Đọc truyện Xuyên Không Thành Vua Chúa – Chương 51: Tình địch xuất hiện
Mặc dù đã trang điểm tỉ mỉ một lượt, nhưng khóe mắt Vân Ngọc vẫn ẩn hiện tơ máu, lộ ra vẻ tiều tụy, còn có vài phần bối rối, đau khổ và bất lực.
Mới một đêm không gặp sao nàng lại trông hốc hác như vậy?
Lông mày Diệp Khôn cau lại, chẳng nhẽ bài thơ tình của anh vẫn không thể đả động tới trái tim của nàng? Không đúng, nhất định có vấn đề, anh nhất định phải tra rõ ràng!
Tâm tư của mấy người phụ nữ đều đặt hết lên người Diệp Khôn nên không phát hiện thần sắc khác thường của Vân Ngọc, Lam Yến cười khanh khách nói: “Diệp công tử đã ủ được một bình rượu ngon như vậy, hay là làm một bài thơ để chúc mừng đi?”
Đề nghị của nàng lập tức nhận được sự ủng hộ của mấy cô gái bên cạnh, ngay cả Vân Ngọc trong lòng tâm sự nặng nề cũng vỗ tay hưởng ứng, vẻ mặt đầy mong đợi.
Diệp Khôn nhìn Vân Ngọc thật lâu, trong lòng xao động, không phải là nàng có người trong lòng rồi nên mới thẫn thờ ngơ ngác như vậy chứ?
Trước mặt năm vị mỹ nhân, Diệp Khôn đương nhiên muốn trổ tài một phen, tranh thủ sự vui vẻ và sùng bái của họ, khiến cho các nàng khâm phục mà lấy thân báo đáp.
Anh thay đổi vẻ mặt, lộ ra vẻ trầm tư suy nghĩ, tay phải cầm bình rượu lên thay năm vị mỹ nhân rót rượu, đến chén của mình thì bình đã trống không.
Lam Yến dịu dàng nói: “Hay là chén này của Lam Yến tặng lại cho Diệp công tử vậy.”
Thanh Ngọc vốn muốn mượn cớ không uống được rượu mà đem chén của mình tặng cho Diệp Khôn, nhưng muội muội Lam Yến tính tình đơn thuần lại mở miệng trước, các nàng cũng không tiện lên tiếng nữa.
Diệp Khôn mỉm cười, nhận lấy chén rượu của Lam Yến đổ một chút vào cái chén không của mình, rồi trả lại chén cho Lam Yến, lại lấy chén rượu của Bạch Linh đổ vào chén của mình một ít, cứ như vậy, chén rượu của năm người đều đổ một ít vào chén của anh.
“Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.” Anh cười ha ha nói: “Như vậy mới công bằng.”
Trừ Lam Yến là người có tính tình đơn giản thì trong lòng mấy người còn lại đều dâng lên cảm xúc khác lạ, chẳng lẽ Diệp công tử đều có ý với bọn họ chứ?
Vào lúc các nàng đang chìm trong nghi hoặc, Diệp Khôn đã hắng giọng, chậm rãi ngâm thơ: “Rượu Hoàng thành nồng nàn mùi uất kim hương, chén đựng rượu long lanh màu hổ phách, nhưng chủ nhà chuốc say được khách, ta chẳng còn biết đất khách hay đất người.”
Bài này chính là mượn bài ‘Khách trung hành’ của nhà thơ Lý Bạch, chỉ đổi “Lan Lăng” trong bản gốc thành “Hoàng thành”. Dù sao nơi này cũng không phải là Đại Đương của nước T xưa, anh có thể đường hoàng đạo văn mà mặt không đỏ, tim không run giống như chính mình mới là người sáng tác ra.
Các nàng cẩn thận thưởng thức, cùng thốt lên khen ngợi: “Công tử thơ hay quá, lại thêm một tác phẩm xuất sắc, Thanh Ngọc (Vân Ngọc…) kính công tử một chén.”
Vân Ngọc lấy bút ghi chép, vừa chép xong ‘Khách trung hành’ thì có tỳ nữ đi tới, nói nhỏ vào tai nàng vài câu rồi nhanh chóng rời khỏi.
Gương mặt xinh đẹp của Vân Ngọc trở nên kì lạ, đôi mắt đẹp chứa vài phần đau khổ, hoang mang và vô cùng do dự.
“À, Vân Ngọc tỷ tỷ, là Lý công tử tới sao, vậy thì để cho công tử cùng vào chung vui với mọi người luôn.” Lam Yến ngồi bên cạnh Vân Ngọc, cô gái nhỏ này tai thính, mặc dù tỳ nữ đã nhỏ giọng nói chuyện nhưng nàng vẫn nghe được.
Khuôn mặt Vân Ngọc lập tức trắng bệch, lo lắng nhìn sang Diệp Khôn một cái, thầm thở dài một hơi. Haiz, có một số việc có muốn tránh cũng không được, Lam Yến muội muội vốn tâm tính đơn thuần lương thiện, nàng sao có thể trách muội ấy được? Chỉ có thể trách mình số mệnh không tốt.
Diệp Khôn nhìn ra chút manh mối, cái vị Lý công tử kia chắc là bạn trai của Vân Ngọc. Có điều, nhìn ánh mắt do dự cùng biểu hiện bối rối của nàng, có thể kết luận, quan hệ của bọn họ chưa tốt tới mức nói đến chuyện cưới gả, như vậy, anh đây vẫn còn cơ hội.
Mà cho dù không có cơ hội, anh cũng phải tạo ra cơ hội, dám tranh phụ nữ với anh à? Hẳn là không biết chữ “chết” viết như thế nào đây, hừm!
Đương nhiên, trước mặt các mỹ nhân phải giả bộ khoan dung, độ lượng, ha ha.
Anh thuận theo Lam Yến nói: “Đúng vậy, Vân Ngọc cô nương, không bằng mời Lý công tử cùng tới uống rượu, nhiều người càng thêm náo nhiệt.”
Thanh Ngọc thấy mấy người khác cũng nhao nhao hùa theo có thể nhìn ra được, vị Lý công tử này đã để lại cho họ ấn tượng tốt, chắc chắn là khách quen của Lưu Hương Các.
Tất cả mọi người đều đồng ý, trong lòng Vân Ngọc lại thở dài, đứng dậy vẻ bất đắc dĩ.
Lam Yến cười hì hì nói: “Vân Ngọc tỷ tỷ, muội đi cùng tỷ.”
Nàng cùng Vân Ngọc ra ngoài mời Lý công tỷ, bên ngoài phòng thượng hạng nhanh chóng truyền đến tiếng cười duyên: “Lý công tử, đừng từ chối nữa, Diệp công tử người ta đã có thịnh tình mời rồi.”
Cửa phòng mở ra, Lam Yến đi đầu, theo sau là một vị công tử trẻ tuổi anh tuấn, cũng được xem là một vị công tử phong độ nhẹ nhàng.
Sau đó là hai vị công tử áo gấm trẻ tuổi khác, có thể nhìn ra được tất cả đều là con ông cháu cha, trong đó có một vị cười nói: “Đó là người ta tốt số, tên tuổi được Hoàng Thượng ban cho.”
Tiếng cười của thằng nhãi này còn đem theo kinh thường và ngạo mạn, trong lời nói rõ ràng nói Tích Hoa công tử là may mắn, gặp đúng lúc tâm trạng Hoàng Thượng tốt nên mới ban tên cho, nếu luận về học lực thực tế thì chưa chắc đã có được danh tiếng đó.
Gã vừa dứt lời thì Thanh Ngọc, Lam Yến và mấy người khác đều biến sắc, trên gương mặt xinh đẹp lộ vẻ không vui. Các nàng đã hoàn toàn bị thuyết phục bởi tài năng của Diệp Khôn, sùng bái anh như thần thánh. Hơn nữa, trái tim ngu muội của thiếu nữ đã hứa không phải anh thì không gả. Bây giờ lại có kẻ hạ thấp người trong lòng ngay trước mặt, các nàng đương nhiên không khỏi khó chịu.
Vị công tử vừa mới nói mấy lời đó cũng không để ý tới vẻ không vui trên gương mặt xinh đẹp của các hoa khôi, vừa thấy các nàng thì không khỏi ngạc nhiên, mừng rỡ, kích động nói: “Ai da, mấy vị cô nương đều ở đây cả, tiểu sinh đúng là có phúc ba đời.”
Cái tên này bình thường không hay tới Lưu Hương Các, có điều tài hoa cũng không nổi bật, tính tình thì ngạo mạn khiến cho người ta chán ghét. Đừng nói muốn lọt được vào mắt xanh của bốn vị hoa khôi đang nổi này, ngay cả bản lãnh mời người ta uống rượu ngâm thơ cũng chẳng có, đều do dính lấy Lý công tử mới có cơ hội lần này.
Có câu không ai đánh kẻ đang cười, Thanh Ngọc, Lam Yến cùng mấy người còn lại tuy trong lòng khó chịu nhưng vẫn cố giả bộ vui vẻ, đứng lên đáp lễ.
Diệp Khôn vô cùng khó chịu, nhưng mà trên mặt cũng bày ra nụ cười hiền hòa, chắp tay hành lễ với ba người Lý công tử: “Ba vị nhân huynh mời tự nhiên, không cần phải khách khí, ha ha.”
Đám người Lý công tử cũng không câu nệ nữa, ngồi xuống nệm gấm. Lam Yến, Thanh Ngọc và hai vị hoa khôi nữa chen vào ngồi cạnh Diệp Khôn, chỉ để lại Vân Ngọc ngồi cạnh Lý công tử.
Vân Ngọc thông minh, sao lại không nhìn ra mấy vị tỷ muội của mình không vừa lòng với hai người bạn của Lý công tử. Nàng không tiện lên tiếng ám chỉ, nên đành phải giả vờ không biết, chỉ cúi đầu ngồi xuống, nhưng trong lòng thì vô cùng hỗn loạn.
Diệp Khôn thấy các nàng chỉ lo nhỏ giọng nói chuyện mà quên phải rót rượu mời khách nhân, biết trong lòng các nàng khó chịu, lại lo cho thể diện của mình, cũng để tâm tới mặt mũi của Vân Ngọc nên mới không nói tại chỗ, nên trong lòng không khỏi vui thầm. Các người đẹp giờ đều là fan cuồng của anh đây, dám đắc tội với anh à, đã thấy được chưa? Ha ha.
Loại tình huống này, đặc biệt là trước mặt các người đẹp, đương nhiên phải tỏ ra mình là kẻ rộng lượng. Anh cầm chén rượu lên, chủ động mời Lý công tử và bạn gã uống rượu.
Động tác này đã để lại ấn tượng tốt trong lòng các mỹ nhân, công tử đúng là người rộng lượng mà!