Đọc truyện Xuyên Không Thành Đại Minh Tinh – Chương 108
Giản Nhân Nhân hôm nay có buổi biểu diễn kịch mới. Trong kế hoạch của Thẩm Tây Thừa thì anh sẽ tan làm sớm rồi đi xem.
Mặc Mặc và Nồng Nồng tuổi vẫn còn quá nhỏ, vẫn chưa tự khống chế bản thân được nên rất ít khi đến những nơi thế này. Mấy năm gần đây Giản Nhân Nhân tham gia khá nhiều vở diễn cho nên đối với người Thẩm gia mà nói thì cũng không phải chuyện hiếm gặp. Mấy năm đầu mọi người còn đi xem đều đặn nhưng bây giờ thì ít đi hơn, chỉ có Thẩm Tây Thừa khi rảnh rỗi sẽ đến xem cô diễn.
Chỉ có điều trong kế hoạch lại phát sinh thay đổi. Lúc anh vừa nhận được chức vụ tổng giám đốc của Thẩm thị thì có qua lại với Phong thị ở Tây Thành. Bây giờ Phong thị mới đổi tổng giám đốc, lần này tới là để bàn chuyện làm ăn với Thẩm Tây Thừa. Nếu là tập đoàn khác, Thẩm Tây Thừa sẽ cố gắng lui lại thời gian nhưng Phong thị thì khác. Anh nghe nói cuối năm nay Phong thị và Kiều thị sẽ có liên hôn, có thể nói là hai doanh nghiệp lớn liên thủ lại. Năm đó tổng giám đốc tiền nhiệm đón tiếp anh rất chu đáo, bây giờ con trai ông ta đến Thẩm Tây Thừa nghĩ rằng mình là chủ cũng phải tiếp đãi họ cẩn thận. Huống hồ, anh cũng nghe nói lần này tổng giám đốc Phong mới kế nhiệm này còn mang theo cả vị hôn phu cùng đến. Về tình về lý anh đều không thể qua loa được.
Thẩm Tây Thừa hết cách đành gọi cho Giản Nhân Nhân nói rõ ràng hoàn cảnh.
Giản Nhân Nhân đương nhiên thông cảm cho chồng, cô bây giờ đã có chỗ đứng nhất định trong giới kịch nói, dù không thể so cùng các cây đa cây đề khác nhưng địa vị tương đối cao. Bây giờ có buổi diễn kịch mới cũng không phải là chuyện hiếm thấy.
– Có thể hai hôm nữa sẽ cần em cùng anh đón tiếp bọn họ. – Thẩm Tây Thừa từ tốn nói. – Mấy năm trước chúng ta tới Tây Thành, tổng giám đốc Phong tiếp đón chúng ta rất long trọng. Bây giờ con trai và con dâu tương lai của ông ấy đến, chúng ta cũng nên làm long trọng một chút.
Giản Nhân Nhân đương nhiên vẫn nhớ tổng giám đốc Phong
ở Tây Thành đối xử với mọi người rất nhiệt tình mà phu nhân của ông ta cũng vậy, cả một nhà đều khiến cho người khác cảm thấy chất phác lương thiện. Tất nhiên cô cũng biết đó là vỏ bọc thôi, người điều hành một doanh nghiệp lớn như vậy, tâm tư không thể đơn giản được. Tuy vậy, vợ chồng họ cũng để lại ấn tượng rất sâu sắc cho cô.
– Con trai ông ta? Sao lúc trước chúng ta chưa gặp qua anh nhỉ?
– Ừ, năm đó chúng ta đến con trai ông ta vẫn còn đang đi du học nước ngoài. Năm nay hình như cũng khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi gì đó.
– So với giới phú nhị đại thì hình như kết hôn hơi sớm.
– Ừm, nhà vị hôn thê của cậu ta cũng là một gia tộc có tiếng, cũng coi như là môn đăng hậu đối. Nhưng nghe nói vẫn còn khá trẻ, mới có hai mươi ba tuổi.
Giản Nhân Nhân nhẹ nhàng hừm một tiếng nói:
– Lúc em sinh con cho anh mới có hai mươi ba tuổi thôi đó.
Thẩm Tây Thừa cười nói:
– Em bây giờ vẫn không khác gì năm đó, không thay đổi chút nào hết.
Bây giờ nghĩ lại chuyện mười năm về trước cảm thấy đã như chuyện của kiếp trước rồi.
Không chỉ Thẩm Tây Thừa có cách nghĩ như vậy mà cô cũng có.
Năm tháng trôi qua sẽ để lại dấu vết, trên gương mặt, trong mắt và trên người con trẻ.
Trên bàn làm việc của Thẩm Tây Thừa có để ảnh của gia đình, trong phòng cũg có rất nhiều đồ chơi. Việc này khiến cho phòng làm việc vốn lạnh lẽo trở nên có không khí hơn rất nhiều.
Nồng Nồng là một cô bé con điển hình. Dù mới có ba tuổi nhưng đã bắt đầu có sự thích thú đối với bàn trang điểm và tủ đồ của mẹ!
Cô bé thích lén lút đi trộm giày cao gót của mẹ, bàn chân nhỏ nhắn mũm mĩm xỏ trong đôi giày cao gót trông rất đáng yêu.
Không giống như Mặc Mặc, Mặc Mặc lúc ba tuổi cả ngày đều chơi đồ chơi nhưng Nồng Nồng lại không thích chơi đồ chơi mà chỉ có hứng thú với phòng thay đồ của Giản Nhân Nhân.
Mặc Mặc về nhà liền lấy một cuốn sách ngồi trên thảm đọc. Nồng Nồng giống hệt như một con chim cánh cụt đi qua đi lại, chân thì đi giày của Giản Nhân Nhân gương mặt đầy kiêu ngạo.
Có Mặc Mặc ở nhà thì Nồng Nồng sẽ không thích chơi với các cô bảo mẫu nữa. Rất nhanh cô bé lại tìm được một hoạt động giải trí khác, đó chính là sơn móng cho Mặc Mặc.
– Nồng Nồng, không được. – Nhìn thấy Nồng Nồng cầm năm lọ sơn đủ màu sắc đi tới Mặc Mặc bỗng cảm thấy đau đầu nói. – Mẹ về sẽ đánh vào mông em đấy.
– Không đâu. – Nồng Nồng đều rất thích thú với những món đồ của con gái.
Mặc Mặc suy nghĩ một chút rồi nói:
– Em mà sơn cái này cho anh thì móng tay của anh sẽ rất rất đau, còn không tốt cho móng nữa.
Nồng Nồng ngừng một chút rồi hỏi:
– Phải tiêm ạ?
Mặc Mặc mặt vô cùng nghiêm trọng gật đầu nói:
– Ừ, phải tiêm vào mông mà ngày nào cũng phải tiêm.
Quả nhiên sự khủng bố của bị tiêm đã chiến thắng sự hiếu kỳ với sơn móng tay. Nồng Nồng lại để lại mấy lọ sơn vào chỗ cũ, lần này cô bé lại nhìn thấy son của Giản Nhân Nhân.
Mặc Mặc nhìn thấy Nồng Nồng hưng phấn chạy qua, sau đó đứng trước gương vô cùng say sưa tô thỏi son lên môi của mình. Thật ra đều tô chệch hết ra ngoài nhưng Nồng Nồng vẫn rất tự tin quay đầu lại hỏi:
– Anh ơi, đẹp không ạ?
– … Đẹp lắm.
Nếu như thằng bé không nhớ nhầm thì thỏi son này của mẹ cũng phải đến ba bốn trăm tệ.
Ba bốn trăm tệ đó…
Mặc Mặc cũng thấy rất xót ruột nhưng nhìn thấy Nồng Nồng hưng phấn như vậy thằng bé nghĩ, thôi bỏ đi cứ để cô bé chơi, cùng lắm thì thằng bé lấy tiền trong quỹ ra đền mẹ mua thỏi mới là được.
Nào biết rằng Nồng Nồng giống hệt phụ nữ, dù mới chỉ hai ba tuổi nhưng hứng thú với son đã đạt đến cảnh giới một thỏi là không đủ. Cô bé lại chạy đi cầm thêm mấy thỏi nữa vẽ lên cả trán của mình, nhìn trông như là em bé trong bức tranh chúc tết.
Mặc Mặc kéo Nồng Nồng qua, cướp lại hết mấy thỏi son trên tay cô bé, đành chịu thở dài một hơi nói:
– Em còn nghịch nữa là anh không đủ tiền để đền đâu.
Sau khi đợi cô bé chơi đủ rồi thì Mặc Mặc dắt tay em gái vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ, rửa tay rất lâu trên chậu rửa. Cuối cùng mặc kệ cái gì là nước tẩy trang, thằng bé chỉ biết dùng nước sạch lau hết vết son trên môi và trên trán Nồng Nồng đi.
Đợi đến khi mặt trời xuống núi, Nồng Nồng đã ngồi tại phòng khách chờ mẹ về rồi. Nhưng một mạch đến khi trời tối đen mà mẹ vẫn chưa về, cô bé đành lê mông đến phòng ngủ của Mặc Mặc, thò cái đầu nhỏ hiếu kỳ hỏi:
– Sao mẹ vẫn chưa về ạ? Em đợi mẹ lâu lắm rồi.
Mặc Mặc suy nghĩ một chút nói:
– Mẹ đi làm rồi.
Thằng bé biết hôm nay mẹ có vở diễn mới, nên có thể phải bận đến nửa đêm. Thật ra với độ tuổi bây giờ của thằng bé thì có thể đi xem kịch được rồi nhưng thằng bé nghĩ rằng bỏ lại Nồng Nồng một mình thì Nồng Nồng sẽ rất đáng thương.
Nồng Nồng bĩu môi nói:
– Không phải đâu, trời tối rồi mà.
Mặc Mặc lại nói:
– Trời tối mẹ vẫn phải đi làm.
Nồng Nồng hỏi tiếp:
– Sao bố lại không giúp mẹ ạ? Trời tối là bố không phải làm việc nữa rồi.
Câu hỏi này… sao thằng bé thấy có chút quen thuộc nhỉ?
Thật sự đây là lần đầu Nồng Nồng hỏi câu này chứ?
– Bố không giúp mẹ được, mẹ chỉ có thể tự làm thôi.
Nồng Nồng thở dài một hơi nói:
– Mẹ đáng thương quá.
Nói xong cô bé liền quay người đi quyết định tiếp tục xuống phòng khách ngồi đợi mẹ.
Mặc Mặc lúc này đọc sách nhưng không thấy vào nữa, thằng bé cào tóc cố gắng nhớ lại tại sao cuộc đối thoại với Nồng Nồng vừa rồi lại thấy quen thuộc thế nhỉ?
Có phải là từng nghe thấy ở đâu rồi?
Aaaa, sao thằng bé lại không thể nhớ ra chứ?
– Em rất thích Đế Đô à? – Ngồi ở ghế sau Phong Tấn hỏi Kiều Âm.
Anh từng nghe nói, Kiều Âm lúc mười ba tuổi muốn tự mình ngồi máy bay đến Đế Đô chỉ là chưa kịp đặt chân đến sân bay đã bị bố mẹ tìm được rồi. Cả nhà đều nghĩ thời điểm dậy thì của cô bé đến rồi nên muốn bỏ nhà ra đi, Phong Tấn trước kia cũng nghĩ như vậy.
Bây giờ nghĩ lại có lẽ không phải như thế, lúc này cô đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong mắt có cảm xúc gì đó đến anh cũng không hiểu được.
Kiều Âm lắc lắc đầu, dùng ngữ khí bình tĩnh trước sau như một nói:
– Không thích, em rất ghét.
Phong Tấn vô cùng kinh ngạc.
Trong những người phụ nữ Phong Tấn từng gặp, Kiều Âm cũng không phải là một người quá đặc biệt.
Chỉ là không biết vì sao ở bên cạnh người con gái này, dù cô rất ít nói nhưng anh vẫn rất hưởng thụ sự yên tĩnh đó. Có một năm anh đi Nam Thị tham dự hôn lễ của một người anh em thì ngẫu nhiên gặp cô ở đầu phố, cô kéo va li đi với gương mặt ngơ ngác. Anh liền dừng xe ở một chỗ cách cô không xa. Làm sao anh không nhận ra đó là viên ngọc minh châu của Kiều gia tất cả mọi người ở Tây Thành đều biết.
Cô xinh đẹp thanh nhã, gia thế vượt trội, gia đình hạnh phúc. Một người như vậy sao lại bất lực ngồi gục bên đường khóc lóc thế này?
Anh không đi lên phía trước chào hỏi mà chỉ nhìn một lúc rồi lái xe đi.
Lúc bố mẹ hỏi anh có muốn tiếp xúc với tiểu thư của Kiều gia hay không anh liền gật đầu đồng ý. Nhiều người gồm cả bố mẹ anh đều cho rằng là vì Phong gia và Kiều gia môn đăng hộ đối. Vì hai nhà hợp tác sẽ giúp rất nhiều cho vị trí của anh, nhưng chỉ có anh biết rằng lý do không phải như vậy.
– Thế sao lần này em lại cùng đến với anh? – Phong Tấn cười hỏi cô.
Kiều Âm thu lại ánh mắt, lần này cuối cùng cũng nhìn anh nói:
– Ở đây có một người em rất thích.
Gương mặt tươi cười của Phong Tấn liền biến mất, đôi tay vô thức nắm chặt, nghe thấy câu hỏi giả bộ bình thản của mình nói:
– Bạn trai cũ?
Kiều Âm cười.
Tiếng cười khiến anh cảm thấy có một loại tư vị không nói nên lời. Tư vị này thật ra cũng không dễ chịu, như thể suy nghĩ mà bản thân anh cũng không biết kia lại bị cô nhìn thấu.
– Không phải. – Kiều Âm chậm rãi nói, giọng nói của cô không đẹp ngọt ngào như tướng mạo, thậm chí có một chút lạnh nhạt. – Anh biết Giản Nhân Nhân không?
Giản Nhân Nhân?
Phong Tấn đột nhiên hiểu ra vấn đề nói:
– Vợ của Thẩm Tây Thừa, anh biết, trước kia cô ấy hình như là một diễn viên.
Lúc trước Phong Tấn có một người bạn rất thân, đó là fan cứng của Giản Nhân Nhân. Chỉ vì một vai diễn của Giản Nhân Nhân mà như phát điên, anh ta luôn miệng Giản Nhân Nhân chính là nữ thần của mình.
Anh cũng xem qua bộ phim
kia,nói thật thì cũng rất lãng mạn, cuốn hút người xem.
Bây giờ Giản Nhân Nhân đã không còn đóng phim nữa, điểm này anh có thể hiểu. Cô là diễn viên đồng thời cũng là Thẩm phu nhân của Thẩm gia.
Trên mặt của Kiều Âm cũng có ý cười.
Phong Tấn chưa từng gặp Giản Nhân Nhân ở ngoài đời, anh chỉ nghe mẹ mình nói đó là một người phụ nữ rất đẹp. Dù cho cả cái Tây Thành này cũng không thể tìm thấy ai xinh đẹp mỹ miều như vậy. Nhưng anh nghĩ, Kiều Âm đang cười lúc này trong mắt anh khẳng định còn đẹp hơn Giản Nhân Nhân nhiều.
– Em rất thích cô ấy, phim của cô ấy em xem rất nhiều lần rồi. – Trong mắt Kiều Âm tràn ngập ý cười, vẫn còn một loại cảm xúc gì đó mà anh nhìn vẫn chưa hiểu. – Trong các nghệ sĩ diễn viên, em thích Giản Nhân Nhân nhất. Hôm nay cô ấy có diễn một vở kịch, em muốn đi xem. Cho nên Phong Tấn, em không thể cùng anh đi gặp vị Thẩm tiên sinh kia được rồi. Anh có thể sẽ không thể hiểu được em thích cô ấy đến nhường nào đâu.