Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 19: Ta Mua


Bạn đang đọc Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang – Chương 19: Ta Mua


Vào buổi tối, Tiểu Nga lại được ăn một bát cơm to như cô bé mong muốn.

Người thì bé tí mà ăn hết một bát lớn, còn chưa tính canh thịt, nếu không phải có Kim Phi gàn lại, có khi cô bé còn ăn thêm nửa bát nữa.

“Tướng công, thiệt thòi cho chàng rồi…”
Quan Hạ Nhi tiễn Kim Phi đến trước cửa xưởng, vẻ mặt đầy áy náy: “Kết hôn rồi mà ta còn mang theo phiền phức của gia đình mẹ đẻ đến đây…”
Ở nhà chỉ có một chiếc giường, chắc chắn không thể ngủ được ba người.

Căn phòng phía đông mặc dù đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng không có giường, chắc chắn là không thích hợp để Tiểu Nga ngủ trên ô cửa, cho nên mấy ngày nay Kim Phi chỉ có thể ngủ trong xưởng.

“Cô nương ngốc, nàng đang nói cái gì vậy, chúng ta là một gia đình, gì mà phiền phức với không phiền phức chứ”.

Kim Phi xoa đầu Quan Hạ Nhi: “Hơn nữa, Tiểu Nga rất hiểu chuyện”.

Trên đời này có quá nhiều người đáng thương, Kim Phi không thể quan tâm hết được tất cả mọi người, nhưng Quan Hạ Nhi là vợ y, y không thể trơ mắt nhìn em vợ chết đói mà không cứu được.

Ngủ mãi trong xưởng cũng không phải cách hay, làng Tây Hà không có thợ mộc, vì vậy Kim Phi chỉ có thể gọi Trương Lương và Mãn Thương, đến thị trấn mua một nửa xe ván gỗ và một bộ đồ mộc, tự mình ra tay.

Với khả năng của Kim Phi, chỉ mất một ngày để làm xong một chiếc giường nhỏ.

Sau đó y bắt đầu làm guồng quay tơ cho Quan Hạ Nhi.

Đời sống thô sơ, các công cụ lại lỗi thời, vì vậy tiến độ rất chậm.

“Kim Phi đã không đi săn mấy ngày nay rồi nhỉ?”
“Ừ, ta thấy hắn cứ ở nhà loay hoay với đống gỗ kia mãi”.


“Mấy ngày trước còn tưởng rằng hắn đã đổi bản tính.

Ai ngờ giờ có chút tiền, lại bắt đầu lười biếng”.

“Tiền của y không phải đã bị Tạ Quang cướp đi rồi sao?”
“Trộm được hơn phân nửa, hắn còn mang theo vài xâu tiền theo mà”.

“Vậy cũng là nhiều rồi”.

“Mấy xâu tiền đó xem có thể dùng bao lâu, vài ngày nữa ta xem hắn lấy gì ăn?”
!
Mấy người phụ nữ còn tưởng rằng Kim Phi sẽ lên núi sau để củng cố dũng khí cho họ, kết quả là chờ mấy ngày cũng không thấy Kim Phi đâu, họ liền chạy đến xem thì thấy y đang trốn ở nhà làm mộc, lại bắt đầu nói xấu.

Ngay cả Lâm Vân Phương cũng không thể chịu đựng được nữa, mấy ngày sau, cô ấy nhận ra Kim Phi vẫn chưa đi ra ngoài, vì vậy cô ấy không nhịn được chạy tới thuyết phục Quan Hạ Nhi.

“Hạ Nhi, trong làng đã bắt đầu đồn đại rồi, nói với tướng công của muội một tiếng, đừng để hắn ở nhà chơi mãi thế…”
“Chị họ, tướng công không ở nhà chơi.

Chàng ấy đang làm cho ta một cái guồng quay tơ, rất dễ sử dụng.

Tơ lụa quay được một ngày nhiều hơn ta quay năm ngày trước đây”.

Quan Hạ Nhi hào hứng nói.

Vào thời điểm này, chưa có nhà máy, nguồn thu nhập duy nhất đến từ việc phụ nữ quay tơ trong lúc rảnh rỗi.

Nghe Quan Hạ Nhi nói rằng guồng quay tơ do Kim Phi chế tạo có thể tạo ra lượng tơ năm ngày trong vòng một ngày, Lâm Vân Phương lập tức đi theo Quan Hạ Nhi vào căn phòng phía đông.


Guồng quay tơ của Đại Khang nói chung là guồng quay tơ tay rất cũ, chỉ có một trục quay, khi làm việc cần một tay quay xe và một tay se chỉ, điều này không chỉ gây phiền hà mà còn rất chậm.

Guồng quay tơ của Kim Phi được điều khiển bằng bàn đạp, không chỉ giúp giải phóng đôi tay mà còn bổ sung thêm bốn trục quay.

Lâm Vân Phương nhìn Quan Hạ Nhi xoay một sợi tơ lớn trong thời gian ngắn, ánh mắt cô ấy gần như sáng lên.

Hoàn toàn quên mất mục đích đến của mình, cô ấy kêu lên tán thưởng: “Hạ Nhi, con quay này quá nhanh, tướng công của muội quả là thông minh, làm thế nào mà hắn nghĩ ra được thế?”
Có guồng quay như thế này thì không phải đi hái rau dại nữa, mấy người phụ nữ trong gia đình thay nhau quay sợi cũng đủ cho cả nhà ăn no.

Kể từ hôm đó, căn nhà của Kim Phi trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Tất cả phụ nữ đều đến để xem guồng quay mới của Quan Hạ Nhi.

Khi họ phát hiện ra rằng guồng quay tơ mới nhanh hơn gấp nhiều lần so với loại ban đầu, ai nấy đều phát cuồng và cầu xin Kim Phi cũng làm cho họ một cái.

Thật tiếc là Kim Phi đã không đồng ý.

Nói đùa gì vậy, phải mất mấy ngày để làm xong một cái guồng quay tơ đấy, hơi sức đâu mà làm cho mỗi người phụ nữ trong làng một cái?
Kim Phi không muốn, những người phụ nữ không có lựa chọn nào khác ngoài việc rút lui, thừa cơ lúc Quan Hạ Nhi không sử dụng, mang theo một cuộn tơ tới để dệt.

Quan Hạ Nhi bỗng chốc trở thành người được yêu thích nhất làng.

Ngay cả Tiểu Nga cũng trở thành đối tượng được lấy lòng, ai gặp cũng khen.

Người cho rau dại, người cho quả dại.


Làm cho Tiểu Nga vô cùng vui vẻ.

Tin tức nhanh chóng lan truyền đến làng Quan Gia, thu hút người bạn thân nhất của Quan Hạ Nhi là Đường Đông Đông.

Sau khi xem biểu hiện của Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông gần như nhảy dựng lên vì kích động: “Hạ Nhi, đó là bảo bối đấy, sao có thể tùy tiện cho người khác sử dụng được?”
“Đều là hàng xóm, xem tí thì có sao đâu?”
“Còn sao chăng gì, đây là bảo vật gia truyền đấy, biết không?”
Đường Đông Đông chẳng thèm rè rặt, vỗ vỗ đùi hỏi: “Tướng công của tỷ đâu?”
“Đang bận ở đằng kia”.

Quan Hạ Nhi chỉ vào tiệm rèn.

Đường Đông Đông không nói gì, kéo Quan Hạ Nhi chạy tới.

“Vậy! cái guồng quay tơ đó là huynh nghĩ ra à?”
Đường Đông Đông vốn dĩ muốn gọi Kim Phi là anh rể, nhưng sau khi ngẫm nghĩ thì không thể gọi nổi.

“Đúng thế, sao vậy?”
Kim Phi đặt khối sắt trong tay xuống và mỉm cười đáp lại.

“Vậy thì huynh đã nói với ai khác chưa?”
Sau đó Đường Đông Đông hỏi.

“Chưa?”
“Tức là trên thế giới này chỉ có một guồng quay tơ như vậy?”
“Chắc là vậy đó”, Kim Phi hỏi: “Cô đang muốn nói gì vậy?”
“Ý ta là, nếu huynh bán cái guồng quay tơ đó cho ta thì sao?”
Đường Đông Đông nói: “Ta sẽ cho huynh mười lượng bạc, không, năm mươi lượng! Tiền đề là huynh quên cái này guồng quay tơ này đi, tương lai sẽ không làm cho người khác”.

“Cô có nhiều tiền như vậy không?”
Kim Phi tò mò hỏi.


Năm mươi lượng bạc không phải là số tiền nhỏ, Quan Hạ Nhi không phải đã nói cô gái này sắp bị đưa đến đội đưa dâu sao?
“Bây giờ ta không có nhiều tiền như vậy, nhưng cho ta mượn cái guồng quay tơ này, một tháng sau ta sẽ trả tiền”.

Đường Đông Đông tự tin nói: “Ta có thể viết cho huynh giấy đảm bảo”.

“Cô muốn cầm cái guồng quay này vào thành phố tìm người vay tiền, hay tìm đối tác mở xưởng dệt?”
Khi Đường Đông Đông nói điều này, Kim Phi ngay lập tức hiểu ra.

Đây không phải là bỏ vốn đầu tư của đời sau sao?
Đầu tiên là làm một sản phẩm, sau đó bán sản phẩm đó hoặc tìm người đầu tư sản xuất.

Đây là khái niệm rất phổ biến về sau này, nhưng Đường Đông Đông có thể nghĩ ra điều này, khiến Kim Phi rất ngạc nhiên và tò mò.

Có vẻ như đây không phải là một cô gái thành phố bình thường.

Trên thực tế, khi làm guồng quay tơ, y cũng đã nghĩ đến việc thành lập một nhà máy dệt, nhưng làm như vậy có thể sẽ phá hủy toàn bộ ngành công nghiệp và liên quan đến quá nhiều thứ, vì vậy sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Kim Phi cảm thấy rằng thời cơ chưa tới, vì vậy y đã tạm thời bỏ cuộc.

“Huynh cũng nghĩ đến à?”
Đường Đông Đông hơi ngạc nhiên khi phát hiện ra Kim Phi đã đoán được ý của mình: “Nếu huynh đã biết guồng quay tơ có thể bán được nhiều tiền trong thành phố, tại sao huynh lại để người ta được xem thoải mái như vậy, nhỡ bị người ta học được thì có phải là phí không?
“Học thì cứ học, cùng lắm ta lại cải tiến nó thôi”.

Kim Phi không quan tâm.

Guồng quay tơ trước mắt là để Quan Hạ Nhi đốt thời gian, cũng chỉ cải tiến cơ bản nhất, so với máy dệt đời sau thì tốc độ chậm như ốc sên.

Nếu Kim Phi muốn cải tiến tiếp, hiệu quả có thể được cải thiện ít nhất hàng chục lần.

“Guồng quay tơ này còn có thể cải tiến được nữa à?”
Đường Đông Đông tròn mắt ngạc nhiên.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.