Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 89: Tương Kế Tựu Kế


Bạn đang đọc Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang – Chương 89: Tương Kế Tựu Kế


“Thiết Lâm Quân tấn công đội vận chuyển lương thực?”
Lý Kế Khuê hoài nghi rằng mình nghe nhầm rồi.

Người Đảng Hạng muốn vào Đại Khang bắt buộc phải đi qua Thanh Thủy Cốc.

Đêm đó lực lượng chủ yếu tấn công Thanh Thủy Cốc là đội tác chiến, mấy ngày sau khi chiếm lĩnh Thanh Thủy Cốc, phía Đảng Hạng vẫn luôn chờ đại doanh gửi lương thực tới.

Thiết Lâm Quân vẫn chui rúc trên núi không chịu ra, từ trước đến giờ không bao giờ dám tấn công đoàn quân đi ngang qua Thanh Thủy Cốc.

Rất nhiều binh lính Đảng Hạng đều quên mất chuyện Thiết Lâm Quân đang ở trên đỉnh núi.

Đến cả bản thân Lý Kế Khuê cũng nghĩ rằng Thiết Lâm Quân chùn rồi.

Không ngờ rằng hôm nay lại đột nhiên tấn công.

“Tổn thất thế nào?”
Lý Kế Khuê sa sầm mặt mày hỏi.

“Chết hơn hai mươi người, bây giờ lương thực vẫn đang trong hẻm núi”.

Thuộc hạ báo cáo.

“Thiết Lâm Quân đúng là muốn chết!”
Lý Kế Khuê đập bàn: “Gọi Trác Bản qua đây cho ta”.

“Rõ!”
Thuộc hạ lập tức xoay người đi tìm Trác Bản.

“Đại soái, ngài chuẩn bị đánh núi Thanh Thủy sao?”
Trợ tá hỏi.

“Đúng vậy, ta phải chém đầu Khánh Hoài xuống để ngâm rượu”.


Cho đến hiện giờ, Lý Kế Khuê vẫn cho rằng Khánh Hoài đang chỉ huy Thiết Lâm Quân.

“Nhưng núi Thanh Thủy khó tấn công, dễ phòng thủ, cái giá phải trả sẽ rất lớn”.

Trợ tá nói: “Hôm nay Thiết Lâm Quân phát động tấn công, có lẽ là hết lương thực ăn rồi, muốn cố gắng chiến đấu phút cuối cùng, đại soái chỉ cần đợi thêm vài ngày, bọn chúng sẽ không chiến mà bại”.

“Lúa mì ở Trang Nguyên sắp chín rồi, cứ ở lỳ đó cũng không phải là cách”.

Lý Kế Khuê nói: “Thiết Lâm Quân đói nhiều ngày như vậy, đánh vào núi Thanh Thủy chắc cũng không khó lắm đâu”.

“Đại soái, vừa rồi có hai đám khói bốc lên từ bầu trời phía Nam, sau đó Thiết Lâm Quân liền tấn công đội vận chuyển lương thực của chúng ta, thần cứ cảm thấy có gì đó không ổn”.

Trợ tá cau mày nói.

Kể từ khi nhìn thấy cột khói, trong lòng hắn đã có chút bất an.

“Là khói xám à?”
Lý Kế Khuê hỏi.

Từ rất lâu trước đây, Trang Nguyên đã dùng khói xám để truyền tin quân sự khẩn cấp.

“Phán đoán từ màu sắc của cột khói thì không phải khói xám”.

“Vậy thì tiên sinh còn lo lắng gì?”
“Thần đã phái người đi điều tra rồi, vẫn nên đợi người của ta quay về rồi đại soái hãy quyết định”.

“Vậy được”.

Dù sao đi điều tra tình hình cũng không mất nhiều thời gian, đợi thêm một lúc nữa cũng không đáng gì.

Khi Trác Bản tới trại đại soái, trinh thám ra ngoài nghe ngóng tin tức cũng quay về.

“Sao rồi, hai cột khói đó là sao?”

Trợ tá hỏi.

“Bẩm tiên sinh, cột khói phía đông là do dân tị nạn Đại Khang đốt lửa nướng đậu, cháy lan vào đám cỏ khô bên cạnh, còn cột khói phía Tây là do một nhà nông trên núi nấu ăn, cháy mất túp lều”.

Trinh sát đáp.

“Chắc chắn không?”
Trợ tá hỏi: “Có phát hiện tung tích của Thiết Lâm Quân hay binh lính Đại Khang nào khác không?”
“Không có, về cơ bản có thể xác nhận không liên quan gì”.

“Ta đã nói mà, có phải khói xám đâu, tiên sinh cẩn thận quá rồi”.

Lý Kế Khuê bảo trinh sát đi, cười nói: “Phải đánh trận thôi, đám người Đại Khang đều nấp trong núi tránh nạn, cháy tí khói là chuyện rất bình thường, có gì đáng ngạc nhiên đâu”.

Đây cũng chính là lý do mà Kim Phi và Từ Kiêu hẹn nhau đốt lửa ở hai nơi.

Bây giờ có rất nhiều bách tính Đại Khang đang ẩn náu trên núi để tránh chiến tranh, hỏa hoạn có thể xảy ra ở bất kỳ đâu.

Nhưng khả năng xảy ra cháy cùng lúc ở hai nơi là cực kỳ mong manh.

“Một nơi cháy thì rất có thể là vô ý, nhưng hai nơi đồng thời cháy thì nhất định là có uẩn khúc”.

Trợ tá cau mày nói: “Đại soái, thần cảm thấy việc này nhất định là có liên quan đến Thiết Lâm Quân”.

“Vậy thì chúng ta càng nên đánh vào núi Thanh Thủy, đợi phá được Thiết Lâm Quân, hỏi bọn chúng không phải là biết rồi soa?”
Trác Bản đã mất hết kiên nhẫn.

“Không, thần nghĩ vẫn nên suy nghĩ lại”.

Trợ tá nhìn Lý Kế Khuê: “Đại soái, ngài cho thần thêm chút thời gian, thần nhất định có thể nghĩ thông được”.


“Tiên sinh, vậy thì ta cho ngài thêm thời gian một ngày”.

Lý Kế Khuê nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đáp ứng yêu cầu của trợ tá.

Trên núi Thanh Thủy, từ khi Kim Phi ra lệnh tấn công đội vận chuyển lương thực, tất cả binh lính Thiết Lâm Quân đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần quân Đảng Hạng sẽ tấn công ngọn núi.

Không ngờ rằng đợi suốt đến một giờ sáng vẫn không thấy bóng dáng quân Đảng Hạng đâu, chỉ nghe thấy tiếng hét khuyên đầu hàng ở trong hẻm núi.

Đây chính là chủ ý của trợ tá, muốn mượn cơ hội này để thử phản ứng của Thiết Lâm Quân, từ đó phán đoán tình hình hiện giờ của bọn họ.

Nếu như có binh lính Thiết Lâm Quân phản ứng lại hoặc là xuống núi đầu hàng, vậy thì cho thấy tình hình trên núi hiện giờ đã rất tồi tệ.

Nhưng điều khiến hắn thất vọng là không có bất kỳ binh lính Thiết Lâm Quân nào đầu hàng cả, ngược lại kỵ binh Đảng Hạng bị bắn một phát chết tươi.

Trợ tá vẫn không bỏ cuộc, lại phái thêm một kỵ binh, tiếp tục đi hét.

Kết quả còn chưa hét xong một câu đã lại bị bắn chết.

Lần này thì hay rồi.

Ở gần thì bị bắn chết, mà ở xa hét thì không ai nghe thấy.

“Xem ra Thiết Lâm Quân không hề hỗn loạn”.

Trợ tá thở dài một tiếng, quyết định từ bỏ, chắp tay sau lưng quay về doanh trại.

Thực chất hắn cũng không chắc chắn liệu hai cột khói kia có thực sự liên quan đến Thiết Lâm Quân hay không.

Nếu như cột khói thực sự có liên quan đến Thiết Lâm Quân, không chỉ đơn giản là bắn chết đội vận chuyển lương thực, nhất định là sẽ có động thái tiếp theo.

Vì vậy hắn vẫn đợi.

Trợ tá có thể đợi, nhưng Kim Phi lại không đợi được nữa rồi.

Cột khói là tín hiệu mà y và Từ Kiêu đã hẹn trước, khi hai cột khói bốc lên cho thấy Từ Kiêu đang cần sự hợp tác của y.

“Cung hạng nặng của chúng ta có thể bắn bao xa?”
Kim Phi vội chạy tới chỗ cung trận, tìm cung thủ có kinh nghiệm phong phú nhất, chỉ vào kho lương thực của đại doanh Đảng Hạng, hỏi: “Có thể tới đó không?”

Cung thủ nhìn liếc xuống một cái, khó xử nói:
“Tiên sinh, nơi đó cách đây gần hai dặm, mũi tên cho dù bắn qua đó thì cũng trở nên yếu đi rất nhiều, về cơ bản không còn chút sát thương nào nữa cả”.

“Có thể giết người không không quan trọng, chỉ cần mũi tên có thể bay qua đó là được”.

“Nếu không quan tâm đến độ chính xác và tính sát thương, hai chiếc cung hạng nặng lớn nhất có thể sẽ bắn xa được tới đó”.

Cung thủ nghĩ một chút rồi đáp.

“Vậy thì tốt”, trong mắt Kim Phi xẹt qua tia sáng: “Vậy chúng ta phải đốt sạch kho lương thực của người Đảng Hạng”.

“Đốt thế nào?”
Cung thủ nghi hoặc hỏi.

“Chỉ cần khiến mũi tên tạo ra lửa là được rồi?”
Kim Phi khẽ cười: “Đi kiếm mấy chiếc đèn dầu, thêm mấy sợi dây gai”.

“Thần hiểu rồi”.

Hai mắt cung thủ sáng lên, lao nhanh đi tìm đồ theo yêu cầu của Kim Phi.

Kim Phi chỉ thị cho cung thủ quân dây gai quanh đầu mũi tên rồi buộc lọ đèn dầu thật chắc, một mũi tên lửa mới ra lò.

Tên lửa không khó để chế tạo, và một loạt tên lửa sẽ nhanh chóng hình thành trên mặt đất.

Nhưng Kim Phi không lập tức tấn công mà đợi đến nửa đêm, sau khi binh lính Đảng Hạng vào lều ngủ say rồi mới phát động cuộc chiến.

Phập! Phập!
Hai mũi tên đỏ rực cắt ngang bầu trời đêm và rơi xuống kho lương thực khô của người Đảng Hạng.

Kỵ binh Đảng Hạng là lực lượng tác chiến chính, số lượng chiến mã lớn vì vậy cần số lượng cỏ lớn để nuôi dưỡng.

Vì vậy trong kho lương thực của người Đảng Hạng, số lượng cỏ khô chất nhiều như núi.

Mà chỗ cỏ khô này rất dễ bốc cháy.

Người Đảng Hạng nằm mơ cũng không ngờ rằng, kẻ địch lại trực tiếp tấn công kho lương thực của mình từ tận đỉnh núi Thanh Thủy, đợi đến khi phản ứng lại, kho lương thực đã bị lửa thiêu dữ dội, không thể dập tắt được..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.