Bạn đang đọc Xuyên Không Phải Lòng Vương Gia Phúc Hắc FULL – Chương 5
Trên tầng hai của một tửu lâu.
ánh mắt nam nhân vẩn dỏi theo bóng lưng Ái Linh đang rời đi.Hắn chợt nhớ đến ánh mắt nử tử ấy nhìn hắn.đôi mắt ấy rất đẹp.rất trong sáng,hồn nhiên, không vướng bận chút muộn phiền.Lần đầu tiên hắn như bị cuốn hút vào ánh mắt ấy.cảm giác rất lạ mà trước giờ hắn chưa từng trãi qua.Bạch Thời Ngôn nhìn theo hướng Tống Vĩnh Thuần nhìn thì mĩm cười.
– “Xem ra Thiếu chủ Thuận Thiên Môn của chúng ta là động lòng trước mỹ nhân rồi sao?”Thời Ngôn chăm chọc.
Tống Vĩnh Thuần thu ánh mắt rồi bước đến ngồi đối diên Bạch Thời Ngôn.
không quên lườm hắn một cái.Thời Ngôn bật cười nâng ly trà lên mũi ngửi ngửi rồi nhấp một ngụm.
nói tiếp.
– “Nếu đả động tâm thì thì cứ nhận thôi thế gian này còn có nử nhân lọt vào mắt huynh quả là rất đáng để tò mò.
có cần ta tra giúp huynh không?”
– “Dường như lúc này huynh rất rảnh rổi nhỉ? không có việc gì làm sao?”Tống Vĩnh Thuần nhàn nhã đặt ly trà xuống hỏi.
Thời Ngôn cười gian xảo.” ta đương nhiên là rất bận.
nhưng nếu việc của huynh đệ nhờ thì ta vẩn có thể nhín chút thời gian.”
Thấy Vĩnh Thuần im lặng hắn lại nói tiếp.” có biết bao tiểu thư quyền quý xinh đẹp sắc nước hương trời tìm đến tận cửa Thuận Thiên Môn.
nhìn một cái huynh còn không nhìn.
vậy mà hôm nay lại ra tay cứu một nử nhân xa lạ.huynh nói xem nàng ta có phải rất đặc biệt không? Không biết huynh đệ Thuận Thiên Môn biết họ sắp có thiếu chủ phu nhân thì chắc họ sẻ vui mừng lắm nhỉ.”
Tống Vĩnh Thuần đưa ánh mắt lạnh lẻo nhìn Thời Ngôn hỏi.” Từ khi nào huynh có hứng thú với nử nhân vậy?chứng sợ nử nhân của huynh khỏi rồi sao?vậy ta không ngại gọi người mang vài cô nương ở Túy Hương Lầu đến cho huynh ăn mừng đâu.”
Bạch Thời Ngôn xụ mặt nói.”Huynh một vừa hai phải thôi.
sao lúc nào củng mang nử nhân đáng sợ đó hù ta vậy? thật mất cả hứng.”
– “Chẳng phải huynh củng đang nhắc nử nhân với ta sao? ta chỉ là thuận theo lời huynh mà nói thôi.”Tống Vĩnh Thuần thông thả nói.
– “Thôi được rồi, ta thua huynh đấy.số ta đúng là xui xẻo mới kết huynh đệ với huynh.”
– “Gác chuyện đó lại đi.
huynh gọi ta ra đây có việc gì?”
Bạch Thời Ngôn vẩn một ánh mắt đùa cợt nói
…!-“Có người vừa đến Thuận Thiên Môn đưa một cái giá khá cao để mua cái mạng của huynh đấy.huynh đóan xem ai có thâm thù đại hận với huynh vậy?”…
Tống Vĩnh Thuần nhếch môi.” mua mạng của ta sao? đã nhận chưa?”
Bạch Thời Ngôn cười Gian xảo nói.”Nhận, đương nhiên là nhận rồi.
một vạn lượng đấy.sao có thể không nhận chứ?”
Tống Vĩnh Thuần nét mặt cười như không cười hỏi.” Vậy huynh định khi nào sẻ lấy mạng ta đây?”
Bạch Thời Ngôn mắt đối mắt với Tống Vĩnh Thuần nói.”ta nhận ngân lượng của họ.
nhưng ta không có nói với họ là nhận lấy mạng huynh.”
Tống Vĩnh Thuần mĩm cười nói.” huynh cũng quá gian xảo rồi.”
– ” Hư,..gian xảo sao?Bọn chúng củng quá lớn gan rồi.
đến thuêu người của Thuận Thiên Môn lấy mạng thiếu chủ của Thuận Thiên Môn.
ta giử mạng của bọn chúng chỉ lấy tiền là chúng đả may mắn lắm rồi.
Gian xảo chổ nào chứ?”
– “Thôi được rồi, vậy đả tra được là ai thuê chưa?”
– “chưa tra ra được.
nhưng ta nghỉ huynh củng đoán được là ai rồi.
Ngoài Đại hoàng huynh của huynh ra còn có ai dám chi số tiền lớn như vậy cho cái mạng của huynh sao?huynh nghỉ xem, trong các hoàng tử, tam hoàng tử tính khí trẻ con.
không ham mê quyền lực.củng không tham gia triều chính.
tứ hoàng tử và ngủ hoàng tử tuổi quá nhỏ.chỉ có mõi huynh là chướng ngại cho ngôi vị thái tử của hắn,tuy rằng trong mắt mọi người huynh thể lực yếu ớt.
nhưng bù lại thông minh cơ trí thì hắn không thể so bì.
hoàng thượng lại rất yêu thương huynh.
Nếu huynh còn sống ngày nào là mối họa của hắn ngày đó.không trừ khử huynh sao được.”
Tống Vĩnh Thuần đương nhiên biết điều đó.
nếu không hắn đả không cố bảo vệ mình bằng cái vỏ bọc bệnh hoạn suốt mười mấy năm qua.chỉ có như vậy bọn họ sẻ không đối phó hắn.
trước đây hắn quá nhỏ, không thể tự bảo vệ mình.
nhưng giờ khác rồi.giờ đây ai động đến hắn.
hắn không ngại trả người ấy gấp bội.
– “Được rồi, huynh trở lại Thuận Thiên Môn.
tiếp tục điều tra xem.
người đến thuê chúng ta là ai.
ta không muốn đoán mò.mà là một đáp án chắc chắn.”
– ” Được.”
Bạch Thời Ngôn vừa định rời đi thì Phong Nhất bước vào báo.
– “Điện hạ, có chuyện không hay.”
– ” Chuyện gì?”
– ” Phương thượng thư vừa đến phủ báo.
Hoàng Hậu đến cầu xin hoàng thượng phê chiếu ban hôn cho người và đại tiểu thư Liễu thừa tướng.Hoàng hậu nói vừa lên chùa cầu an xin quẻ cho người.nói người bệnh lâu như vậy không khỏi thì cần phải xung hỉ.
nếu thành thân với người hợp tuổi bệnh sẻ nhanh chóng khỏi.
và người đó không ai khác là đại tiểu thư của Liễu thừa tướng.”
Tống Vĩnh Thuần vổ mạnh tay lên bàn tứt giận.
” xung hỉ sao? xung hỉ với một nử nhân ngờ nghệch từng tự tử vì con trai của bà ta?bà ta có âm mưu gì chứ? hay nử nhân đó là quân cờ của bọn họ.?”
Phong Nhất lo lắng hỏi:” Điện hạ, giờ tính sao?”
– ” Ta phải vào cung gặp phụ hoàng.
hôn sự này không thể được.”
Bạch Thời Ngôn ngăn lại nói với Vĩnh Thuần.
– ” Huynh bây giờ vào cung khác nào nói huynh có tai mắt bên cạnh hoàng thượng.
huynh không tham dự triều chính,chiếu chỉ chưa ban huynh làm sao biết được.”
– “Vậy chẳng lẻ ta phải chấp nhận lấy một nử nhân ngốc nghếch chỉ một lòng một dạ với đại hoàng huynh sao?”
Bạch Thời Ngôn suy nghỉ một lúc rồi nói:” trước tiên khi chưa có chiếu chỉ.
huynh hãy điều tra vị Liễu đại tiểu thư này trước đả.lời đồn và sự thật chưa hẳn là đúng.
Với lại nếu huynh thành thân với Liễu đại tiểu thư thì có được thế lực của liễu thừa tướng không phải rất tốt sao?”
Phong Nhất lên tiếng.”Bạch tiên sinh có điều không biết.
thừa tướng có đến 2 ái nử.
đại tiểu thư được ban hôn cho nhị điện hạ.
còn nhị tiểu thư thì được ban hôn cho đại điện hạ.”
Tống Vĩnh Thuần khó hiểu nhìn Bạch Thời Ngôn thắc mắc.” cùng lúc ban hôn cho hai người.
họ có dụng ý gì chứ”?”
Phong Nhất nói tiếp.
– “Theo thuộc hạ được biết, Liễu đại tiểu thư thì ngốc nghếch.
lại rất thích ăn mặc diêm dúa.
hay gây chuyện thị phi.
còn nhị tiểu thư thì hiểu lể nghĩa, lại xinh đẹp.
chắc chắn là hoàng hậu không có ý tốt đâu.”
Tống Vĩnh Thuần im lặng hồi lâu rồi nói.
– ” Trước tiên để bọn họ toại nguyện trước đả.
còn vị đại tiểu thư Liễu gia đó cho người điều tra cho ta.”
– “Vâng.”Phong Nhất nhận lênh rời đi.Bạch Thời Ngôn củng trở về Thuận Thiên Môn.
Tống Vĩnh Thuần gương mặt lạnh lẻo chết chóc thầm nói.
“Muốn cài tai mắt bên cạnh ta sao? đại hoàng huynh ơi đại hoàng huynh.
huynh quá xem thường ta rồi.”.