Đọc truyện Xuyên Không Level 999 (Max Level – Tiên Hiệp Cửu Giới Chúa Tể) – Chương 4: Nhiệm vụ phụ tuyến đầu tiên
Cảm nhận một luồng hơi lạnh sát ý thấu xương, lần đầu tiên Thục Quân nhận thấy bản thân mình cực kỳ nhỏ bé, cảm giác chỉ mới vừa nghe âm thanh thôi đã khiến hắn muốn thổ huyết cực kỳ khó chịu.
“Tiền bối, kính xin ngài đừng can dự vào chuyện nội bộ của Nam Việt Quốc. Tân Hoàng chắc chắn sẽ cảm tạ ngài và mời ngài là thượng khách vào ngày Tân nhiệm.” Cố gắng trấn định, Thục Quân chắp tay lên trời nhìn vào khoảng không nói.
“Tiền bối, ngài đừng tin lời hắn. Hắn là một tên bán nước cầu vinh, ta không cần ngài cứu ta. Chỉ cần ngài đem Ngọc tỷ và tin tức truyền đến Đại Hạ Quốc, ta Lý Gia đời đời mang ơn ngài.” Vừa nói xong, Lý Quốc Dân quỳ hai chân xuống, hai tay dâng Ngọc tỷ lên với đôi mắt kiên nghị có một chút hy vọng.
“Cầu tiền bối cứu Điện hạ” Ngũ Hổ Tướng thấy Điện Hạ quỳ xuống, không câu nệ tiểu tiết mà bắt đầu quỳ theo, họ chỉ cần người nọ cứu đi Điện hạ là tốt rồi, người còn, nước còn.
“Đinh”
Hệ thống: Phát động nghiệm vụ Phụ tuyến, trợ giúp Lý Quốc Dân đem Ngọc Tỷ giao cho Hoàng Đế Đại Hạ Quốc.
Độ khó: 1 sao
Phần thưởng nhiệm vụ: 500 điểm kinh nghiệm, một lần rút thưởng.
Kiếp trước khi xuyên không, Phá Thiên là một người đa sầu đa cảm, thấy chuyện gì bất bình là rút đao tương trợ. Lần này cũng không ngoại lệ, tuy là không muốn dính vào Hoàng thất tranh đấu, nhưng lần này Phá Thiên thực sự cảm động vì sự trung dũng của Lý Quốc Dân và Ngũ Hổ Tướng. Vốn dĩ chỉ muốn giúp đỡ một hai, nhưng không ngờ hệ thống lại phát động nhiệm vụ như vậy, thật sự là không từ chối được mà. Quan trọng, Phá Thiên có chút bất ngờ vì có một lần rút thưởng.
Lúc trước chơi game, hắn cũng không thấy từng xuất hiện rút thưởng trong nhiệm vụ như thế này.
“Được, ta giúp ngươi đem Ngọc Tỷ đến Đại Hạ Quốc, đứng lên đi. Ngươi và 5 người bọn họ cũng không cần phải chết, bọn tôm tép này không làm khó dễ được ta” Bất ngờ xuất hiện trước mặt Lý Quốc Dân, Phá Thiên nhẹ nhàng nói ra, tựa như việc đối mặt với 40 Cấm Vệ Quân là một việc nhỏ, không đáng nhắc tới.
“Tiền bối, ta kính các hạ là tiền bối vì người biết tốt xấu. Đừng không biết phân biệt phải trái, đến lúc đó họa tới tai mình thì đừng kêu la. Thế lực phía sau Tân Hoàng không phải là thứ ngươi có thể đối đầu” từ sợ hãi chuyển thành thái độ, Thục Quân gằn từng chữ một, sát ý nhìn về phía Phá Thiên nói ra.
BÙM
Lời nói cuối cùng vừa thốt ra, bỗng Thục Quân bị nổ tung đầu, chỉ còn cơ thể đứng trồng trồng, đích thị là thần hồn câu diệt..
Yên tĩnh, cực kỳ yên tĩnh.
Lý Quốc Dân thấy thế nuốt một ngụm nước bọt, cứ ngỡ mình đang nằm mơ. Không chỉ hắn, cả Ngũ Hổ Tướng và 40 Cấm Về Quân đều một mảnh mơ hồ, Thục Quân Thống Lĩnh là cảnh giới gì, Linh Hải Cảnh Tứ Tầng, tại Bát Hoang Đại Lục cũng là cường giả số một số hai, nếu ở Tông Môn chắc chắn sẽ là Trưởng Lão. Vậy mà nói chưa dứt câu bị người ta không biết làm cách nào nổ chết, thần hồn câu diệt, ngay cả cơ hội xin tha thứ cũng không có. Tất cả, mọi thứ đều là ảo giác đi?
“Được rồi, ta cũng không muốn lạm sát vô tội, các người đường ai nầy đi, nhà ai nấy về đi” nhàn nhạt nhìn về phía 40 Cấm Vệ Quân, Phá Thiên hờ hững nói. Cứ như sự tình giết Thục Quân tương đương với giết một con kiến, không đáng nhắc tới.
Phá Thiên vừa dứt lời, 40 Cấm Vệ Quân liên tục chắp tay bái lạy, rồi lên ngựa bỏ chạy, cho bọn hắn 100 cái lá gan cũng không dám nhìn lại dù chỉ một chút. Thực sự là ác mộng, người với người mà không nói lý, bùm một cái giết là giết, quá đáng sợ.
Chứng kiến 40 Cấm Vệ Quân bỏ chạy, Phá Thiên cười nhạt nhạt, quay đầu lại nhìn Lý Quốc Dân và 5 tùy tùng, nói:
“Chúng ta bắt đầu đi được chưa?”