thu được gì. Thay vì làm thế thì hãy hợp tác cùng chúng tôi. Cùng nhau, chúng ta sẽ trả thù.
Nói đoạn tôi nhìn sang Alec mỉm cười. Anh ấy cũng cười đáp lại lời tôi. Tôi sợ Alec sẽ không đồng ý hợp tác cùng Brian nhưng nụ cười tán thành của anh ấy khiến tôi chắc chắn.
Nghe thấy lời tôi. Cơ thể của Brian không còn quằng quại cố thoát ra nữa. Anh ấy thu lại răng nanh và móng vuốt. Alec thấy vậy cũng thu hồi lại luồng khí đen.
Brian đứng dậy, đối diện với chúng tôi.
Ánh mắt đó. Chưa hoàn toàn tin tưởng. Nhưng rất nhanh sau đó ánh mắt của anh ấy giãn ra.
Anh quay người lại ra hiệu cho chúng tôi hãy đi theo anh.
Cuối cùng thì, lại một lần nữa, ma cà rồng và người sói hợp tác.
Ba người chúng tôi men theo con đường dọc thác nước để xuống đến đáy vực.
Đúng như dự đoán.
Không khí ở nơi đây yên tĩnh đến rợn người. Hầu như tất cả dân làng ở đây đều bị hóa đá.
Ánh mắt của Brian dừng trên người của một cô gái. Anh ấy bước đến gần và dùng mũi kẽ chạm vào gương mặt vô hồn ấy
– Mẹ của anh ta à? – Alec ghé sát vào tai tôi thì thầm
– Chắc thế