Bạn đang đọc Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang – Chương 60: Địch Đến Rồi!
“Hầu gia, đừng phá lò sứ này được không, nói không chừng ta sẽ dùng đến nó đấy”.
Kim Phi phát hiện giáo úy khó xử, nhanh chóng quay lại nhìn Khánh Hoài.
“Được”.
Khánh Hoài chỉ không hài lòng với việc làm xằng bậy của Hà Minh Khâm mới ra lệnh phá bỏ lò sứ, nhưng Kim Phi đã nói là có tác dụng thì hắn sẽ không phá nữa.
Nhìn thấy Khánh Hoài gật đầu, cuối cùng tảng đá trong lòng giáo úy cũng được hạ xuống.
Trong lòng cũng coi trọng Kim Phi nhiều hơn.
Bởi vì anh ta biết Khánh Hoài là người nhất ngôn quân tử, cho dù thỉnh thoảng ra lệnh sai, hắn cũng sẽ không bao giờ rút lại lời.
Vậy mà vì Kim Phi, hắn đã thu hồi mệnh lệnh.
Đây đúng là lần đầu tiên.
“Lò này đã từng nung đồ sứ chưa?” Kim Phi hỏi.
“Có rồi, tổng có ba lần”, giáo úy trả lời.
“Thành phẩm có được không?”
“Người thợ lò già nói sản phẩm rất tốt, nhưng Hà tướng quân không bằng lòng nên không cho để, bảo bỏ rồi”.
“Các ngươi dùng cái gì để đốt, than củi hay than đá?”
“Than đá, thợ lò nói lò nói phải dùng than đá”.
Giáo úy than thở: “Để có đống than này, ta đã mất rất nhiều thời gian để tìm được hơn chục xe, nhưng lại chỉ dùng có mấy xe, còn lại thì lại để kia”.
“Còn hơn chục xe than đá á?”
Kim Phi càng vui vẻ, cao hứng nói: “Mau đưa ta đi xem”.
Giáo úy nhìn thoáng qua Khánh Hoài, thấy Khánh Hoài không hề phản đối nên nhanh chóng dẫn đường.
Lò sứ nằm ở góc tây bắc của trại, nhỏ hơn lò gạch do Kim Phi xây ở làng Tây Hà một chút, nhưng bố cục và cấu trúc hợp lý hơn.
“Chuyên nghiệp!”
Kim Phi kêu lên: “Lưu huynh, thợ lò mà huynh tìm ra là cao thủ đấy”.
“Đại nhân gọi Lưu Dương là được rồi”, giáo úy nói: “Đại nhân quả là có mắt nhìn.
Gia đình người thợ lò già này đã đốt đồ sứ từ bao đời nay.
Mấy năm trước, người Đảng Hạng xuôi về phương nam đã phá hủy đồ sứ của gia đình ông ấy, người thân trong nhà đều đã chết hết rồi, ông ấy trốn vào núi mới thoát được, ta phải đi tìm rất vất vả đấy”.
“Vậy người thợ lò già đâu?”
Kim Phi hỏi.
Dù sao kiếp trước y cũng học chế tạo máy móc, chỉ có chút hiểu biết về nung đồ sứ, nhưng cũng không rành lắm, có thợ lò già giúp đỡ, y có thể đỡ được rất nhiều phiền phức.
“Lò sứ không được phép đốt, nên ta đã đưa thợ lò già vào nhóm tạp dịch, ông ấy đang giúp luyện sắt ở kia”, giáo úy đáp.
“Mau đi tìm ông ấy tới đây”.
“Vâng!”
Giáo úy nhanh chóng chạy đi.
“Tiên sinh, có phải tiên sinh định dùng lò sứ này để luyện sắt không?”
Khi giáo úy chạy đi, Khánh Hoài hỏi.
“Hầu gia quả nhiên đã nhìn ra”.
Kim Phi gật đầu cười.
Muốn luyện thép tốt thì nhiệt độ của lò luyện cần đạt ít nhất 1500 độ C.
Với trình độ luyện sắt của Đại Khang, nhiệt độ lò luyện còn lâu mới bằng được.
Nhưng lò nung sứ gần như có thể đạt đến nhiệt độ này.
Chỉ là Đại Khang không có phương tiện đo nhiệt độ, ở trong mắt nhiều người, 800 độ cới 1000 độ hầu như cũng chẳng có gì khác nhau, đều có thể thiêu người thành tro.
Ngoài ra, rèn sắt và nung đồ sứ là hai ngành công nghiệp khác nhau, chưa ai nghĩ đến điều này.
Bao gồm cả Kim Phi, nếu không phải giáo úy nói về lò sứ, y cũng chẳng nhớ ra chuyện này.
“Trong trại có ba cái lò nung sắt, tại sao tiên sinh lại muốn dùng lò sứ?”
Khánh Hoài tò mò hỏi.
“Lửa trong lò sứ mãnh liệt hơn, nếu dùng nung sắt thì tốc độ chế tác dây sắt sẽ nhanh hơn”.
Kim Phi không thể giải thích vấn đề nhiệt độ với Khánh Hoài, vì vậy y chỉ có thể nói vậy.
“Tiên sinh thấy nếu dùng lò sứ này thì mỗi ngày có thể làm bao nhiêu dây sắt?”, Khánh Hoài hỏi.
“Cái này rất khó nói.
Trên thực tế, ta còn không chắc liệu lò sứ có thể luyện sắt hay không”.
Kim Phi cũng là lần đầu tiên dùng lò sứ luyện sắt, cũng không dám nhiều lời: “Ta sẽ để cho lò sứ cùng ba cái lò luyện sắt kia đồng thời cùng hoạt động, nếu cái này không dùng được còn có cái kia”.
“Như vậy cũng tốt”.
Khánh Hoài gật đầu đồng ý.
Chẳng mấy chốc, giáo úy đã đem người thợ lò già đến.
Lò sứ cần tích nhiệt đạt nhiệt độ đủ cao, sứ sau khi nung xong phải đợi nguội mới có thể đi vào, nếu không nhiệt độ cao hơn 1.000 độ có thể thiêu người vào thành tro.
Tuy nhiên, việc làm dây sắt cần phải tiến hành ở trạng thái khối sắt đã nóng chảy, khi lò sứ đủ nguội mới cho vào thì khối sắt đã cứng lại rồi.
Vì vậy, phải xây lại lò sứ thì mới có thể luyện sắt được.
Kim Phi rất không muốn xây lò gạch, y lại càng không quen với lò sứ, muốn cải tạo cũng không biết phải ra tay từ đâu.
May mắn thay, người thợ lò có kinh nghiệm đã hiểu được kế hoạch của Kim Phi và đề xuất mở một cống thoát nước dưới đáy lò, để một khi sắt nóng chảy, nó có thể chảy ra ngoài qua cống.
Kim Phi cảm thấy đề nghị của thợ lò già rất đáng tin cậy, vì vậy y đã đề nghị giáo úy phân công mười tạp dịch đến giúp người thợ lò già cải tạo lò ngay trong đêm.
Khánh Hoài thấy Kim Phi đã bắt đầu công việc, vì vậy hắn vội vàng rời đi đến chỗ Thiết Lâm Quân.
Kim Phi cũng không đến tiễn hắn, trong khi tạp dịch đang vận chuyển sắt và than vào lò gạch, y đã đi thăm những chỗ còn lại ở Tương Tác Doanh.
Điều làm y thất vọng là, lò luyện sắt được sử dụng cho trại cũng rất thô sơ, phải cải tạo mới có thể luyện sắt được.
May mắn thay, phần thân chính có thể được sử dụng, chỉ cần cải tạo thiết bị hút khói và ống thổi là được.
Mặc dù nó không thể theo kịp lò ở nhà, nhưng cũng sẽ dùng được.
Nhưng nếu phải xây lại, Kim Phi không phải là thất vọng, mà là tuyệt vọng.
Biết rằng tình hình trên tiền tuyến rất nguy cấp, Kim Phi yêu cầu giáo úy chia các tạp dịch thành hai ban, một ban bắt đầu cải tạo lò luyện sắt trong đêm.
Để Mãn Thương, người có kinh nghiệm tu bổ, giám sát công việc, Kim Phi lại đến lò sứ để kiểm tra tiến độ công việc.
Sau khi làm việc đến nửa đêm, Kim Phi mới đi ngủ.
Sau khi tỉnh dậy, Chung Ngũ, người đang canh cửa, nói với y rằng buổi trưa Khánh Hoài đã đến.
“Hầu gia có chuyện gì sao?”, Kim Phi hỏi.
“Không có chuyện gì, chỉ là điều lệnh của Bôn Kinh đã đến, Hầu gia đến tìm Phạm tướng quân đổi văn thư liền đến tìm tiên sinh, thấy tiên sinh đang ngủ đã đi rồi”.
“Lần sau Hầu gia trở lại, nhớ đánh thức ta”.
Kim Phi dặn dò một câu nhưng cũng không để ý lắm.
Nếu Khánh Hoài có chuyện quan trọng, nhất định sẽ đánh thức y.
Sau khi ăn vội chút gì đó, Kim Phi lại đi vào xưởng.
Lần đầu tiên Mãn Thương chỉ huy nhiều người làm việc như vậy, hắn hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ, vừa thấy Kim Phi đi tới liền nhanh chóng chạy tới với hai con mắt gấu trúc.
“Sao thế?”
Kim Phi hỏi.
“Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp.
Tương Tác Doanh có rất nhiều người và dụng cụ.
Ước chừng tối nay là có thể làm xong”.
“Vậy là tốt rồi”, Kim Phi gật đầu: “Ngươi cũng về nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới còn có nhiều việc phải làm, đừng có vừa đến đã mệt mỏi”.
“Được”, Mãn Thương đồng ý, nhưng trên mặt vẫn chưa có dấu hiệu muốn về ngủ.
Sau khi Mãn Thương rời đi, Kim Phi lại đến lò sứ.
Trong lò có thợ lò già quản lý, việc cải tạo tiến hành rất thuận lợi, ước chừng buổi tối có thể đưa quặng sắt vào lò.
“Hy vọng kịp”.
Kim Phi thầm cầu nguyện trong lòng.
Nhưng vừa cầu nguyện xong, y nhìn thấy một con ngựa chiến đang phi nước đại, mang theo Trịnh Phương, người bê bết máu.
Khi đến bên Kim Phi, Trịnh Phương từ ngựa ngã xuống.
“Tiên sinh …!người Đảng Hạng đến rồi!”.