Xuyên Không Thành Nữ Phụ : Tìm Cách Để Sống

Chương 32: 32


Bạn đang đọc Xuyên Không Thành Nữ Phụ : Tìm Cách Để Sống – Chương 32: 32

Nhã Luân đứng bật dậy, cầm lấy tay Hiểu Linh kéo lại, cũng không còn đóng vai Bác Minh nữa:

– Khoan đã.

Bị kéo giật lại, Hiểu Linh loạng choạng đổ cả người vào hắn. Cô tức giận đẩy Âu Dương Nhã Luân ra khiến hắn ngã ngồi xuống ghế rồi lập tức kéo xa khoảng cách với con người này.

Âu Dương Nhã Luân lúc này mới nhận ra mình thất thố, vội vàng xin lỗi:

– Xin lỗi em. Em không sao chứ? Tôi không cố ý. Tôi thật chỉ muốn biết tại sao em có thể nhận ra tôi.

Hiểu Linh hỏi lại:

– Vậy tại sao anh đóng giả Âu Dương Bác Minh?

Âu Dương Nhã Luân nhìn thái độ không muốn nói nhiều với hắn của Cố Hiểu Linh thì biết thân biết phận thành khẩn đáp:

– Vì anh thấy Bác Minh rất bảo vệ, giữ gìn em. Hỏi đệ ấy thì không chịu nói. Nên anh mới đóng vai Bác Minh để tiếp cận em. Muốn biết quan hệ của hai người là thế nào. Thật không có ý đồ gây rối gì cả.

Hiểu Linh nhíu mày nhìn Âu Dương Nhã Luân đánh giá độ thành thật trong lời nói con người này. Rồi nghĩ đi nghĩ lại, cô và vị ảnh đế này gặp nhau duy nhất một lần và cũng chẳng vui vẻ gì thì anh ta thật không có lý do đùa bỡn cô. Hơn nữa nhân thiết người này có lẽ không cho phép: nam nhân ôn nhu chung tình đâu. Cô nhàn nhạt đáp:

– Tôi và luật sư Âu Dương không quá thân thiết để ngồi sát nhau. Trước mặt tôi, anh ấy luôn là bộ mặt nghiêm túc,cũng chưa từng cười.

Âu Dương Nhã Luân cười. Ra vậy. Hắn đánh giá sai độ thân mật giữa hai người. Cô gái này lại suy nghĩ không theo lẽ thường nên có thể nghĩ ra hắn đóng giả Bác Minh. Thật thú vị. Nhã Luân khuôn mặt tò mò hỏi:


– Vậy… tại sao lần trước em để Bác Minh bế lên rời đi. Anh khi đó cứ ngỡ hai người rất thân mật nên đệ ấy mới làm vậy. Xưa nay, Bác Minh không quá thân thiết đụng chạm với ai, ngay cả với người thân.

Hiểu Linh nhìn chăm chăm đánh giá con người này liệu có tức giận xấu hổ khi cô nói thật?… ờ mà tức giận thì có sao. Cô lại chẳng phải người showbiz, khả năng gặp lại người này cũng ít. Cô lười nghĩ lý do khác:

– Ít nhất tôi có quen biết Âu Dương Bác Minh… và đó là cách nhanh nhất rời khỏi con người phiền phức đang đi theo tôi là anh.

Nhã Luân dở khóc dở cười hỏi:

– Tôi đối với em phiền toái đến thế sao?

Hiểu Linh lạnh nhạt đáp:

– Lúc đó đúng là như vậy. Bây giờ Âu Dương ảnh đế còn tiếp tục giữ tôi lại thì cũng là người phiền phức với tôi lúc này. Chào anh…

Hiểu Linh cúi chào một chút rồi quay người rời đi.

Nhã Luân cũng không giữ lại nữa. Hắn rút di động chụp một bức hình bóng lưng Hiểu Linh rồi gửi cho Âu Dương Bác Minh với lời nhắn: đoán xem anh vừa nói chuyện với ai?

******

Âu Dương Bác Minh ăn chút cơm hộp đồng nghiệp gọi cho để uống vài viên thuốc dạ dày. Mấy tuần này vội vàng án kiện lại dành thời gian nghiên cứu và xem nhà cho Hiểu Linh làm hắn thường xuyên thức thâu đêm, ăn uống không điều độ. Cái tật đau dạ dày liền cứ thế phát tác.


Vừa ăn, hắn vừa xem qua điện thoại. Tầm 8h tối, Âu Dương Nhã Luân có nhắn tin cho hắn. Nhưng con người này thường gửi mấy tin hỏi thăm thông thường nên trong lúc bận rộn, Bác Minh cũng không chú ý xem để trả lời.

Ánh mắt hắn nhìn trúng bóng lưng người trong tấm ảnh. Ngay lập tức nhận ra đó là Hiểu Linh. Trong đầu nhảy ra hàng ngàn câu hỏi. Tại sao họ gặp nhau? Đây là chỗ nào? Cô ấy trang điểm xinh đẹp như vậy là vì đi gặp người kia? Họ đã nói những gì? Không thể chờ đợi thêm, Bác Minh nhấc máy gọi Nhã Luân. Vừa nghe tiếng alo đầu bên kia, hắn không nhịn được gấp gáp hỏi:

– Hai người gặp nhau ở đâu? Hai người nói chuyện những gì? Tôi đã cảnh cáo anh không được tiếp cận cô ấy.

Giọng nói có chút lè nhè từ đầu dây bên kia vọng sang:

– Anh say rồi. Em gọi cho anh thì không phải nên hỏi trước anh đang ở đâu, ngủ chưa chứ nhỉ. Bây giờ cũng 11h đêm rồi.

Âu Dương Bác Minh bực bội. Âu Dương Nhã Luân say như vậy thì chắc chắn họ gặp nhau trong buổi tiệc nào đó. Tên kia vốn không biết từ chối rượu. Trước kia ở chung nhà lần nào cũng say mèm trở về. Cũng may với danh tiếng ba mẹ bảo kê cùng hai vị trợ lý cực đáng tin nên Âu Dương Nhã Luân mới an toàn. Giờ tửu lượng đã rất tốt vẫn không tránh khỏi quá chén. Đang không biết nói gì thì Âu Dương Nhã Luân đã nói tiếp:

– Cố Hiểu Linh thật đặc biệt và cũng thật xinh đẹp. Hôm nay cô ấy khiêu vũ cứ như một cánh bướm đen lướt nhẹ dập dìu bay lượn. Mềm mại, uyển chuyển, yếu ớt. Nhưng khi tiếp xúc gần thì tính cách lại thanh lãnh như trúc, ngạo khí như tùng. Anh thật thích….

Âu Dương Bác Minh nghiến răng nghiến lợi, cảnh cáo:

– Tôi đã nói anh không được lại gần cô ấy. Thứ gì tôi cũng có thể nhường, cô ấy thì không được. TÔI. KHÔNG. CHO. PHÉP.

Tiếng cười híc híc vang lên trong điện thoại. Người kia say không nhẹ a…


– Cớ gì đệ nghĩ anh tiếp cận Hiểu Linh mà không phải cô ấy tới gần anh. Cô ấy còn nhận nhầm anh thành đệ. Vui vẻ sao? Hắc hắc… anh cũng muốn biết đệ và cô ấy quan hệ thế nào nên diễn vai Âu Dương Bác Minh một chút.. đệ đoán xem kết quả như thế nào… ưʍ… buồn ngủ rồi. Ngủ đã.

Nói xong, Âu Dương Nhã Luân liền tắt máy. Bác Minh nhấn gọi lại đã thấy điện thoại thuê bao. Gọi zalo, mess thì không nhận. Anh ta tắt nguồn luôn rồi. Tức giận, lo lắng khiến hắn không yên. Bỏ đồ không ăn nữa, công việc cũng không có tâm trạng nào để tiếp tục. Chỉ có thể đi qua đi lại để suy nghĩ rốt cuộc chuyện gì đã sảy ra tối nay. Hiểu Linh chắc chắn sẽ không chủ động chào hỏi Âu Dương Nhã Luân cho dù có nhận nhầm thành hắn đi nữa. Vậy chỉ có thể là Nhã Luân đóng giả hắn để nói chuyện với cô. Anh ta rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy. Con người kia say như vậy chỉ sợ ngày mai sẽ không tỉnh. Mà cho dù tỉnh, anh ta cũng sẽ không nói thật. Chỉ có thể gặp Hiểu Linh để hỏi cô ấy chuyện gì đã sảy ra thì hắn mới có thể yên lòng. Hiểu Linh không thích hắn nhưng lại chưa từng nói dối. Âu Dương Bác Minh đánh mắt nhìn tập hồ sơ giới thiệu nhà vừa đưa tới chưa kịp xem. Hắn làm cho mình một ly cafe rồi ngồi nghiên cứu. Sáng mai tranh thủ đi xem nhà. Nếu thật sự có căn ưng ý thì chiều mai có cớ để gặp Hiểu Linh rồi.

Hiểu Linh trang điểm nhẹ rồi xuống nhà. Hồi sáng, chị Tĩnh Phương gọi điện đến nói có vài căn rất tốt nên muốn đưa cô đi xem chiều nay. Nhưng hẹn xong nhà môi giới thì Tĩnh Phương lại có việc bận với Tiểu Hi nên sẽ nhờ đồng nghiệp đưa cô đi. Thời tiết tháng 5 nắng nóng nên cuộc hẹn tầm 3h chiều.

Vừa ra tới cửa Cố gia, Hiểu Linh đã nhìn thấy một nam nhân cao lớn mặc một bộ đồ khá đơn giản và khỏe khoắn: áo phông và quần jean cùng giày thể thao. Nếu không phải xác định đồng nghiệp của Tĩnh Phương tỷ là Âu Dương Bác Minh chứ không phải Âu Dương Nhã Luân. Thì thật sự giờ phút này, Hiểu Linh sẽ nghĩ người kia là Âu Dương Ảnh đế. Người đó tùy ý đứng dựa vào cửa xe chờ đợi. Mái tóc không hề được vuốt gel gọn gàng ngăn nắp như mọi khi. Bộ đồ suit thường gặp khiến Bác Minh nhìn nghiêm túc và chuyên nghiệp bao nhiêu thì bộ đồ hôm nay lại cho cảm giác trẻ trung, năng động bấy nhiêu. Chiếc áo phông màu xanh da trời nhạt ôm vừa vặn phối cùng chiếc quần jean xanh đậm hơn trông khá mát mẻ khi nhìn. Vừa liếc thấy bóng cô đi ra, Âu Dương Bác Minh liền đứng thẳng dậy, nghiêm túc như tác phong thường thấy của hắn, gật đầu chào hỏi:

– Chào buổi chiều, Hiểu Linh. Em nghe chị Tĩnh Phương nói rồi nhỉ? Anh thay chị ấy đưa em đi xem nhà. Vị môi giới kia thì đã ở căn nhà đầu tiên chờ rồi.

Hiểu Linh gật đầu chào lại:

– Chào anh, Bác Minh. Làm phiền anh rồi… Hôm nay anh mặc rất khác, rất soái.

Và rồi Hiểu Linh ngẩn người khi nhìn nụ cười có chút ngượng ngùng, mất tự nhiên của Bác Minh… Nụ cười ấy thật sự rất khác Âu Dương Nhã Luân. Bác Minh hơi bối rối đưa tay vuốt lại mái tóc có phần mất trật tự của mình. Thật sự thì hắn vừa tỉnh ngủ không bao lâu. Xem hết số hồ sơ kia đã 3 giờ sáng. Bác Minh ngủ tới 7h dậy liền liên hệ xem nhà với bên môi giới đi xem nhà trước. Đi lòng vòng hết buổi sáng, hắn ưng được 3 căn nhà thì mới báo Tĩnh Phương hẹn Hiểu Linh chiều đi xem lần nữa. Về tính ngủ một chút, ăn gì đó rồi đi đón cô ấy. Ai ngờ tỉnh dậy đã hơn 2h chiều. Vội vã, Bác Minh tắm gội một cái rồi thay đồ đi luôn. Hắn sợ cô phải chờ. Bác Minh đáp:

– Là do ngày nghỉ ở nhà, thời tiết cũng quá nóng khi đi ngoài trời nên anh mặc vậy cho thoải mái.

Hiểu Linh gật gù, tán thưởng:

– Ân.. mặc vậy trông anh rất trẻ trung, khỏe khoắn.

Bác Minh ngại ngùng c­ười:

– Cảm ơn. Em vẫn rất xinh đẹp.


Vừa nói hắn vừa mở cửa ghế phụ cho cô.

– Lên xe đi. Ngoài trời nóng lắm.

Chờ cô vào chỗ, Bác Minh mới lên xe, rồi lái đi. Suốt 15 phút đầu tiên chẳng ai nói với ai câu nào. Hiểu Linh thì không có nhu cầu nói chuyện, chỉ mải nhìn đường nhìn người. Nói đúng ra tới nơi này gần nửa năm, số lần ra cửa của cô còn đếm được trên đầu ngón tay. Còn mấy tháng nữa mới nhập học, cô cũng nên học thêm vài thứ cho gϊếŧ thời gian nhỉ: trang điểm? đan móc? Nhảy hiện đại???? Hiểu Linh tự chìm đắm trong mớ kế hoạch của mình. Còn Bác Minh lại không biết nên mở lời như thế nào, bắt đầu từ đâu. Cũng thật mâu thuẫn khi một luật sư miệng lưỡi sắc bén như Âu Dương Bác Minh bây giờ lại không biết nói gì, cứ vài phút lại nhìn sang Hiểu Linh một chút.

Rốt cuộc Hiểu Linh ngơ ngẩn đủ cũng nhìn ra Âu Dương Bác Minh bất thường. Có chút khó hiểu, cô nghiêng đầu nhìn anh hỏi:

– Anh Bác Minh, anh có gì muốn hỏi em sao?

Âu Dương Bác Minh im lặng trong chốc lát, suy nghĩ xem nên hỏi cô thế nào để không quá thể hiện bản thân tò mò, lỗ mãng. Hắn đáp:

– Ân.. Tối qua Nhã Luân gửi cho anh một bức ảnh chụp em, còn nói hai người đã trò chuyện rất vui tuy rằng ban đầu em nhận nhầm anh ấy thành anh. Hai người gặp nhau ở bữa tiệc nào vậy?

Hiểu Linh nhíu mày. Âu Dương Nhã Luân rốt cuộc có ý gì khi nói dối Bác Minh, lại còn chụp ảnh cô nữa. Cô trả lời:

– Tối qua Du gia mở tiệc đấu giá từ thiện. Em có gặp anh ấy ở đó. Đúng là em có nhận nhầm nhưng là do Âu Dương Nhã Luân cố tình dùng phong thái của anh để chào hỏi. Cũng không hề có chuyện nói vui vẻ vì chỉ sau vài câu nói thì em nhận ra anh ta đang đóng vai nên có chút bực bội và không có kiên nhẫn tiếp chuyện. Nhưng em không biết Âu Dương Nhã Luân còn chụp ảnh. Em xem bức ảnh đó được chứ.

Bác Minh trong lòng rốt cuộc an ổn, vui vẻ trở lại. Biết ngay là Âu Dương Nhã Luân lại lừa gạt hắn. Con người đó không hiểu từ bao giờ luôn lấy hắn ra làm trò đùa. Muốn nhìn thấy hắn bực bội, cáu gắt, lo lắng. Đã có lần Bác Minh hắn không kìm chế nổi cơn giận mà đấm cho Nhã Luân một trận, hỏi hắn tại sao. Thì khi đó Âu Dương Nhã Luân đang nằm bẹp dưới sàn chịu đánh lại cười bảo: như vậy thì anh mới thấy đệ có phản ứng với anh, không coi anh hay ba mẹ là không khí nữa. Âu Dương Nhã Luân đối với bất kỳ ai luôn là ôn nhu quan tâm, nụ cười tỏa nắng. Nhưng khi đối với hắn lại là khuôn mặt đáng thương cầu che chở. Thật không thể hiểu nổi.

Bác Minh ầm ừ rồi lấy điện thoại mở lên đưa cho cô rồi tiếp tục lái xe. Từ nội thành đi sang GL cũng phải tốn cả tiếng đồng hồ vì đường tắc. Hôm nay lại vẫn còn là nghỉ lễ 1/5 nên mọi người đổ ra đường cũng nhiều. Nhưng có hề gì. Dù sao Bác Minh hắn không vội, để người môi giới chờ chút. Ở không gian riêng cùng Hiểu Linh càng lâu càng tốt, cho dù cả hai không nói chuyện gì cũng được.

Hiểu Linh nhìn bức ảnh một hồi thì lông mày có chút nhíu chặt. Hình như ở một góc bên trái, cô nhìn thấy một nữ nhân đang giơ điện thoại lên quá mặt… Hiểu Linh cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lại chẳng biết là gì. Có lẽ cô bị nhạy cảm quá chăng.

Cô đưa lại điện thoại cho Bác Minh. Hi vọng là cô nghĩ nhiều lắm. Cô không muốn làm một vai phụ có lùm xùm với nam chính đâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.