Bạn đang đọc Xuyên Không Thành Nữ Phụ : Tìm Cách Để Sống – Chương 20: 20
Tắm gội xong xuôi, Du Nhiên thong thả trở lại phòng VIP 08 xem tình hình. Vừa dời dị nguyên, tình trạng của bệnh nhân liền rất nhanh đã ổn định. Khi hắn đứng ngoài nhìn vào thì Hàn Như Tuyết đã tỉnh lại. Cái vẻ đáng thương sở sở chọc người trìu mến lúc này của nàng ta thật ngứa mắt với Du Nhiên. Hừ… lỗi tại ai? Nếu là gãy chân thông thường như ca này, chỉ cần bó bột xong có thể xuất viện. Nhưng hẳn là Âu Dương Nhã Luân sẽ để người này ở lại 1- 2 tuần rồi mượn trợ lý chăm sóc tại nhà… Du Nhiên nhếch miệng cười nham hiểm.. trợ lý tại gia sao? Lăng Hạo Ninh chẳng phải là lựa chọn tốt nhất. Tính toán hẳn là hợp đồng với Cố gia cũng sắp hết rồi. Hắn cũng nên hảo tâm sắp xếp thêm công việc cho người này, không phải sao?
Du Nhiên đẩy cửa tiến vào, thần thái lạnh lùng khiến cả đám người có chút rởn da gà. Mỗi lần viện trưởng như vậy là có người gặp họa, lần này chắc chắn là vị Hàn tiểu thư này rồi. Mấy người y tá vô thức lùi lại tránh Du Nhiên. Nhìn thấy Du Nhiên bước vào, Hàn Như Tuyết bản năng có chút sợ sệt co người lại, ánh mắt đáng thương như sắp khóc ngước nhìn, tay nắm nhẹ vạt áo, nói:
– Xin lỗi bác sĩ Du. Là tôi làm bác sĩ lo lắng.
Du Nhiên cười lạnh trong lòng. Lo lắng? Nàng ta còn không rõ bản thân mình làm sai cái gì, còn ảo tưởng hắn lo lắng nàng. Đẩy đẩy gọng kính, hắn lạnh nhạt đáp:
– Hàn tiểu thư, lý do gì khiến cô che dấu bệnh dị ứng của mình? Việc che dấu này có thể ảnh hưởng đến tính mạng của cô và làm rối loạn quá trình điều trị của chúng tôi.
Như Tuyết bối rối đáp:
– Tôi… tôi không nói ra, vì những lần trước cùng lắm cũng chỉ ngất đi một lát. Khi mọi người dời đi sau đó sẽ vẫn ổn. Thân là một minh tinh, nếu bị lộ ra bị dị ứng lông thú, tôi sợ không hay lắm. Antifan có thể nói tôi giả bộ, làm màu, hoặc cũng có thể sẽ khiến một bộ phận fan của tôi thất vọng. Tôi không dám mạo hiểm. Giới giải trí này quá nguy hiểm, bấp bênh.
Vừa cố gắng nói ra nguyên do, vừa bức cho bản thân kiên cường không được khóc khiến giọng nói của Như Tuyết có chút khàn đặc, đứt quãng. Cô trôi qua dễ dàng sao. Luôn có những sự ghen ghét không rõ lý do nhằm vào cô. Làm sao cô có thể để người khác biết được điểm yếu của cô. Họ không hiểu….
Du Nhiên từ chối hiểu ý nghĩ của nữ nhân này. Vì hình tượng mà sẵn sàng đặt mình vào nguy hiểm, dựng lên một cái nhân thiết hoàn mỹ trong giới showbiz. Giả tạo như vậy, thì cái danh ôn nhu, thiện lương, đáng yêu lại kiên cường kia không biết có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là kịch dựng thành. Ôn nhu, thiện lương liệu có như Hiểu Linh lúc chăm sóc tỉ mỉ cho Nhóc. Kiên cường liệu có vượt qua được Hiểu Linh lúc tập đi. Du Nhiên không muốn tiếp tục câu chuyện, phân phó mấy y tá hoàn tất các thủ tục khám cho người này rồi rời đi. Hình như hắn còn chưa nhận ra, bây giờ hắn rất hay lấy Hiểu Linh ra làm tiêu chuẩn để so sánh với những cô gái khác rồi.
*******
Trong một gian phòng làm việc ở Sở luật sư, Phạm Tĩnh Phương lật dở mấy trang tài liệu để nghiên cứu vụ án tranh đoạt tài sản mới nhất mà cô được làm trợ lý số 1 cho Âu Dương Bác Minh. Phải nói, cô rất tự tin vào năng lực của mình. Nhưng khi làm việc cùng con người này, Tĩnh Phương mới nhận ra mình thiếu sót rất nhiều. Một thời gian ngắn qua, nhưng dường như ai trong Sở luật sư cũng nhìn ra sự thay đổi lột xác của cô: càng thêm sắc bén, khéo léo. Tĩnh Phương ngẩn người nghĩ lại thời gian qua lại có chút buồn cười. Con người xuất sắc trong nghề nghiệp như Âu Dương Bác Minh rốt cuộc vẫn là một mao đầu tiểu tử 26 tuổi trong chuyện tình cảm a. Khi nhận được tin bản thân được Cố đại tiểu thư- Cố Hiểu Linh chọn làm luật sư riêng, cô đã rất ngạc nhiên lại không kém phần phấn khích. Ngay sau đó, luật sư Âu Dương- người mà trước đó cô không hề có cơ hội được hợp tác qua tìm tới cô bàn điều kiện. Điều kiện Âu Dương đưa ra quá mê người cũng rất đơn giản: anh ta muốn trong bóng tối âm thầm xử lý các công việc liên quan đến Cố gia dưới danh nghĩa của cô, ngoài sáng thì lựa những thời cơ thích hợp để xuất hiện trước mặt Cố Hiểu Linh. Chỉ cần chú ý để hắn không gây hại đến thân chủ của mình, thì lợi ích Tĩnh Phương nhận được cực nhiều: vừa nhàn một chút- việc làm luật sư riêng thì gần như thượng vàng hạ cám liên quan đến giấy tờ pháp lý đều do bản thân đi xử lý, lại có cơ hội tham gia những vụ án kiện lớn mà cô hiếm khi được tham gia. Phạm Tĩnh Phương cũng vô cùng tò mò, Cố tiểu thư là người như thế nào khiến Âu Dương lại chấp nhất đến như vậy.
Sau một thời gian thường xuyên làm việc qua điện thoại và gặp mặt, rốt cuộc Tĩnh Phương cũng biết được người khiến Âu Dương Bác Minh càng ngày càng u mê bấp chấp đó tuyệt vời như thế nào. Nếu không phải chênh nhau cả một giáp thì có khi hai người bọn họ Hiểu Linh và Tĩnh Phương đã là khuê mật. Cô gái này trong nhu có cương, sống dựa lý trí nhưng cũng rất trân trọng tình cảm và chân thành. Cũng vì Tĩnh Phương là luật sư của Hiểu Linh mà Âu Dương Bác Minh bây giờ bất chấp vị trí ngồi không tốt cũng quyết đổi chỗ ngồi gần cô. Chỉ để lúc nào đó khi Hiểu Linh gọi điện nói chuyện có thể lắng nghe giọng cô ấy một chút. Rõ ràng mỗi lần tới Cố gia đều rất nhanh bị lịch sự mời về, nhưng vẫn như con thiêu thân lao đầu vào lửa vì để gặp cô ấy. Khuôn mặt lãnh tĩnh đó chỉ cần nghe tới tên Cố Hiểu Linh thì phút chốc biến đổi. Nhiều lần khiến Tĩnh Phương không khỏi phì cười vì trông cực đáng yêu đâu. Nếu nói thứ này không phải là tình yêu thì cô không rõ nên dùng từ gì khác nữa.
Vừa đứng dậy xoay đầu xoay cổ một lát cho đỡ mỏi thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Nhìn tên người trên màn hình, Tĩnh Phương bất giác mỉm cười thú vị. Lại sắp có chuyện hay để xem rồi đây.
– Alo.. Hiểu Linh hả? Tìm tỷ có việc gì sao?
Ngay lập tức tiếng gõ bàn phím bên cạnh liền đình chỉ. Khuôn mặt kia vẫn giả bộ cúi xuống đọc hồ sơ, nhưng đôi tai thì đang vểnh lên hóng chuyện… ai gu… tiểu khả ái…
Giọng Hiểu Linh vọng ra từ điện thoại:
– Chị Phương à. Em muốn hỏi chị số bên công ty môi giới bất động sản hiện đang quản lý cho thuê mấy chung cư của em. Em sắp tới theo học bên NN, nên muốn hỏi xem họ có căn chung cư nào cho thuê dài hạn bên đó không.
Cả Tĩnh Phương và Bác Minh đều hơi ngẩn người. Theo học ở NN? Trước đó Hiểu Linh học ở KT cơ mà nhỉ.
– Em theo học ở NN ngành gì vậy? Sao trước giờ không nghe em nói?
Hiểu Linh cười nhẹ trên điện thoại giải thích:
– Mới có giấy mời nhập học nên em cũng chưa báo chị. Em bỏ thiết kế, theo học ngành bác sĩ thú y. Bên NN khá xa với Cố gia nên em sẽ chuyển ra ngoài ở thuê tạm.
Tĩnh Phương liếc nhìn Bác Minh, rất nhanh hiểu ý hắn liền nói:
– Vậy để chị hỏi môi giới luôn cho. Em cần căn như thế nào?
Hiểu Linh đáp:
– Không cần. Chị đưa em số môi giới là được. Chị dành thêm chút thời gian cho nhóc Hi ở nhà.
Tĩnh Phương cười cười:
– Nào có tốn thời gian như e nói. Chị cũng là phân phó bên môi giới. Họ tìm được theo ý mình thì chọn lựa một hồi, đưa em qua xem vài cái. Chốt thuê cái nào thì làm hợp đồng luôn. Chứ đâu có chạy đôn chạy đáo khắp nơi mà tốn thời gian. Em cứ nói cho chị yêu cầu của em đi.
Hiểu Linh ngập ngừng chút rồi đáp:
– Em chỉ cần một căn có an ninh tốt, được nuôi động vật là được. Chung cư hay nhà đất đều tốt.
Tĩnh Phương cười lớn:
– Còn tưởng yêu cầu của tiểu thư lớn lao thế nào, chứ có vậy thì cả một bó lớn. Em yên tâm đi, vài ngày là có thông tin cho em. Thế nhé, chị bận một chút.
Chào hỏi một hai câu rồi cúp máy, Tĩnh Phương nhìn qua Bác Minh cười trêu ghẹo:
– Thế nào? Giờ muốn quản luôn cả việc tìm chỗ ở cho Hiểu Linh luôn rồi? Cậu có phân thân nổi không? Án kiện này còn chưa chạy được 1/3 đâu.
Âu Dương Bác Minh bị lời trêu ghẹo của Tĩnh Phương làm cho cả người nóng hôi hổi, đầy phấn khích. Nhưng khuôn mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh đáp:
– Cũng chỉ là phân phó bên môi giới chút. Sau đó nhìn qua 1 cái trước khi đưa cô ấy tới chọn. Không bận.
Tĩnh Phương bĩu môi đáp:
– Ân.. là không bận. Cậu làm sao thì làm. Đừng có để đến hôm được qua gặp Hiểu Linh thì da dẻ sần sùi, hai mắt thâm quầng xấu xí là được. Hiểu Linh háo sắc đâu. Bản thân đã không rõ lý do không được thích, nhan sắc lại xuống cấp. Coi chừng bị đá văng ra ngoài.
Nói xong cô bỏ ra ngoài pha ly cà phê, bỏ mặc con người đang rối rắm đằng kia.
*****
Hiểu Linh vừa tắt điện thoại, Hạo Ninh đã hỏi luôn:
– Anh nhớ là Cố gia có vài căn biệt thự bên đó mà. Sao em lại muốn thuê ngoài?
Hiểu Linh nhàn nhạt đáp:
– Của Cố gia tức là của ba em. Em không muốn.
Hạo Ninh nghĩ nghĩ. Cũng phải. Cố chủ tịch không đồng ý Hiểu Linh theo học ngành này. Hai cha còn còn cãi nhau nảy lửa như vậy. Thì với tính cách của Hiểu Linh, đằng nào cô muốn ở. Có khi nói tới lại được nghe những lời mỉa mai, cay nghiệt từ Cố ba. Rất nhanh hắn nghĩ xem nhà mình có mấy cái hợp tiêu chuẩn của Hiểu Linh. Nhà hắn cũng có vài căn biệt thự, chung cư cho thuê bên đó đâu, Hạo Ninh đáp:
– Anh là thổ thần bên GL, em không biết sao? Nếu biết em định thuê ngoài thì anh đã hỏi luôn cho em được rồi. Đâu cần phải qua môi giới. Để đó anh.
Hạo Ninh vừa nói vừa chạy ra ngoài gọi điện thoại. Hiểu Linh ngẩn người. Thổ thần GL?. Cô lại bỏ quên chi tiết nào rồi??
Rốt cuộc thì cô cũng nhớ ra mình quên thứ gì. Lăng Hạo Ninh- Lăng gia là theo quân a… GL lại có nguyên một cái sân bay quân sự bên đó. Nên khu GL tập trung khá nhiều quân thế gia. Lăng gia 3 đời trong quân. Thời kỳ ông nội của Lăng Ngạo Đình trong quân ngũ, đất nước còn chiến tranh. Ông là một trong số ít người được phong đại tướng thời ấy, chiến công nhiều không nhớ nổi. Quân đội chia đất, chia nhà cho không phải số ít. Hai đời sau con cháu làm nên hàm tướng cũng hơn chục người. Lăng gia trở thành thế gia quân đứng đầu không có gì là lạ. Nói không ngoa, có khi 1/3 đất huyện GL đều là của Lăng gia hết. Có điều, đất bên GL từ xưa là đất nông nghiệp nên phần nhiều Lăng gia cho thuê. Lăng gia sinh hoạt bên ngoài điệu thấp nên rốt cuộc có rất ít thông tin về khối tài sản thực sự của họ.
Hiểu Linh ngẫm lại, thở dài một hơi. Thôi kệ đi. Nam chủ vốn rất mạnh, muốn thoát hoàn toàn khỏi ảnh hưởng của họ thì có lẽ chỉ có bán xứ ra nước ngoài ở. Cô tận lực là được.
Tội cho Hiểu Linh. Cũng may cô còn nghĩ thoáng. Chứ nếu để cô biết ngoài Hạo Ninh còn có Thừa Minh và Bác Minh cũng đang có hành động tìm chỗ ở cho cô và tính toán “lừa” cô vào tròng thì chỉ sợ cô thấy cuộc đời thật bất hạnh. Không tài nào dứt khỏi sự dây dưa của mấy con người này…
(T/g: cố nữa cũng không thoát được đâu mà… haizzzdaaaaa…)