Xuyên Không Thành Nữ Phụ : Tìm Cách Để Sống

Chương 30: 30


Bạn đang đọc Xuyên Không Thành Nữ Phụ : Tìm Cách Để Sống – Chương 30: 30

Hết bản nhạc, Thừa Minh và Hiểu Linh rời sân nhảy. Thừa Minh dặn:

– Em đi ăn gì đi. Không còn sớm nữa. Anh đi ngoại giao một chút rồi ăn sau.

Hiểu Linh gật gật đầu rồi rời đi, hướng về phía mấy bàn đồ ăn buffet. Ở góc gần đó cũng có vài chiếc bàn để thực khách ngồi ăn.

Nhìn thấy Hiểu Linh rời sân khiêu vũ, Du Nhiên mỉm cười khoan thai đi tới. Giọng nói có chút vui đùa:

– Cuối cùng cũng chờ được Cố tổng thả em đi. Anh trai em bá đạo thật sự luôn nha. Làm anh không có cơ hội khiêu vũ cùng em.

Hiểu Linh cười:

– Dịp khác cũng được mà anh Du Nhiên.

Dịp khác… đợt này Du Nhiên hẳn là đang nóng bỏng với nữ chính a. Có khi vì cô ấy đang gãy chân không thể dự tiệc nên anh ấy mới đi một mình. Nên cái dịp khác kia chắc là không bao giờ đến.

Du Nhiên cười cười. Cô ấy lại lấy cớ qua loa hắn. Đành vậy, hắn nói sang chuyện khác:

– Đúng lúc anh muốn ăn chút gì. Anh lấy cho em một đĩa đồ ăn nhé.

Hiểu Linh lịch sự từ chối:

– Không cần. Em tự lấy được rồi.


Du Nhiên đáp:

– Em ăn có chút xíu, đi lại nhiều không mệt sao? Ban nãy khiêu vũ không mỏi chân? Để anh lấy luôn cho em cũng vậy. Xem xem anh lấy đồ ăn có hợp khẩu vị với em không?

Do dự một chút, cô liền gật đầu. Trước khi rời đi, Du Nhiên với một ly vang trắng để cô nhấm nháp khai vị một chút. Đang ngơ ngẩn ngắm người, một đám 3-4 cô gái trẻ, ăn mặc xinh đẹp đi tới gần. Một người trong số đó khi nhìn kỹ cô thì ánh mắt sáng rực, đi vội đến, nắm bàn tay Hiểu Linh, vui vẻ nói:

– Hiểu Linh.. thật sự là cậu. Cậu tỉnh từ bao giờ? sao không báo mình. Trời ạ. Ban nãy thấy cậu khiêu vũ cùng Cố tổng, mình đã ngờ ngợ. Trông cậu khác quá.

Hiểu Linh còn chưa kịp phản ứng, người kia lại tiếp tục thao thao bất tuyệt:

– Không ngờ hai anh em cậu lại hòa thuận đến mức này. Bọn mình còn sợ cậu sẽ bị chèn ép cơ đấy. Cố tổng làm người thật tốt. Cậu giới thiệu cho tụi mình quen biết được không, Hiểu Linh.

Hiểu Linh cười lạnh nhìn đám người kia. Có vẻ như cô gái này là đứng đầu nhóm, ba cô nàng còn lại là tùy tùng. Ờ và có lẽ Cố Hiểu Linh chính là cây rút tiền tự động của đám này. Trong vài nét bút về Cố Hiểu Linh trong nguyên tác. Thì cô gái này có một nhóm bạn thân luôn xem cô là người dẫn đầu, luôn bên cạnh động viên, an ủi những lúc cô cần. Cố Hiểu Linh cũng hết lòng vì bạn, vô cùng hào phóng trong những lần đi chơi cả nhóm hay quà tặng cho họ mỗi lần đi du lịch về. Và… quan trọng nhất là chữ “và” này… Cô rất trân trọng những món quà nho nhỏ, ít giá trị nhưng tràn đầy tình bạn của họ dành cho cô. Hiểu Linh cười khẩy. Một tình bạn chỉ có 1 kẻ chi tiền thì có gọi là tình bạn không? Bốn người bọn họ có thể gia cảnh không bằng Cố Hiểu Linh, nhưng chắc chắn không kém thì tại sao quà cho cô ấy lại chỉ là vài món đồ nho nhỏ, ít giá trị. Chỉ có đứa ngốc như Cố Hiểu Linh mới tin vào những lời xảo ngôn của bọn họ mà thôi.  Và ngay khi, Cố phu nhân chết, Cố Thừa Minh được công khai, cây rút tiền Cố Hiểu Linh hôn mê dừng hoạt động thì liền bị cả đám vô tình ném qua một bên. Giờ thấy cây rút tiền trở lại, không có vẻ gì là sa cơ thất thế không còn giá trị lợi dụng thì tiếp tục bám lấy, xu nịnh, lừa phỉnh. Kẻ giàu lại ngốc không phải lúc nào cũng sẵn có, không phải sao. Câu nói của nữ nhân kia câu sau đá câu trước, sơ hở tràn lan. Là bọn họ quá tin vào tình bạn “vĩnh cửu”, sẵn sàng tha thứ cho nhau mọi lỗi lầm, hay nghĩ rằng cô quá ngu không nhìn ra. Ờm. Nếu là Cố Hiểu Linh trong nguyên tác thì hiện tại chắc đang cảm động lắm và sẵn sàng phụng hiến bản thân như trước. Đáng tiếc, bây giờ là cô.

Hiểu Linh rút lại bàn tay bị nữ nhân kia cầm. Chậm rãi tháo găng tay, xé một túi khăn ướt đặt sẵn lên bàn rồi ưu nhã lau từng ngón tay một cách kỹ càng rồi ném đi. Nở một nụ cười khinh miệt, cao cao tại thượng nhìn xuống, nói:

– Mấy người làm bạn bè với tôi. Xứng sao? Hơn một năm qua không có tiền hỗ trợ người nghèo của tôi, mấy người vẫn sống tốt chứ Giang, Lý, Nguyễn, Mai tiểu thư. À mà với mấy vị tiểu thư đây, thì việc tìm được nhà hảo tâm mới cũng không quá khó nhỉ. Nhưng không biết họ có được hào phóng và dễ tính như bản tiểu thư hay không.

Giang Nhã Hân điếng người khi nghe Hiểu Linh nói chuyện. Từ trước tới nay, Cố Hiểu Linh chưa từng tỏ thái độ đại tiểu thư với mấy người bọn họ. Đột nhiên bị đối xử như vậy, nàng ta cảm thấy tức giận, phẫn nộ. Nụ cười trên gương mặt không tránh khỏi có chút biến dạng, nhưng giọng nói thì mềm nhũn, nghẹn ngào:

– Hiểu Linh, sao cậu có thể nói vậy. Tình bạn của chúng ta bao năm nay sao có thể nói phũ bỏ là bỏ. Cậu giận, tụi mình biết. Bọn mình sai vì không biết cậu đã tỉnh để đến thăm cậu. Nhưng bọn mình thật sự lo lắng cho cậu mà. Thật sự xin lỗi. Tha thứ cho tụi mình đi. Chúng ta vẫn là bạn được không?


Hiểu Linh lạnh lùng nhìn cả mấy người, chậm rãi nói:

– Giang tiểu thư, cô là người thông minh. Có cần thiết để tôi nói toạc vấn đề ra sao? Tôi nhớ không nhầm thì vài công ty nho nhỏ của phụ huynh mấy người vẫn còn phải dựa hơi Cố gia mà sống. Di sản kế thừa của mẹ tôi để lại cũng có không ít cổ phần của chúng đâu. Tôi đã đuổi thì nên biết đường cụp đuôi mà cút. Đừng để đến lúc phụ huynh phải lôi mấy vị tiểu thư cành vàng lá ngọc tới giúp việc cho Cố gia để trả nợ thì mới biết làm người.

Cả đám sững sờ cũng không khỏi sợ hãi khi Hiểu Linh nói ra những lời đó. Đắc tội Cố gia, gia tộc các nàng sẽ sẵn sàng từ bỏ họ để chuộc lỗi. Viễn cảnh đó không  phải không thể sảy ra. Bộ dáng lo lắng, run sợ cúi đầu rời đi của mấy vị tiểu thư kia làm người ngoài nhìn vào giống như Hiểu Linh đang bắt nạt họ vậy. Mà bắt nạt thì có sao. Cố tiểu thư không được sủng ái thì vẫn là họ Cố, gia sản đến tay cũng không phải là số nhỏ. Mấy vị phu nhân gia tộc nhỏ hơn cũng không dám dễ dàng đắc tội. Còn nam nhân… a.. nam nhân nhìn sắc đẹp. Hiểu Linh đẹp như vậy, cô làm cái gì chắc chắn cũng có lý do. Họ đứng một bên xem là được rồi. Nhưng rõ ràng có 2 nữ nhân lại cực quan tâm chuyện gì vừa sảy ra. Mẹ con Lăng gia rất muốn đến hỏi chuyện, nhưng ít nhất phải có một lý do để tiếp cận cô. Vừa lúc đó, Du Nhiên cầm hai đĩa đồ ăn mỉm cười đi tới:

– Đồ ăn của em đây.

Phạm Từ Định và Phan Tuệ Tĩnh nhìn nhau một chút rồi ưu nhã tiến đến khu buffet. Ngồi ăn cùng bàn chẳng phải dễ nói chuyện rồi sao.

Du Nhiên đặt chiếc đĩa với đồ ăn vừa phải lên bàn, đẩy về phía Hiểu Linh, nói:

– Anh lấy cho em salat Nga khai vị, một khúc cá hồi sốt cay vừa làm xong còn nóng, chút khoai tây nghiền cùng măng tây xào. Em ăn như vậy đủ không? Một lát ăn thêm tráng miệng có chè, bánh ngọt, hoa quả, sữa chua và kem.

Hiểu Linh gật đầu, đón lấy đáp:

– Như vậy là đủ rồi. Cảm ơn anh, Du Nhiên.

Du Nhiên cười:

-Ăn chút salat rồi ăn cá hồi trước cho nóng. Thực phẩm và đầu bếp được lựa chọn rất kỹ lưỡng. Đồ ăn họ làm rất ngon đấy.


Hiểu Linh theo thói quen mời cơm nói:

– Vâng, em mời anh. Anh Du Nhiên cũng ăn đi.

Rồi cô tập trung vào đĩa thức ăn của mình, không có cơ hội để Du Nhiên nói gì thêm. Anh bất đắc dĩ cũng đành tập trung ăn uống.

Vừa lúc này, Phạm Từ Định cùng Phan Tuệ Tĩnh đã lấy xong đồ mà đi tới bàn ăn hai người. Phạm Từ Định chậm rãi hỏi lịch sự:

– Ta và con dâu có thể ngồi cùng bàn không?

Hiểu Linh ngẩng lên nhìn hai người trước mặt. Một người đã đứng tuổi, hẳn là ngoài 50 và người còn lại thì khá trẻ. Hiểu Linh ngẩn người nhìn vị phu nhân trước mặt. Ở bà ấy dung nhan đã nhuốm màu thời gian, làn da cũng không còn đẹp. Nhưng thần thái tự tin an định, ung dung tự tại pha chút ngông nghênh đó lại khiến người ta cảm thấy rất yên tâm khi cạnh bà. Đôi mắt của bà ấy rất sáng và mạnh mẽ. Ở bà ấy toát ra một vẻ đẹp, một sức hút khiến Hiểu Linh không thể rời mắt. Đứng bên cạnh là người con dâu của bà. Tuy chị ấy rất xinh đẹp, nền nã ôn nhu. Nhưng Hiểu Linh lại chỉ ngẩn ngơ nhìn vị phu nhân ấy.

Du Nhiên nhìn cái bộ dáng ngơ ngác của Hiểu Linh thì không khỏi phì cười. Rồi xong. Có người lại phạm hoa si. Lần này lại là với Phạm di. Con người này nam nữ không từ, giờ già trẻ không tha có phải hay không. Hắn đập nhẹ tay vào trán Hiểu Linh:

– Hoàn hồn. Lại phạm hoa si rồi đấy.

Hiểu Linh lúc này mới giật mình luống cuống. Khuôn mặt có chút nóng bừng vì xấu hổ, rồi vội vã đứng dậy cúi chào. Du Nhiên lúc này mới quay sang Phạm Từ Định cùng Phan Tuệ Tĩnh chào hỏi:

– Phạm di cùng Phan tỷ cứ tự nhiên ạ. Thật bất ngờ và vinh hạnh cho Du gia khi lần này hai người tham dự tiệc từ thiện, trước giờ rất ít khi thấy Lăng gia có mặt ở những trường hợp như thế này. Cháu cũng xin lỗi, người bạn này của cháu có chút yêu thích cái đẹp. Nên đôi khi hay ngẩn người nhìn khi gặp ai đó xinh đẹp. Mà a di thì nổi tiếng bông hồng xứ Thanh một thời rồi.

Du Nhiên cười cười giải thích sự thất thố của Hiểu Linh, rồi quay sang giới thiệu với cô:

– Đây là Phạm Từ Định di và Phan Tuệ Tĩnh tỷ. Phạm di là phu nhân của tướng Lăng Quân Chính- gia chủ hiện giờ của Lăng gia. Còn Tuệ Tĩnh tỷ là con dâu trưởng của Phạm di.

Hiểu Linh nghe Du Nhiên giới thiệu thì một lần nữa cúi chào Phạm Từ Định, lễ phép nói:


– Cháu chào Phạm di, em chào Phan tỷ. Cháu tên là Cố Hiểu Linh, là con gái của ba Cố Bỉnh Phát và mẹ Diệp An Tư. Rất hân hạnh được quen biết hai người ạ. Cháu rất xin lỗi vì ban nãy chăm chú nhìn Phạm di như vậy. A di rất đẹp và có một sức hút làm cháu không thể rời mắt được.

Từ Định cười. Bà vốn xuất thân lính đặc công, quen Quân Chính cũng từ làm nhiệm vụ. Ngày xưa lính đặc công tuyển nữ vô cùng hiếm thấy. Lính đặc công vốn giỏi lại vô cùng tôn sùng sức mạnh và sự ưu tú, nên không ít lần bà bị những đồng đội nam trêu ghẹo. Nhưng là bông hồng có gai Phạm Từ Định cũng đánh cho không ít nam nhân phải bò lê bò càng nhận thua. Nữ nhân Việt bao đời đâu có thua đấng mày râu. Tính cách bà hào sảng, không quá câu nệ tiểu tiết, nên đương nhiên không có bực bội khi bị nhìn chăm chăm như vậy. Đã thế lại còn đột nhiên được một cô bé rất xinh xắn khen mình đẹp tới không dời nổi mắt thì có chút buồn cười, cũng nổi lên tâm tư đùa giỡn:

– Ta có thể gọi cháu Hiểu Linh được chứ? Đã lâu lắm rồi không có người khen ta xinh đẹp. Chỗ nào của bà già này đẹp khiến cháu không rời nổi mắt vậy?

Vừa nói, bà vừa đặt đồ ăn xuống bàn, chậm rãi ngồi xuống. Tay chống cằm, nghiêng nghiêng đầu nhìn Hiểu Linh và mỉm cười. Ờm… Hiểu Linh lại ngây người vài giây tập hai. Nụ cười ấy quá quyến rũ rồi. Cô gật gù, nghiêm túc nói ra cảm nhận của mình:

– Cháu không biết phải nói như thế nào. Chỉ là cảm thấy thần thái của a di rất tự tin, trầm ổn như thể thái sơn có sụp xuống thì ngài cũng chống được. Vừa mềm mại, nữ tính nhưng lại có chút ngông nghênh. Đặc biêt là đôi mắt rất sáng của Phạm di thật khiến cháu muốn nhìn mãi. Cháu rất thích.

Tuệ Tĩnh nãy giờ đứng sau mẹ quan sát Hiểu Linh. Cô bé ấy ngây người nhìn mẹ cô là thật, nhìn không rời mắt. Đã thế lại còn thành thật khen mẹ đẹp rồi kể ra cái nhìn của mình. Nhớ đến Ngạo Thiên nói lão tam từng bảo Cố Hiểu Linh là người háo sắc, thì Tuệ Tĩnh bây giờ chỉ  có nước dở khóc dở cười. Con người này háo sắc thật a… háo sắc đến đáng yêu như vậy thì ai không thích chứ.

Từ Định cười vang. Đứa nhóc này sao lại thành thật đến vậy. Bà nói:

– Có ai từng nói cháu háo sắc chưa, Hiểu Linh? Ai hỏi cháu cũng trả lời hết cảm nhận của mình ra như vậy ư?

Hiểu Linh có chút xấu hổ, cười cười đáp:

– Thực ra cháu cũng gặp không nhiều người làm cháu nhìn ngây người như Phạm di… nên là cũng …

Từ Định nháy mắt nghịch ngợm:

– Vậy để khi nào ta đưa thằng ba tới cho cháu xem. Đảm bảo cháu sẽ ngây người. Thằng nhóc đó rất soái, đặc biệt là lúc mặc quân phục.

Mới gặp Hiểu Linh có chốc lát nhưng Phạm Từ Định đã quyết định bán con lẫn nhan sắc của nó luôn. Đùa. Cô bé này bà thích. Trực giác của một người lính khiến bà tin mình không nhìn nhầm người.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.