Bạn đang đọc Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang – Chương 56: Vách Núi
“Mãn Thương, tất cả bọn họ đều là dân khuân vác.
Kéo một lúc là người đầy mồ hôi rồi.
Một khi mồ hôi thấm vào, dây kéo thuyền còn cọ sát vào nữa, thì quần áo sẽ bị sờn rách, người nghèo lấy đâu ra lắm quần áo như vậy?”
Trịnh Phương, người tình cờ đi ngang qua, giải thích: “Những người phụ nữ đứng sau thường là vợ của một người kéo thuyền nào đó, thấy cũng nhiều rồi nên chẳng xấu hổ nữa”.
“Vợ của người kéo thuyền không kéo thuyền thì đi theo làm gì?”, Mãn Thương hỏi lại.
“Kéo thuyền là việc khổ cực, không thể nhịn ăn, bằng không sẽ không có sức, họ mang theo đồ ăn với nước uống đó”.
Trịnh Phương nói: “Đôi khi một người kéo thuyền quá mệt mỏi không thể chịu nổi, họ cũng có thể vào thế chỗ một lúc và để người đàn ông đó lấy hơi”.
“Vậy thì họ có mặc quần áo khi kéo thuyền không?”, Mãn Thương tò mò hỏi.
“Đương nhiên cũng không rồi”, Trịnh Phương nói: “Nhưng người phụ nữ này còn mạnh mẽ hơn nam tử hán kìa, sẽ không ai chê cười bọn họ đâu”.
Ngày nay quần áo rất đắt, nhiều người chỉ có một bộ quần áo mặc từ mùa xuân sang mùa đông, hỏng thì sửa.
Trước khi Quan Hạ Nhi kết hôn với Kim Phi, cô cũng chỉ có một bộ quần áo làm khi cô 10 tuổi, khi lớn hơn thì lại nối một đoạn.
Khi kết hôn với Kim Phi, bộ quần áo đã bị chia thành nhiều lớp, với các bản vá chồng lên nhau.
Điều này không có gì xấu, có người nghèo cả nhà chỉ có một hoặc hai bộ quần áo, ai ra ngoài thì mặc, ai không ra ngoài thì nằm trong chăn.
Đi làm đồng cũng phải dậy sớm, không phải vì siêng năng mà vì không có quần áo, trời tối cũng không ai thấy.
Cơ thể của người kéo thuyền lúc nào cũng đổ mồ hôi, quần áo nhanh hỏng nên chỉ có thể khỏa thân, nếu không số tiền kiếm được sẽ không đủ mua quần áo.
“Họ có thể kiếm được bao nhiêu tiền cho một ngày kéo thuyền?”, Kim Phi hỏi.
“Khó nói lắm.
Ở chỗ tốt cũng được bảy tám văn một ngày.
Đối với mấy đoạn đường khó thì giá cao hơn.
Lúc cao nhất có thể được ba bốn mươi văn một ngày”.
“Cao như vậy sao?”, Mãn Thương kinh ngạc hỏi.
Ngay cả Kim Phi cũng hơi ngạc nhiên.
Kiếm được nhiều thế á?
Phải biết rằng y đưa cho Trương Lương lương tháng là 500 văn, Trương Lương đã bảo quá nhiều.
“Ba bốn mươi là con đường khó đi nhất”.
Trịnh Phương cho biết: “Đoạn đó đầy vách núi cheo leo, nước chảy xiết.
Hầu hết mọi người đều không thể trèo lên bằng tay không, chưa kể những người kéo thuyền phải kéo thuyền.
Số người kéo thuyền chết hàng năm không đếm xuể”.
“Như vậy, mọi người đều đang liều mạng, họ thực sự nên được trả nhiều tiền hơn”.
Kim Phi gật đầu đồng ý.
“Bốn mươi văn một ngày, ta cũng liều mạng”.
Trương Mãn Thương trong mắt đầy ghen tị.
Nhưng ngay sau đó, hắn không còn đố kỵ nữa.
Đến trưa, chiếc thuyền gỗ đến một thung lũng.
Những đỉnh núi hai bên thung lũng hướng vào trong, giống như một cái eo thon nằm giữa quả bầu, con sông Gia Lang rộng gần 100 mét ở đây bị thu hẹp một nửa, nước chảy xiết lạ thường.
Và các vách đá ở hai bên đặc biệt dốc, gần như thẳng đứng.
Tuy đoạn vách núi này chỉ rộng hơn 100 mét, nhưng trên vách đá không có cả chỗ dừng chân, những người kéo thuyền làm cách nào để kéo một chiếc thuyền lớn như vậy vượt qua được đây?
“Làm sao kéo được chứ?”
Mãn Thương hỏi Kim Phi.
“Chỉ cần nhìn là biết?”
Trịnh Phương nói: “Xem xong cậu sẽ biết tại sao họ có thể kiếm được ba mươi bốn mươi văn một ngày”.
Thấy Trịnh Phương không nói gì, Mãn Thương cũng không thèm hỏi, dựa vào lan can thuyền tò mò quan sát.
Cách thung lũng vài trăm mét, những người kéo thuyền tìm nơi nước chảy không xiết và dừng lại, buộc dây sợi vào gốc cây.
Hai người phụ nữ đi sau ngay lập tức bước tới với chiếc giỏ trên lưng.
Những người kéo thuyền lấy những chiếc bánh kê cứng từ trong giỏ ra, múc một bát nước sông Gia Lang, uống ngọt dểu.
Trong khi những người kéo thuyền đang ăn uống và nghỉ ngơi, hai người phụ nữ lấy ra hai bộ dây gai trong giỏ, quàng qua cổ rồi đi về phía vách đá.
Một trong hai người phụ nữ xoa tay vào nhau và bắt đầu leo núi.
Vách đá cực kỳ dốc, người phụ nữ nhanh nhẹn như một con vượn, sử dụng các vết nứt và mấy tảng đá nhô cao để tiến theo đường chéo lên trên.
Kim Phi, người trên thuyền, không khỏi đổ mồ hôi cho cô ấy.
Trong kiếp trước, y đã xem rất nhiều video do những người đam mê leo núi thực hiện trên mạng, nhưng y không ngờ được là có ngày mình sẽ có thể xem được trải nghiệm kinh hoàng như vậy.
Những tảng đá trên vách đá bị ướt do nước sông Gia Lang tạt vào, nhiều tảng bị rêu bám đầy khiến chúng trở nên trơn trượt.
Người phụ nữ không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào, chỉ leo lên bằng tay không và chân trần.
Độ khó cao gấp nhiều lần so với những vách đá được bố trí trong phòng huấn luyện.
Người phụ nữ rất nhanh, sau khi người kéo thuyền ăn bánh xong, cô ấy đã leo lên lưng chừng vách núi, cách mặt nước hơn 20m.
Ở đây, có một tảng đá nhô ra hơn một mét, tạo thành một bệ nhỏ chưa đầy hai mét vuông, là điểm nghỉ chân rất tốt.
Người phụ nữ hít thở sâu vài hơi trên bục nhỏ, sau đó tháo sợi dây đang mang theo, cầm một đầu trên tay và ném đầu kia xuống.
Người phụ nữ đứng đợi bên dưới túm dây trói chặt vào gốc cây.
Người phụ nữ trên vách đá cũng buộc dây vào một tảng đá nhô cao.
Người phụ nữ bên dưới kéo sợi dây, sau khi xác định đã chắc chắn liền nắm nó bằng tay phải rồi leo lên.
Với sự trợ giúp của sợi dây, người phụ nữ thứ hai leo nhanh hơn người phụ nữ thứ nhất.
Khi những người kéo thuyền ăn xong chiếc bánh thứ hai, hai người phụ nữ đã gặp nhau trên phiến đá nhỏ.
“Họ đang làm gì vậy?”
Kim Phi chỉ vào vách đá và hỏi.
Trịnh Phương phớt lờ Mãn Thương, nhưng phải trả lời Kim Phi, giải thích với một nụ cười:
“Người kéo thuyền khỏe nhưng không khéo léo.
Các cô ấy nhanh nhẹn, nhẹ nhàng, trèo lên vách núi, luồn dây để những người chèo thuyền có thể kéo dây và đi qua đoạn đường khó khăn nhất.
Nếu không có sợi dây này, ít nhất một nửa số người sẽ chết ở đây”.
“Ra vậy”.
Kim Phi nhìn những viên đá nhẵn bóng trên vách đá và hỏi: “Hình như hàng năm có rất nhiều thuyền đi qua đây, tại sao chính quyền không đóng một vài chiếc cọc và để lại một đoạn dây? Như vậy cũng không cần hai người phụ nữ liều mình leo lên vách đá như vậy”.
“Chính phủ đã từng làm thế, nhưng dây thừng để ở đây được vài ngày là sẽ mất”, Trịnh Phương thở dài: “Chính phủ có thay đổi vài lần rồi cũng mặc kệ”.
Cũng đúng, dây gai dầu cũng là một mặt hàng có giá trị trong thời này.
Sợi dây gai dày có chiều dài hơn 100 mét nếu trộm được đem bán cũng đủ cho một gia đình bốn người ăn cả tháng.
Khi Kim Phi và Trịnh Phương đang trò chuyện, người phụ nữ đầu tiên gần như đã nghỉ ngơi xong và bắt đầu nửa sau của cuộc hành trình.
Đoạn sau cần đi theo đường chéo xuống, sẽ rắc rối hơn là đi lên, lần này người phụ nữ không theo đuổi tốc độ, bò xuống một cách thận trọng.
May mắn thay, người phụ nữ đã rất khéo léo và đến nơi an toàn mà không gặp bất kỳ rủi ro nào.
Người phụ nữ thứ hai tháo sợi dây quanh cổ và ném xuống.
Tiếc rằng sức của cô ấy không khỏe bằng người phụ nữ thứ nhất, sợi dây không đến đích và rơi xuống nước.
Rơi vào đường cùng, cô ấy phải kéo lại sợi dây và quăng nó một lần nữa.
Lần thứ hai vẫn không thành công ….