Bạn đang đọc Xuyên Không, Ta Kết Duyên Cùng Tổ Tiên! – Chương 45: Đi Xuống Phía Nam!!!
– Phong à… lấy hết ngân lượng của chúng chưa? Cô với Tĩnh Ngọc sau khi cắt đuôi bọn chúng liền quay về quán trọ của Lý Triển Phong la hét om sòm.
– Nàng không sao chứ? Chúng có làm nàng bị thương không? Hắn lơ đẹp luôn câu hỏi của cô mà hỏi sang vấn đề không ăn nhập gì hết.
– Ta không có sao. Cô cười tươi hơn vì hắn quan tâm cô trước. . hê hê đôi khi cũng công nhận đôi mắt nhìn người của cô rất tốt, nhìn người chồng này tâm tình cũng tốt hơn.
– Chị, như kế hoạch của chị, bọn em đã lấy thành công số tiền đó rồi. Lăng Ngạo Quân lên tiếng cắt ngang cái màn tim bay này của 2 người. . . . chói mắt vậy, mắt hắn rất nhức nha.
– Lấy thế nào vậy? Kể ta nghe coi? Cô háo hức ngồi xuống bàn chống cằm chờ họ kể chuyện.
– Là thế này, theo lời chị bọn em đến sau vách núi đó, quả nhiên là có người canh giữ mật thất, rất dày đặc đó nha, bọn em liền chờ cơ hội thì thấy đám lính canh xáo động chạy về phía thư phòng của lão già đó nên cũng rất nhanh chóng chạy vào mật thất đó. Vừa vào tỷ biết em thấy gì không? Lăng Ngạo Quân vừa nói vừa huơ tay múa chân diễn tả sự việc.
Cô thì rất háo hức cứ hối thúc: – Là gì? Mau nói tiếp nhanh lên.
– Thì là 1 kho vàng đồ sộ đó, nhìn mà phát thèm luôn á. . nhưng không bằng của Tâm. . còn ít lắm. Lại hươ tay múa chân.
– Oa. . vậy là cũng nhiều rồi đó.
2 người cứ hoa tay múa chân kể lại sự việc mà không để ý ai cũng đang cười lén nhìn 2 người. . . như trẻ con!
– Được rồi, bàn chuyện chính đi. Lý Triển Phong sau khi hưởng thụ xong liền lên tiếng cắt ngang lời bọn họ.
– À. . Cô và Lăng Ngạo Quân quay qua đối mặt với hắn ngồi im nghe hắn nói.
Hắn có chút buồn cười nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại bộ mặt ban đầu nói: – Hiện giờ đã lấy được ngân lượng rồi, chúng ta sẽ đem số ngân lượng này xuống phía nam đưa cho họ.
– Nếu đi như vậy khác nào cho bọn họ biết ta lấy ngân lượng. Ngọc Đàm lên tiếng hỏi.
– Không sao, ta hiểu y của Phong, ta lại là nhân vật chính của màn này đúng không? Cô xua tay lắc đầu nói.
– Phải, hiện nay người trên giang hồ đều tưởng rằng phu nhân của Lý Triển Phong bị bệnh nên chúng ta sẽ dùng lý do đó xuống phía nam tìm thuốc để chữa trị cho nàng. Hắn ngữ khí bình thản nói mà trong lòng thì rất vui vì cô hiểu hắn.
– Vậy mọi người đi đi, đệ không thể đi được. Đệ phải ở lại đối phó với lão già đó. Ngày mai lên iết triều lại nghe than vãn nữa rồi đây. Haizz! Lăng Ngạo Quân uống ly trà nói.
– Vậy được, Hiên Đình ngươi lập tức đi chuẩn bị. Hiên Triết, báo tin về cho Hiên Minh bảo quản Hiên Phong Các giúp ta. Khi ta quay lại chúng ta sẽ tập trung lại tiến tới Đại hội võ lâm. Lý Triển Phong bắt đầu phân phó thuộc hạ, khi nói đến Đại hội võ lâm giọng hắn âm lãnh thêm vài phần. Không thấy cô rùng mình luôn sao.
– – – – – – –
Sáng hôm sau, cô, hắn, Hiên Triết, Ngọc Đàm, Tĩnh Ngọc, Doãn Chính, Hiên Nguyên, Hiên Dật bắt đầu lên đường từ kinh thành với số ngân lượng đã được cô chuyển thành ngân phiếu vì lý do đi cho nhẹ, khỏi phải tốn công khiêng mấy cái rương xuống phía nam.
Lăng Ngạo Quân và Bối Bối không thể đi được nên đã quay về cung đối phó với Tể Tướng, Hiên Đình nhận lệnh của Lý Triển Phong quay về Hiên Phong Các phụ giúp Hiên Minh và Hiên Tước nên cũng không được đi theo.
– Phong à, phía nam phong cảnh có đẹp không? Ta cũng muốn ngắm cảnh xem sao. Cô ở trong xe ngựa rúc vào lòng hắn hỏi han tình hình phía nam.
– Ta cũng lâu rồi không quay về nơi đó, khi đến đó ta sẽ dẫn nàng đến 1 nơi, ở đó phong cảnh rất đẹp. Hắn mỉm cười nói với cô mà đầu óc thì đang nhớ tới cái gì đó ở phía nam.
– Haha. . ừ! Cô mỉm cười rúc sâu thêm. Mọi người thì quá quen rồi nên cũng không quan tâm bọn họ tuy rằng mắt có chút nhức nhức.
Thế là ngày hôm đó, mọi người trên giang hồ lại được biết rằng phu nhân của Lý Triển Phong bệnh cũ tái phát, nên hắn phải đưa cô xuống phía nam tìm dược liệu quý hiếm để chữa trị.
Còn chuyện đại hội võ lâm thì sẽ diễn ra vào 1 tháng rưỡi nữa. Quả nhiên, Uyển Chi đã không làm cô thất vọng, đã thành công làm đại hội võ lâm bị dời thêm nửa tháng.