Bạn đang đọc Xuyên Không Thành Nữ Phụ : Tìm Cách Để Sống – Chương 28: 28
Năm ngày này là khoảng thời gian vui vẻ nhất từ trước đến nay của Cố Thừa Minh. Mỗi tối đều được ôm Hiểu Linh khiên vũ, trò chuyện, trêu chọc cô ấy. Cảnh tắm rửa tối đầu tiên đương nhiên cũng không xuất hiện nữa. Nhưng trong những ngày này, Thừa Minh cũng không ít lần có những hành động khiến Hiểu Linh bối rối một chút. Nhưng chỉ có một chút như vậy, không đủ để cô ấy phản đối mà chỉ nghĩ có thể do hắn vô tình hoặc không nghĩ gì khi làm như vậy. Bằng cách này, Thừa Minh khiến Hiểu Linh dần bất đắc dĩ quen với sự thân mật của hắn mà không có lảng tránh. Lúc thì hôn nhẹ vào vành tai, khi là giả bộ mệt mỏi gục đầu lên vai nhưng đôi môi lại vô tình chạm vào cổ cô ấy, hay đơn giản là hôn lên tay.
Sáng 30/4, trước khi đi làm, Thừa Minh dặn Hiểu Linh:
– Buổi chiều em bảo Tiểu Đức đưa đi làm tóc trang điểm. Nếu xong sớm thì qua SP Ent chờ anh.
Hiểu Linh đáp đã biết rồi tiễn Thừa Minh đi. Do cũng chưa từng tham gia sự kiện nào nên Hiểu Linh cũng không biết thời gian làm tóc, trang điểm hết bao lâu nên hẹn trung tâm 3h chiều tới. 3 tiếng chuẩn bị trước giờ dự tiệc chắc không ít đâu nhỉ. Hôm nay tuy là Tết Thống Nhất được nghỉ. Nhưng SP lại là công ty giải trí, càng ngày này càng bận, vì thế Thừa Minh vẫn đi làm.
****
Ờm…. và Hiểu Linh đánh giá sai sự chuyên nghiệp của trung tâm trang điểm sự kiện rồi. Trong vòng 90 phút, cô đã xong đâu vào đấy. Tóc, trang điểm, trang phục cùng trang sức phụ kiện đi kèm. Trang sức là do Hiểu Linh mang một số từ nhà đi để stylist phối đồ cho mình. Mái tóc được búi gọn cài trâm để lộ cần cổ cùng bờ vai trắng nõn đầy gợi cảm. Mấy lọn tóc nhỏ phía trước được thả xuống trông hơi rối tăng tính tự nhiên và trẻ trung cho Hiểu Linh. Tai đeo một đôi hoa tai đính ngọc trai và sợi thả có phần phức tạp. Cổ điểm suyết bằng một vòng chocker ngọc đen. Vì tay đã có găng ren nên cũng không đeo thêm gì nữa. Chút xíu trang sức đó nhưng giá trị lên tới gần 500 triệu. Ờm… thật ra thì cũng khá lâu rồi, cách đây chừng một tháng, Hiểu Linh nhận ra khối tài sản người mẹ quá cố để lại cho cô rơi vào khoảng 900 tỷ chứ không phải mấy chục tỷ như cô vẫn nghĩ. Đó là sau khi cô cầm số đồ cổ, trang sức của bà đi định giá. Cô mù văn hóa về mấy thứ này. Khi nhận về kết quả thiếu chút nữa hù chết Hiểu Linh. Diệp Ân Tư say mê trang sức a. Chiếc dây chuyền với viên đá xanh bé xíu mà Hiểu Linh hay đeo giá trị rơi vào khoảng 300 triệu vì viên kim cương xanh chỉ có 0.5 carat đó.
Tiểu Đức lái xe đưa Hiểu Linh tới SP Ent. Một chiếc xe đắt đỏ đậu dưới sảnh đã khiến người ta phải tò mò thì người bước xuống xe càng khiến người ta kinh diễm. Hôm nay Hiểu Linh yêu cầu trang điểm với phong cách sắc lạnh nên gần như bất kỳ ai nhìn thấy cô đều có chút không dám tới gần. Ân… đây chính là hiệu quả cô muốn. Cô lười giao tiếp đâu. Không người ngăn cản, Hiểu Linh tiến thẳng tới quầy lễ tân lịch sự nói:
– Xin chào. Tôi là Cố Hiểu Linh, phiền chị báo cho Cố tổng- Cố Thừa Minh tôi tới rồi.
Vị lễ tân ngơ ngẩn vài giây rồi mỉm cười tiêu chuẩn, hỏi lại:
– Xin hỏi tiểu thư có hẹn trước không ạ?
Hiểu Linh đáp:
– Tôi không có hẹn trước giờ tới. Nhưng anh ấy biết tôi sẽ tới.
Một nữ minh tinh nào đó vốn đã ngứa mắt ghen tị khi nhìn thấy Hiểu Linh, lúc này nghe câu chuyện thì xì cười, miệt thị nói:
– SP Ent là nơi nào mà có người muốn tới thì tới, còn đòi gặp Cố tổng. Đừng nghĩ mình trang điểm yêu diễm tiện hóa thì muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng. Cảnh này ở đây bổn tiểu thư chứng kiến không ít lần đâu.
Hiểu Linh đưa mắt nhìn người kia 2 giây, không thèm phản ứng lại mà tiếp tục nói chuyện với lễ tân:
– Phiền cô gọi cho Cố tổng báo em gái anh Cố Hiểu Linh đã tới.
Nghe tới em gái, gương mặt người lễ tân có phần lạnh xuống. Cố tiểu thư còn hôn mê trong viện, đâu ra người nào đứng ở đây. Người lễ tân lạnh nhạt đáp:
– Xin lỗi tiểu thư, không có hẹn trước, tôi không thể làm phiền Cố tổng..
Vị nữ minh tinh kia vừa nghe tới đây thì cười lớn:
– Người còn không gặp được thì quyến rũ ai a…
Hiểu Linh cau mày đang định lấy máy gọi cho Thừa Minh thì một giọng nam vang lên:
– Sao cô lại ở đây? Ăn mặc như vậy tính quyến rũ ai a…
Từ xa Châu Thần Vũ bước vào và phía sau còn 2 người nữa đi theo. Hôm nay hắn có việc lên SP một lát rồi tối có show hát cho tiệc từ thiện Du gia. Vừa tới gần quầy lễ tân đã nhìn thấy một nữ nhân khá quen mắt nhưng lại ăn mặc rất cầu kỳ. Nghĩ mãi mới nhớ ra là cô gái từng rình rập phòng bệnh Tuyết tỷ, sau đó còn mắng hắn. Vốn chẳng bao giờ để tâm hay nhớ người chỉ gặp 1 lần nhưng nữ nhân này ngày hôm đó lớn tiếng với hắn xong còn giằng co với Hoắc Kiến Hào. Lần này cô ta tới tận SP gây chuyện a.
Hiểu Linh không hiểu nổi mạch não thần kinh của cả ba người ở đây. Lễ tân, nữ minh tinh và cả Châu Thần Vũ. Cô đã nói rõ với lễ tân cô tên Cố Hiểu Linh- em gái Cố Thừa Minh rồi có được hay không. Tại sao lại từ chối thông báo. Và có ai muốn gây chuyện mà mặc nửa tỷ lên người như cô không. Mặc kệ bọn họ, Hiểu Linh lấy điện thoại gọi. Đầu dây kia vừa bắt máy, cô liền nói:
– Em tới sảnh SP rồi. Đón em nhé.
Thấy nữ nhân xinh đẹp kia không thèm phản ứng lại mình, nữ minh tinh Tiếu Từ như phát điên gầm lên, lao tới
– Mày là cái thứ gì mà dám thái độ như vậy hả?
Ả ta muốn xé tan mớ tóc kia, cạo nát lớp trang điểm kia để xem phía sau đó là bộ mặt như thế nào. Phải, Tiếu Từ ngay khi nhìn thấy nữ nhân kia liền ghen tị đến phát rồ vì vẻ đẹp đó. Rõ ràng diễm mà không tục, nhìn qua thanh lãnh đến cực điểm. Không như cô ta, khuôn mặt mỹ diễm tới mức gần như đóng khung trong những vai diễn hồ ly tinh, tiểu tam. Thanh danh bên ngoài cũng vì thế mà không tốt. Hôm nay gây chuyện đánh nữ nhân này thì thế nào. Đây là SP, cô ta là nghệ sĩ của SP. Dù chuyện gì sảy ra, SP cũng sẽ đứng về phía cô mà không phải phía hồ ly tinh không rõ lai lịch này.
Có người lao lại bất ngờ tràn đầy tính công kích làm Hiểu Linh bản năng phòng vệ. Đời trước cô cũng tập võ mấy năm. Đánh một nữ nhân yếu ớt lại không tấc sắt trong tay đối với cô không khó.
Người kia vươn thẳng hai tay ra trước muốn túm lấy tóc Hiểu Linh mà đánh. Vốn thấy cô không động đậy lại nghĩ rằng cô sợ quá không dám làm gì. Nhưng nữ nhân kia vừa tiến tới tầm tay, Hiểu Linh liền lách người sang phải một chút, tay gạt phăng cả hai tay người kia sang trái. Sau đó cực nhanh túm lấy cánh tay trái người đối diện giật mạnh về phía mình để họ mất đà mà chúi ngã. Ngay khi thấy nữ nhân này mất trọng tâm, một lần nữa Hiểu Linh đẩy tay trái đang bị túm chặt kia ra xa, vừa tầm liền quạt tay phải thưởng cho nàng ta cái bạt tai. Mất đà, mất trọng tâm lại ăn đau, nữ nhân kia loạng choạng ngã xuống trong cái nhìn ngỡ ngàng của mọi người xung quanh. Mọi thứ diễn ra còn chưa đến 5s. Thấy người của SP bị đánh, Châu Thần Vũ liền nổi sùng:
– Cô làm cái quái gì đấy hả. Muốn gây sự cũng phải xem SP này là nơi nào.
Hiểu Linh khuôn mặt lạnh lùng. Ánh mắt như dao nhìn một lượt mấy người ở đây. Rốt cuộc cô trêu ai chọc ai mà rắc rối theo chân cô vậy. Không phản ứng lại, người khác lại nghĩ cô là quả hồng mềm mà nắn vặn. Hiểu Linh chầm chậm nói, giọng nói lại lanh lảnh như chuông:
– Cái SP Ent này có vẻ như phải xem lại văn hóa ứng xử của nhân viên và nghệ sĩ rồi. Lễ tân thì để nhân viên nhục mạ tấn công khách tới mà không có hành động gì. Nữ minh tinh thì vô cớ gây sự. Nam thiên vương thì tự cho là đúng. TỐT. THẬT. SỰ.
****
Thừa Minh nhận được điện thoại của Hiểu Linh thì đứng luôn dậy định rời đi. Nhưng vừa lúc đó, một cuộc điện thoại công việc gọi đến nên dừng lại vài giây.
Nhìn thấy Thừa Minh bận, đặc trợ Lý Dân tiến đến nói:
– Cố tổng cần đón ai, để tôi xuống sảnh đưa khách lên cho anh.
Thừa Minh lắc đầu, đáp:
– Không cần. Tự tôi đón cô ấy. Cuộc gọi vừa đi vừa nhận là được.
Từ văn phòng xuống tầng 1 đi thang máy riêng nên chỉ hai phút cả Thừa Minh và Lý Dân đã xuống tới, vừa lúc nghe câu nói cắn chặt của Hiểu Linh: Tốt thật sự. Thừa Minh nhíu mày bước nhanh lại đám đông ngoài tiền sảnh. Lý Dân vội vã bước theo sau.
Nghe tiếng bước chân, mấy người tò mò cũng ngoảnh lại nhìn, vừa thấy người tới là Cố tổng thì chột dạ dạt sang một bên. Vị Cố tổng này tới SP Ent mới được nửa tháng nhưng thủ đoạn khiến cả dàn lãnh đạo lẫn nhân viên đều có phần sợ hãi. Lúc này người kia đôi lông mày cau chặt, bước chân vội vàng, cực kỳ không vui thì ai nhìn thấy cũng phải né tránh.
Đám đông vừa dạt ra, Thừa Minh thấy Hiểu Linh đứng đối diện với ba người. Bóng lưng thẳng tắp, ánh mắt bễ nghễ, lạnh lùng nhìn xuống một nữ nhân ngã trên mặt đất, ôm má kinh ngạc. Một nữ nhân khác thì đang muốn đỡ người kia lên. Nam nhân đứng trước che cho 2 người kia trừng mắt giận dữ nhìn Hiểu Linh. Hắn tiến đến, chắn giữa hai người, cắt đứt ánh nhìn đáng ghét kia, quay sang hỏi:
– Hiểu Linh, chuyện gì sảy ra?
Hiểu Linh nhàn nhạt đáp:
– Lễ tân không gọi thông báo em tới. Nữ nhân kia đột nhiên gây rối muốn đánh em. Châu Thần Vũ không hỏi nguyên do, tự cho là đúng bảo vệ chính nghĩa.
Thừa Minh ánh mắt lạnh lùng nhìn ba người kia. Cô lễ tân sợ hãi lắp bắp:
– Cố..cố tổng.. Tôi thật sự không cố ý. Tôi vẫn nghĩ Cố tiểu thư vẫn hôn mê trong viện.. nên .. nên cho rằng là giả mạo… tôi.. tôi. Tôi… xin lỗi.
Hiểu Linh quay sang Thừa Minh, nói:
– Nếu lễ tân là hiểu lầm thì thôi. Việc nội bộ SP, anh bận rộn đi. Em ra ngoài ngồi uống ly cà phê. Lát anh xong việc thì gọi em vậy.
Nói xong, không chờ Thừa Minh phản ứng. Hiểu Linh quay người rời đi. Thừa Minh làm sao có thể để cô đi như vậy, rất nhanh túm chặt lấy cổ tay cô ấy, nói:
– Chờ anh. Không cho phép rời đi.
Giọng nói đanh gọn, không dung phản bác. Nếu lúc này nhìn hai người họ, ai dám nói bọn họ không phải anh em. Cái khuôn mặt lạnh nhạt ấy, thần thái kiêu ngạo, bá đạo ấy.
Thừa Minh quay sang Lý Dân phân phó:
– Trích xuất camera tiền sảnh toàn bộ vụ việc vừa rồi cho tôi. Gửi cả cho bên Hành chính – Nhân sự. Những hành vi vi phạm nội quy phải phạt, kiểm điểm như thế nào thì làm. Thứ hai tuần sau tôi muốn có báo cáo kết quả và một kế hoạch đào tạo lại phong thái ứng xử cho toàn bộ nhân viên, nghệ sĩ, thực tập sinh của SP. Phong thái ứng xử tính vào thang điểm xét KPI thưởng.
Nói xong, Thừa Minh kéo tay Hiểu Linh đi về phía thang máy riêng để lên văn phòng hắn. Hắn rốt cuộc không biết bản thân bây giờ là như thế nào. Muốn phát tiết thứ gì đó, nhưng xét kỹ lại không có lý do để làm vậy. Tâm trạng khó chịu bị đè nén, hắn sải bước đi muốn nhanh chóng trở về văn phòng.
Hiểu Linh bị kéo nhanh đi. Đôi giày cao gót khiến cô di chuyển không vững mà chỉ có thể bị kéo theo tốc độ của Thừa Minh. Bàn chân truyền đến những cơn đau đớn làm cô nhíu mày. Cổ tay bị nắm chặt như muốn gãy. Cũng thật may thang máy cách đó không xa lắm.
Cửa thang máy vừa đóng lại, Hiểu Linh liền nói:
– Anh làm đau em. Buông tay.
Thừa Minh có chút giật mình. Nhưng cũng chỉ buông lỏng bàn tay đang nắm chặt ấy. Hiểu Linh tính giật tay lại nhưng không được, tiếp tục nói:
– Anh đi quá nhanh, làm chân em cũng đau.
Thừa Minh bây giờ còn đâu tâm trạng khó chịu nữa, quay sang lo lắng hỏi:
– Em không sao chứ, đau lắm sao? Xin lỗi. Anh không chú ý.
Vừa lúc thang máy mở ra, Hiểu Linh lúc này đảo khách thành chủ, bước ra thang máy trước. Tay vẫn bị Thừa Minh nắm chặt nên nhìn như cô dắt anh đi. Cô nhàn nhạt đáp:
– Cũng may quãng đường không quá dài. Lần sau, cho dù bực bội, tâm trạng không tốt cũng không cho phép nắm kéo em đi như vậy. Nếu không, đừng trách em không giữ thể diện cho anh trước mặt người khác.
Hiểu Linh xưa nay không thích bị lôi lôi kéo kéo. Nếu người hôm nay không phải là Thừa Minh, chỉ sợ là một phản ứng hoàn toàn khác.