Đọc truyện Xuyên Không Tuyệt Thế Vương Phi – Chương 43: Gặp lại (phần cuối)
Đầu hẻm vang lên tiếng nói tà mị, giống như mật ngọt rót vào tai người người nghe. Nữ tử tử y ma mị mà mê hoặc, tóc tím kỳ lạ, đáy mắt tiếu tựa phi tiếu. Khoé miệng luôn treo cười cùng hơi thở vô hại. Trên đầu chỉ cài duy nhất một cây trâm ngọc, tóc vấn lên phân nửa, nửa còn lại buông thả tự do. Theo sau là một nha hoàn trông vô cùng thanh tú.
Đẹp, quyến rũ mị hoặc!
Phong thái cao quý, miệng cười nhưng đáy mắt đều là sự xa cách khó thấy!
Những người có mặt ở đây, mỗi người đều lạc trong suy nghĩ riêng.
Vương Cẩm Lệ giật mình, có hai điều khiến nàng ta giật mình ở nữ tử này: dung nhan và khí tức. Nữ tử này, là sát thủ. Nội lực tuy không cao, nhưng khí chất ở đan điền lại tiềm năng vô cùng.
Trần Phạn mặc dù bị thiến, thành hoạn quan, nhưng chung quy mắt thẩm mỹ vẫn là của một nam nhân bình thường. Cho nên khi nhìn thấy nữ tử kia, tròng mắt sáng lên, dâm dục thô lỗ trong mắt chính là một kiểu hoàn toàn không che dấu, một bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống!
Còn trên lầu hai của tửu lâu, nam tử y phục xanh nước biển khi nhìn thấy sự xuất hiện của người khác thì vẫn là một bộ dạng không thèm quan tâm, ánh mắt chỉ thỉnh thoảng liếc xuống dưới, nơi Thiên Ân đang tức giận mà thôi!
Nam tử xiêm y đỏ rực như màu cánh phượng hoàng khi nhìn thấy mỹ nhân thì ánh mắt loé lên tia hứng thú.
“Nguyệt, là cậu sao? Thật sự là cậu sao?”. Thiên Ân là người đầu tiên lên tiếng trong khi những người ở đây đều chưa thoát khỏi suy nghĩ. Nàng nhanh chóng lao đến chỗ Sở Dạ Nguyệt, bất tiện ở chỗ, muốn đến gần, lại bị nha đầu Mai Ly rút kiếm kề lên cổ, bốn mắt trừng nhau.
“Mai Ly, nàng ấy là bằng hữu của ta, đều là người một nhà cả mà!”
Nghe lời chủ tử, Mai Ly mới an phận thu kiếm về, tra lại vào vỏ.
Khi thấy không còn chở ngại, Thiên Ân vội lao đến, mặc kệ chính mình đang trong trang phục nam tử, nhảy lên người Dạ Nguyệt, vẻ mặt hạnh phúc vô cùng, toe toét nói:
“I da, người ta thật là nhớ cậu muốn chết đi được!”
Nghe Thiên Ân nói vậy, Dạ Nguyệt vẻ mặt hài lòng vô cùng, hai tay giơ lên xoa đầu Thiên Ân: “Đứa trẻ ngoan, Ân à, nặng! Xuống ngay!”
Thiên Ân nghe vậy thì không nói hai lời, liền nhảy xuống, cười hì hì.
Sở Dạ Nguyệt liếc mắt qua hai người đang đứng phía sau, một là cặn bã tra nam, một nữ nhân kiều mỵ, sóng mắt phong tình dào dạt uyển chuyển. Nàng khẽ ghé vào tai Thiên Ân:
“Ân à, từ khi nào mà cậu lại có qua lại với đôi cẩu nam nữ nhìn không ra gì này vậy?”. Dạ Nguyệt lại nhìn đến đám gia đinh bị đánh lăn lộn dưới đất, chẹp, ra tay cũng mạnh quá đi!
Mặc dù Dạ Nguyệt đã cố gắng thấp giọng nhất có thể, nhưng với thân thủ của sát thủ như Vương Cẩm Lệ và hai nam nhân bộ dạng như xem kịch vui ở lầu hai trên kia, hoàn toàn vẫn có thể nghe rõ.
Vương Cẩm Lệ đương nhiên nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Dạ Nguyệt, ‘đôi cẩu nam nữ’ trong miệng của nữ tử kia nàng ta sao có thể không hiểu?! Hai bàn tay siết chặt lại, khẽ cắn môi dưới, đôi mắt xếch trừng to, giống như muốn phun ra lửa.
Thiên Ân thì lại nghệt mặt ra, vẻ mặt đầy uỷ khuất cùng oan ức, bĩu môi, nói:
“Oan quá! Tên sắc lang kia động chạm mình, mình mới thiến hắn có một lần. Còn nữ nhân kia, là nàng ta cướp hầu bao của mình, chứ mình có làm cái gì đâu!”. Nói xong còn lấy vạt áo chấm chấm đuôi mắt, làm bộ giống như đáng thương lắm vậy!
Sở Dạ Nguyệt thấy thật ngứa mắt, vì Thiên Ân đang vận nam trang, hình tượng yếu ớt như vậy, thật giống tiểu bạch kiểm, nàng thật cmn muốn đạp cho một phát!
“Được rồi được rồi! Khó coi chết đi được, đi thôi!”. Dạ Nguyệt không đợi cho Thiên Ân nói cái gì, liền nắm lấy cổ tay Thiên Ân, lách mình qua đám người bị Thiên Ân đánh cho ngã rạp xuống đất, thỉnh thoảng chân nàng còn nghịch ngợm, cố ý giẫm lên vài người, khiến cho họ la oai oái.
“Đứng lại! Muốn lành lặn mà rời khỏi đây? Không dễ đâu!”.
Mới đi được vài bước đã nghe tiếng nữ nhân ý phục hoa lệ hồng rực kia quát tháo, gần như là thét luôn đi! Dạ Nguyệt nhíu mày, Thiên Ân hai mắt sang lên, có thể thiến Trần Phạn, Dạ Nguyệt chắc không muốn cho nàng gây phiền phức, nhưng chỉ cần nàng thích, đến Tử Hạ cũng không dám cản (chính xác là không nỡ cản).
Dạ Nguyệt xoay người đối diện với Vương Cẩm Lệ, mắt đẹp không bỏ qua chút biến hoá nào trên mặt nàng ta. Có lẽ, Thiên Ân não cá nhất thời không nhớ ra người này, nhìn trong mắt nàng ta đều là sự tức giận cùng oán hận, lại gây chuyện bừa bãi rồi!?
Dạ Nguyệt mỉm cười một cách yêu mị:
“Xem ra Thiên Ân nhà chúng ta thật sự là lợi hại nha! Đến cả nữ tử thanh lâu mà cũng dám đắc tội!”.
Sở Dạ Nguyệt độc mồm độc miệng, Thiên Ân đã lĩnh hội đủ 10 năm.
Thực chất Dạ Nguyệt không biết Vương Cẩm Lệ là nữ tử thanh lâu, chỉ là thuận miệng đoán bừa thôi! Không ngờ lại chọc đúng chỗ đau của nàng ta. Vương Cẩm Lệ cắn chặt môi, cắn đến chảy máu, chỉ là nàng ta đang đeo khăn che mặt, nên không ai thấy.
Hai nam nhân ngồi xơi nước trên lầu hai vẫn là một bộ dạng như đang xem kịch.
Trần Phạn vẫn là ánh mắt sắc lang như cũ.
Vương Cẩm Lệ âm thầm vận nội lực, kim châm trong miệng cũng lòi đầu nhọn sang quắc.
‘Viu viu viu’
Ba kim châm nhỏ xíu bay đến hướng của Sở Dạ Nguyệt và Lăng Thiên Ân. Dưới ánh mặt trời, chúng càng thêm chói mắt!
Theo bản năng, cả Thiên Ân và Sở Nguyệt đều hô hai tiếng ‘cẩn thận’, sau đó đẩy vai đối phương qua một bên. Ba chiếc ngân châm lao qua khoảng trống giữa hai người, đâm trúng một tên gia đinh vừa mới tỉnh dậy, chỉ nghe ‘a’ một tiếng, sau đó liền không còn động tĩnh gì nữa. Qủa nhiên là đã qua tẩm độc!
Khoảnh khắc khăn che mặt của Vương Cẩm Lệ có hơi vì xuất nội lực mạnh mà bay lên, Thiên Ân lúc đó đã cảm thấy vô cùng quen mắt. Nhưng thật tiếc, kiểu người não ngắn như Thiên Ân, nếu chỉ gặp qua ba lần mà không có ấn tượng gì sâu sắc, tuyệt đối sẽ quên ngay.
“Ân nhi, ngây ra đó làm cái gì? Đánh! Cậu đánh tiếp đám gia đinh kia đi, cho chúng liệt luôn cũng được, mình sẽ trừng trị cái nữ nhân không biết tốt xấu này!”.
Lúc Sở Nguyệt hô to, Thiên Ân còn đang mơ màng mới hoàn hồn, nàng liếc nhìn đám gia đinh vẫn còn đang lăn lộn dưới đất thì bĩu môi:
“Sở Dạ Nguyệt, cậu thật keo kiệt, thói ức hiếp người đúng là mãi không đổi!”
“Ổ, phúc lợi nhiều như vậy, cậu còn chê à?”. Dạ Nguyệt cười cười, hiện tại đang mồm tay cùng bận.
“Nhiều cái con khỉ ấy, đám người này đều là một lũ phế vật!”.
“Được rồi được rồi, nói nhiều như thế làm gì? Đánh đi!”. Sở Nguyệt xua xua tay, không thèm nói nhiều với Thiên Ân nữa. Khuôn mặt tà mị lại liếc xéo Trần Phạn vẫn đang nhìn mình với ánh mắt si mê, nhịn không được mà bày ra vẻ mặt chán ghét, nói:
“Không thì, phần thưởng là hắn, thế nào? Muốn chém. muốn thiến thì tuỳ cậu!”
“Ha ha, nghe được đấy!”. Thiến Ân bấy giờ mới có chút hài lòng, sau đó lại giống như vô tội, nói:
“Nhưng mà, gia thế nhà hắn có vẻ rất được nha!”.
Sở Nguyệt nhếch miệng, trong mắt đều là sự bỡn cợt, trêu tức:
“Tử Hạ san bằng ba họ nhà hắn!”. Thế lực của Huyền Cơ còn có thể sánh ngang với Hoàng Đế, một Trần Gia nho nhỏ thì là cái gì?