Xuyên Không Phải Lòng Vương Gia Phúc Hắc

Chương 50


Bạn đang đọc Xuyên Không Phải Lòng Vương Gia Phúc Hắc FULL – Chương 50


Tống Viễn Chinh bước đến bên quan tài.

nhìn thấy đứa con mà ông yêu quý nhất nằm bất động.

ông đưa bàn tay run run sờ vào gương mặt trắng bệnh không còn sự sống của Vĩnh Thuần mà lòng ông đau như hàng trăm mũi tên xuyên qua.ông đả cố kiềm nén nhưng nước mắt của ông đả lăn dài.
– ” Thuần nhi, trẫm có lỗi với con.

có lỗi với mẩu phi con trên trời.

ta đả không thể bảo vệ con.

ta thật vô vụng.”
– “Hoàng hậu nương nương, đại điện hạ đến.”
– ” Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”
– ” Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”
Tống Viễn Chinh lau vội nước mắt rồi khẻ gật đầu với hai người họ.

Từ lúc Tiêu hoàng hậu bước vào cửa.

ánh mắt Lan phi rừng rực lửa hận.

hai tay bà xiếc chặc hận không thể giết chết người đàn bà độc ác này.

Thuần nhi của bà chết oan uổng như vậy.

bà ta đến đây giả vờ mèo khóc chuột sao? Ái Linh thấy Lan phi hai tay xiếc chặc đến run lên vội nắm lấy tay bà trấn an.rồi kéo bà bước đến trước mặt hoàng hậu.
– ” Ái Linh tham kiến hoàng hậu nương nương.”
– ” tham kiến hoàng hậu nương nương, đại điện hạ.” mọi người đồng thanh hành lễ.

Hoàng hậu giả vờ thương tâm đến bên Ái Linh an ủi.
– ” Người mất củng đả mất rồi.


con củng đừng quá đau buồn.

sức khỏe quan trọng.”
– ” Đa tạ nương nương quan tâm.

Ái Linh nghe lời người.”
Hoàng hậu bước đến bên hoàng thượng đặt tay mình lên bàn tay ông đang đặt trên quan tài.
– ” Thuần nhi thật đáng thương.qua bao nhiêu năm ròng rả chóng chọi bệnh tật.

vừa mới chửa trị xong nổi vui mừng chưa bao lâu thì lại…!hoàng thượng, người củng đừng quá đau buồn.

kẻo lại ảnh hưởng long thể.”
– ” Ta không sao.

” Tống Viễn Chinh rút tay mình khỏi bàn tay hoàng hậu.ánh mắt bà ta không dấu được tứt giận.

bao nhiêu năm qua ông luôn lạnh nhạt với bà như thế.

vì sao chứ? bà là mẫu nghi thiên hạ có tất cả mọi thứ nhưng lại không có được trái tim ông.càng nghỉ bà càng câm hận Lan phi bấy nhiêu.hoàng thượng bước đến đước mặt Ái Linh nói.
– ” Con yên tâm.dù có lục tung cả kinh thành này trẩm củng nhất quyết bắt được hung thủ.để Thuần nhi dưới suối vàng có thể yên tâm mà an nghỉ.”
– ” Đa tạ phụ hoàng”.

Ái Linh cố nén nghẹn ngào nơi cổ họng quỳ xuống tạ ơn hoàng thượng.Lan phi vẩn đưa mắt quan sát ông.

ông thật sự còn nhớ đến bà sao? Ông vẩn nhớ lời dặn của bà bảo vệ Vĩnh Thuần sao? nhưng nhớ thì giờ có ít gì chứ? Con bà củng đả chết rồi.

mà người gây ra không ai khác ngoài hoàng hậu của ông ấy.

mối hận này bảo bà làm sao nguôi đây chứ?Lý công công bước đến bên hoàng thượng nói khẻ.
– ” Hoàng thượng, phải hồi cung rồi.”
– ” Được.”
– ” Cung tiễn hoàng thượng hồi cung…”
Tống Vĩnh Cơ củng bước đến gần Ái Linh.

hắn cố che dấu đi sự vui mừng trong lòng nói với cô mấy câu an ủi.

khẻ đưa tay nắm lấy tay cô nhưng Ái Linh đả nhanh nhẹn lùi về sau tránh né.

Tống Vĩnh Cơ cố kiềm nén tứt giận nói khẽ với cô.
– ” Rồi sẻ có ngày nàng phải vang xin để được trở về bên ta thôi.”
– ” Chắc chắn ngày đó sẻ không sảy ra.

thi thể của phu quân ta còn chưa lạnh.

người thân là huynh trưởng lại ở đây nói ra những lời trái với luân thường đạo lý như vậy mà không hổ thẹn sao? Mời đại điện hạ về cho.”Tống Vĩnh Cơ bị Ái Linh thẳng thừng tạc nước lạnh vào mặt thì tứt giận bỏ về.
Suốt ba ngày tang lễ cô đều ngồi cạnh quan tài của Vĩnh Thuần.

cô không màng ăn uống gì.

gương mặt trắng bệch vì mệt mõi.

sau khi chôn cất xong Ái Linh hoàn toàn kiệt sức mà ngất đi.Buổi tảo triều sáng nay.


Tô Chấn Quốc dâng tấu xin hoàng thượng ban chiếu tẩu táng Thuần vương phi theo Thuần Vương.

cả triều xôn xao bàn tán.Liễu Đình Trung nghe con gái mình phải tẩu táng theo Thuần Vương thì vô cùng lo lắng vội bước lên cầu xin.
– ” Hoàng thượng.

xin người nể tình thần một lòng trung thành với hoàng thượng mà tha cho nử nhi.”
– ” Hoàng thượng, vi thần củng không đồng tình việc tẩu táng Thuần Vương phi.cầu xin hoàng thượng bãi bỏ tục lệ này.” Phương thượng thư củng bước lên cầu xin.

Tô chấn Quốc nhận thấy đây là cơ hội tốt để chia rẻ quan hệ tốt và lòng trung thành của Liễu Thừa tướng và hoàng thượng.nhất quyết khẩn xin.
– ” Khởi bẩm hoàng thượng.

tục lể tẩu táng này từ trước đến nay do tiên hoàng lập ra.

không thể bãi bỏ.

vả lại Thuần Vương chết oan uổng.

nếu có vương phi theo an ủi vong linh.chắc chắn Thuần vương sẻ an lòng mà ra đi.”
Cả triều đình bàn tán xôn xao.

hai phe cánh đối địch nhau tranh cải quyết liệt.

Hoàng thượng không thể đưa ra quyết định nên cho bãi triều.

– ” Việc này trẫm sẻ suy nghỉ lại.trẫm mệt rồi.

bãi triều đi.”
Thuận Thiên Môn.
Phương thượng thư vừa rời khỏi hoàng cung vội đến Thuận Thiên Môn bẩm báo với Vĩnh Thuần.

ông sợ nếu chậm trễ thì Vương Phi sẻ mất mạng mất.
– ” Điện hạ lớn chuyện rồi.”
– ” Có chuyện gì mà Phương thượng thư lại hốt hoảng như vậy?” Vĩnh Thuần hỏi.
– ” Sáng nay Tô Chấn Quốc dâng tấu khẩn xin hoàng thượng ban chiếu tẩu táng vương phi để an ủi linh hồn của điện hạ đấy ạ.”
– ” Cái gì??” Tống Vĩnh Thuần cả kinh đứng bật dậy.

tất cả mọi người trên mặt đều hiện rỏ sự lo lắng.Vĩnh Thuần lo lắng đứng ngồi không yên.

hắn tự trách mình.

– ” Ta đả quá sơ xuất rồi.

lúc nghỉ ra phương án này ta quên mất một việc.nếu vương gia mất.

tất cả từ vương phi lẩn trác phi chưa có con đều phải tẩu táng theo cùng.ta vô tình đẩy nàng ấy vào chổ nguy hiểm rồi.”
– ” Điện hạ, hay là chúng ta tráo người.” Liễu Đình Thành đưa ra chủ ý.Phương Vân Trạch liền bác bỏ
– ” Không được, làm sao tráo đổi người sống trước mặt bọn họ được chứ.nếu sự việc bại lộ không chừng vương phi càng gặp nguy hiểm hơn.”
Vĩnh Thuần quay sang Phương thượng thư hỏi.
– ” Phụ hoàng nói thế nào?đả đồng ý chưa?”
– ” Vẩn chưa.

nhờ một số vị đại thần và Liễu thừa tướng cầu xin nên hoàng thượng vẩn chưa quyết định.

nhưng nếu chúng ta không sớm nghỉ ra cách thần e tính mạng của vương phi sẻ gặp nguy hiểm.”
Tống Vĩnh Thuần giờ này đầu óc hắn trống rổng không nghỉ được gì cả.lòng hắn rối rắm không biết nên làm thế nào.

Bạch Thời Ngôn bước vào thấy vẻ mặt căng thẳng của mọi người liền hỏi.
– ” Có việc gì mà mặt các huynh khó coi thế?”
– ” Tô Chấn Quốc xin hoàng thượng tẩu tán đại tỷ theo điện hạ đấy.

huynh có cách nào không?
Liễu Đình Thành lo lắng nói.Bạch Thời Ngôn không hiểu tập tục này cho lắm,liền hỏi lại.
– ” Tẩu táng sao? sao lại phải tẩu táng?”
– “sau khi hoàng tử mất đi, nếu vương phi hoặc trác phi nào chưa có con đều phải tẩu táng theo.

huynh không biết chuyện này sao?” Phương Vân Trạch giải thích.
Vĩnh Thuần quay sang Thời Ngôn hỏi.” Sức khỏe của Linh nhi thế nào rồi? nàng ấy đả tỉnh chưa?”
– ” Đả tỉnh lại rồi nhưng sức khỏe còn rất yếu….!khoan đả, các huynh nói từ vương phi đến trác phi cưa có con đều phải tẩu táng theo ư?”
– ” Đúng vậy.” mọi người đồng thanh.
– ” Vậy nếu mang thai thì sao?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.