Đọc truyện Xuyên Không Level 999 (Max Level – Tiên Hiệp Cửu Giới Chúa Tể) – Chương 13: Thánh Lâu Cát Nghĩa
“Chết hay không là do bản thân, không phải do số mệnh. Số mệnh nói ngươi đã chết, nhưng ta không muốn ngươi chết, vì vậy, ngươi còn sống” – Phá Thiên giọng nói trầm thấp thốt, không vui không buồn nói ra
Thánh Lâu Lão Tổ liếc mắt nhìn sang Phá Thiên, đôi mắt chấn động, run rẩy kịch liệt. Cảm nhận được chính mình còn sống, dĩ nhiên thiếu niên này thần thông có thể cải tử hồi sinh, cải mệnh nghịch thiên thế này là bậc nào tồn tại. Hắn, không dám suy nghĩ. Vội quỳ 2 chân xuống trước Phá Thiên
“Vãn bối Thánh Lâu Cát Nghĩa, cảm tạ tiền bối vì ra tay cứu giúp. Sau này, mạng của ta chính là mạng của tiền bối, dù lên núi đao, xuống biển lửa quyết không từ nan” – Trước khi chết, Thánh Lâu Cát Nghĩa ý nghĩa được thế nào là sự sống và cái chết, hắn khao khát được sống. Nhưng cuối cùng, số mệnh lại bắt hắn phải chết, lần này được sống, hắn nhất định phải đăng quang đại đạo, sống một đời không uổng phí.
“Thôi, mạng của ngươi thì ngươi cứ giữ lấy. Ta không cần, ta cũng không hẳn là giúp ngươi. Chỉ là, ta không ưa thích cái gọi là số mệnh, chúng ta là người tu tiên, là nghịch thiên cải mệnh. Chứ không phải, tuân theo số mệnh, hắn muốn ta sống thì sống, hắn muốn ta chết thì chết..” – Phá Thiên nghe xong thì nhẹ lắc đầu. Đối với Phá Thiên, ra tay cứu giúp Thánh Lâu Cát Nghĩa chỉ là duyên số, số mệnh của hắn, sau này do tự hắn quyết định, Phá Thiên không can dự.
“Tiền bối dạy phải, nhưng mà, tu vi của tiền bối… Cho ta đi theo ngài, ta có thể ra chút sức hèn này bảo vệ ngài” – Thánh Lâu Cát Nghĩa có điều khó hiểu, tuy là Phá Thiên giúp hắn cải mệnh sống lại, nhưng nhìn kỹ thì thiếu niên trước mặt chỉ là Vương Hoàng Cảnh. Hắn là người có ân báo ân, có oán báo oán, người kính hắn một tấc thì hắn kính lại một trượng. Huống chi, hắn cũng không cần biết tại sao Phá Thiên cảnh giới thấp lại có thể cải mệnh hắn được. Hắn chỉ muốn báo đáp, tại Đại Lục này, Bán Thần Cảnh Đỉnh Phong, đã là đỉnh cao của tu chân giới. Thánh Lâu Cát Nghĩa vô cùng tự tin vào năng lực của mình, hắn tin, cảnh giới của hắn sẽ khiến Phá Thiên cảm thấy động tâm.
“Ta hiểu ý của ngươi, nhưng ta thực sự không cần. Cảnh giới không quan trọng, quan trọng là tại mảnh Thiên địa này, không ai có thể làm khó được ta.” – Liếc mắt nhìn Thánh Lâu Cát Nghĩa, Phá Thiên liền hiểu được tâm tư của hắn, nhưng hắn lại cần một cái Bán Thần Cảnh Đỉnh Phong cấp 109 bảo vệ sao?
“Được rồi, nói nghe một chút, ta nhìn chân khí ngươi cũng ổn định, cảnh giới cũng đủ để đột phá Thần Cảnh, phi thăng Tiên giới. Nhưng tại sao lại đạo tiêu vẫn lạc tại đây thế này?” – Phá Thiên có điều thắc mắc, tại Nhân Giới, chỉ cần tích tụ đủ chân khí, cảnh giới là sẽ đột phá được Thần Cảnh. Nhưng dĩ nhiên lão giả trước mắt lại vẫn lạc?
Thánh Lâu Cát Nghĩa như ngộ được chân lý trong lời nói của Phá Thiên. Cảnh giới không quan trọng, quan trọng là tại mảnh Thiên địa này không ai làm khó được hắn. Nghe xong ngẫm một chút, Thánh Lâu Cát Nghĩa chỉ biết cười khổ, hóa ra hắn vẫn quên mất, thiếu niên trước mắt này có thể cải mệnh nghịch thiên. Thì thần thông thủ đoạn thực không cần đến một Bán Thần Cảnh như hắn bảo vệ.
“Bẩm tiền bối, trước lúc sinh thời khoảng 100.000 năm trước, vãn bối bị kẻ địch ám toán lúc đột phá. Dẫn đến tâm cảnh không ổn định, nên đột phá thất bại. Vì biết thọ nguyên sắp hao hết, nên vãn bối muốn dùng chút sức còn lại bố trí 10 tầng khảo nghiệm tại Lầu Các. Chỉ để tìm người truyền thừa, để bảo hộ con cháu Thánh Lâu..” – Thánh Lâu Cát Nghĩa ngậm ngùi đáp, hắn thật là chết uất ức, ngay lúc đột phá bị người ám toán, cũng không biết kẻ ám toán là ai. Dĩ nhiên chỉ có thể chờ chết, nhưng thân là Lão tổ, hắn chết rồi thì không ai có thể bảo vệ được Thánh Lâu. Nên hắn quyết định bày ra trận ải để tìm người truyền thừa, thay hắn bảo vệ Thánh Lâu.
“Ra là vậy, ta cũng đoán ra được một ít. Ừm, vậy bây giờ ngươi có thể đi tìm người ám toán ngươi báo thù rồi đó.” – Phá Thiên nghe xong sững sờ một tí, dĩ nhiên có người ám toán hắn lúc đột phá.
“Hồi tiền bối… vãn bối thực sự vô năng. Đến nay vẫn chưa biết ai là người ám toán..” – Thánh Lâu Cát Nghĩa cười khổ đáp, hắn thật oan ức, người ám toán hắn cứ như không tồn tại. Đánh lén xong liền biến mất giữa thiên địa
“Há, có chuyện như vậy sao. Ngươi, lại đây ta xem” – Phá Thiên nghe xong thì giật mình, ngay cả người ám toán cũng không biết, hoặc có thể do kẻ địch quá mạnh mẽ, thủ đoạn thần thông vô số.
Thánh Lâu Cát Nghĩa nghe gọi thì vội đến trước mặt Phá Thiên, nào dám chậm trễ vị đại gia này.
“Ừm, bây giờ ta sẽ kiểm tra thức hải ngươi. Nhớ kỹ, đừng chống đối” – Phá Thiên đưa tay ra trước mặt Thánh Lâu Cát Nghĩa nói
Thánh Lâu Cát Nghĩa nghe xong cảm thấy hơi sững sờ, vì chạm vào thức hải, cũng có nghĩa hắn đã giao hoàn toàn sinh mệnh cho người khác. Nhưng nghĩ lại, mệnh hắn được thiếu niên này cứu sống, dĩ nhiên sẽ không làm hại hắn.
Sau khi Thánh Lâu Cát Nghĩa buông lỏng thức hải, Phá Thiên nhàn nhạt gật đầu hài lòng. Đối với hắn, hắn không thích người khác nghi ngờ, nếu Thánh Lâu Cát Nghĩa có thời gian suy nghĩ, Phá Thiên thật tuyệt đối không giúp hắn nữa.
Bước vào thức hải của Thánh Lâu Cát Nghĩa, Phá Thiên bắt đầu bước vào Đạo Tâm của hắn, truy tìm khí tức còn sót lại của hung thủ.
Khoảng 3 hơi thở sau, Phá Thiên chậm rãi thu tay về, khó hiểu nhìn Thánh Lâu Cát Nghĩa nói
“Ngươi chỉ là Bán Thần Cảnh tại Nhân Giới, thế quái nào lại đắc tội nhất vị Hóa Hồng Cảnh tại Tiên Giới thế này?”