Đọc truyện Xuyên Không Làm Hoàng Hậu FULL – Chương 59: Quên Lãng
CHÚC MỪNG NĂM MỚI <3
Tui muốn gửi mọi lời chúc tốt đẹp nhất đến những người đang đọc và theo dõi.
Tui sẽ cố gắng trong hai tuần hoàn bộ này vì nó đã gần đến hồi kết.
Tui bắt đầu mở hộp thư hỏi đáp dành cho các bạn đọc giả có những khuất mắc và câu hỏi dành cho các chi tiết và nhân vật trong truyện.
Kiểu như những chi tiết bạn vẫn chưa hiểu, cứ mạnh dạn hỏi đi vì khi hoàn truyện mình sẽ lưu tất cả câu hỏi về truyện của các bạn và đăng vào một chương riêng biệt trong bộ này.
Tui có thể chèn các bạn vào phỏng vấn những nhân vật nên ai muốn vừa lên sóng vừa được giải thắc mắc thì cứ mạnh dạn đặt chữ #ask.
_______
– Lệnh từ vương thượng, nếu vương hậu xuất hiện phải đưa người trở về, tạm bác bỏ mọi lệnh từ vương hậu ban.
Quân lính từ Đông Ấn vốn được Khắc Hoàng cử dò tìm ở đây, họ giả trang trà trộn vào hoàng cung với thân phận khác.
Cứ đến khi cần Khắc Hoàng sẽ gửi họ một lá thư, họ cứ thế thuận theo lệnh ngài.
– Nhưng vương hậu trông như thế nào?
Một tên ngây ngô hỏi kẻ còn lại.
– Nếu nhìn thấy nam nhân nào tuyệt sắc giai nhân thì chính là ngài.
– Ô…!Có lý.
Tên ngây ngô đó gật đầu tán thành, đúng là ở thời đại này kiếm một tráng sĩ tuấn kiệt thì dễ.
Còn một người nhan sắc còn diễm lệ hơn mỹ nữ thì vạn lần khó khăn.
Trác Kỳ may mắn vẫn có người bên ngoài cổng thành nhận ra.
Nên cậu có thể bình an vào hoàng cung mà không gặp trở ngại gì, chỉ có điều cậu biết rõ không thể nào dễ dàng mà đến gặp Tần Minh được, nếu trên đường đang đi này gặp được Thất Tử thì tốt biết mấy.
Nghĩ rồi cậu mau chóng tìm nơi thân quen Thất Tử vẫn luôn đến..
– Nếu ngươi cứ tiếp tục chạy mà không nghỉ như vậy, chắc chắn sẽ kiệt sức.
Một giọng nói ngọt ngào của một cô nương nào đó, vừa thân thuộc lại ấm áp lòng người.
Ngước nhìn lên thì trong tiềm thức hiện lên ảnh một công chúa đang hồn nhiên mỉm cười.
Là Ninh Kiều..
Trác Kỳ như sắp khóc đến nơi, xúc động đến nghẹn lời.
Cậu cũng không ít lần nhớ đến Ninh Kiều công chúa, cuối cùng người đầu tiên gặp lại là muội ấy, dù đã qua nhiều năm nhưng vẻ đẹp băng thanh ngọc khuyết này vẫn không đổi.
Muội ấy đã trở thành một thiếu nữ rất khả ái, Trác Kỳ ôm lấy cả người nàng vào lòng liền bị cung nữ ngăn cản đẩy ra.
Quân lính cũng bắt đầu phản ứng, họ còn định rút kiếm ra
– To gan, hạ nhân bẩn thỉu dám mạo phạm đến công chúa? Ngươi có biết ngươi sẽ bị chặt hết tay chân không?
Thật mạnh miệng, nếu kẻ này biết được thân phận người đang doạ nạt kia.
Chắc sẽ dập đầu mấy trăm cái tạ tội rồi.
– Trác Kỳ?
Ninh Kiều đang dần nhớ ra.
– Là huynh đúng không? Trác Kỳ!
– Ninh Kiều công chúa..
thần là Trác Kỳ.
Ninh Kiều vô cùng vui vẻ, nàng không màng danh phận liền đến ôm chầm Trác Kỳ, cọ má mình lên má cậu như hồi nhỏ vẫn hay làm.
– Huynh là đồ xấu xa, đi lâu đến như vậy không để lại một lời.
Phụ hoàng bảo rằng huynh không bao giờ quay lại nữa, hẳn khi phụ hoàng thấy huynh sẽ ngạc nhiên lắm.
– Hoàng thượng..
Ngài..
đang ở đâu?
– Phụ hoàng đang thượng triều, hôm nay có lẽ không thể gặp huynh.
Hay chờ đợi thêm vài ngày nữa?
Ninh Kiều phẩy phẩy tay để quân lính lui ra hết, sau đó thì thầm lên tai Trác Kỳ.
– Anh hai.
Khoé mắt cậu đọng nước như sắp rơi, cậu phì cười.
Cả hai ôm nhau cười rất vui vẻ, sau đó Ninh Kiều dẫn Trác Kỳ đến tìm Thất Tử.
Lần cuối nhìn thấy nàng cách đây năm năm rồi, không biết nàng có thay đổi khi đã trở thành phu nhân của Trầm Gia chưa, nàng dịu dàng ngồi thêu hoa mẫu đơn trên khăn, vừa dõi theo hài tử chăm sóc hồ điệp.
– Nếu còn vuốt ve cánh hoa nhiều như vậy, nó sẽ ngại và không nở nữa đấy.
Thất Tử cười trêu hài tử của mình, nàng và Sở Lâm đã có một trưởng nam kháu khỉnh.
Họ thật sự rất hạnh phúc, chỉ là sao trong mắt của Thất Tử luôn chứa một nỗi buồn gì đó không thể nói ra.
– A..
Ninh Kiều tỷ tỷ!
Vừa nhìn thấy Ninh Kiều, tiểu tử đó đã không màng gì khác ngoài nàng.
Chạy đến bên cạnh tỷ tỷ và muốn nàng xem hồ điệp cùng mình.
– Chậc, Kiện Nhân.
Mẫu thân đã nói bao nhiêu lần đừng chạy …..
“Cạch”
Tiếng khung thêu của Thất Tử rơi xuống đất, tay nàng run rẩy..
chân lại bất giác cứng đờ không thể đứng dậy.
Nàng không dám chớp mắt vì sợ người đang đứng trước mặt mình sẽ biến mất.
– Trác Kỳ..?
– Thất Tử quận chúa, đã lâu không gặp người.
Thất Tử đứng dậy và tiến đến gần cậu..
nước mắt như muốn tràn ra.
– Trác Kỳ..
Ta..
– Quận chúa, thần biết người rất nhớ hạ thần.
– Ta muốn đập ngươi lâu rồi.
“Rầm”
Trác Kỳ chưa kịp nói dứt câu đã bị Thất Tử quật một phát lăn lộn trên sàn đá.
Cậu còn chưa kịp định hình chuyện gì thì thấy Thất Tử hiện nguyên hình hung thần từ âm giới cử đến.
Nữ nhân mạnh mẽ nhất lịch sử trung hoa là đây..
Nàng nhẫn tâm giẫm đạp hành hạ thân thể yếu ớt của cậu không thương tiếc
– Mẫu thân thật..
đáng sợ.
Người đó rốt cuộc đã làm gì khiến mẫu thân hận như vậy thế tỷ tỷ?
– Haha..
mẫu thân của đệ chỉ đang bày tỏ yêu thương thôi.
Họ là bằng hữu tốt đấy?
– Vậy ạ?…!Mẫu thân đừng yêu thương hoàng nhi nha.
Và rồi Ninh Kiều dẫn Kiện Nhân đi chăm sóc hồ điệp mà không giúp đỡ gì cả.
Mặc cho Trác Kỳ có bị bẻ tay bẻ chân và kẹp cổ đi chăng nữa.
– Đau..đau đau..
quận chúa..tha..mạng.
Chợt bên má cậu cảm thấy ướt.
Nước mắt của Thất Tử khiến cậu ngạc nhiên
– Tên khốn nhà ngươi..
lâu đến như vậy..không một tung tích..
ngươi có còn coi ta là bằng hữu không? Ta chưa từng có thể vui vẻ kể từ khi ngươi mất tích..
bây giờ ngươi quay về lại cười như không có gì xảy ra..
Ngươi..
Rồi nàng buông tay ra.
Nức nở khóc, Trác Kỳ cũng vậy mà xoa lưng nàng vỗ vỗ.
– Đã có nhiều chuyện xảy ra.
Xin thứ lỗi cho thần khiến người lo lắng.
Bản tính của Thất Tử không thay đổi, bên ngoài có vẻ cộc cằn hung dữ nhưng bên trong lại rất ấm áp và thương người.
Từ ngày Sở Lâm quay lại mà không có Trác Kỳ, trong lòng Thất Tử lúc nào cũng không yên, luôn buồn bã nhưng vẫn không ngừng nguôi hy vọng Trác Kỳ quay trở về.
– Dù là biết cả hai đã lâu không gặp nhưng cũng đủ rồi đấy.
Sở Lâm từ đâu xuất hiện, y dứt khoát kéo Thất Tử tránh xa Trác Kỳ, còn tặng cho cậu ánh nhìn không mấy thân thiện.
– Tướng công, giấm chua phát ra nồng quá rồi đấy? Tại sao trông tướng công không ngạc nhiên chút nào cả? Chẳng lẽ đã từng gặp lại y rồi sao?
– Đúng vậy, đã từng gặp rồi.
– Sở Lâm vô tư đáp.
Trác Kỳ bật cười, cậu nhớ lại khi còn là Gia Ly.
Sở Lâm khi nhìn thấy cậu đã rất rất ngạc nhiên nhưng vẫn hoài nghi liệu có thật sự là cậu hay không nên không thể trực tiếp hỏi.
Nhưng y biết rõ thế nào Trác Kỳ cũng sẽ quay về.
Thật sự y rất vui khi gặp lại Trác Kỳ nên mới để cậu ôm ấp thê tử mình lâu như vậy, chứ bình thường khi nhìn thấy đã liền đạp ra rồi.
– Ngài vẫn không thay đổi.
– Trác Kỳ phì cười.
– Hừ, ta kể ngươi nghe.
Vị nguyên soái đại nhân này lúc đầu khi ta hạ sinh Kiện Nhân, y còn ghen với cả hài tử của mình cơ đấy.
Lúc nào cũng bám dính lấy ta rồi còn để cho cung nữ tự kiếm sữa chứ không để ta chăm sóc.
Ngươi xem có quá đáng không?
-…
Không gian chợt tĩnh lặng một chốc, nghe đâu có tiếng ai đó đang ngượng xấu hổ đến run rẩy.
Trác Kỳ còn nhíu mày trưng vẻ mặt cực khó hiểu nhìn chằm Sở Lâm, khiến y ngại đến mức không ngước đầu lên nhìn thẳng cậu.
– Nếu ngài còn ghen như thế ta thật sự sẽ ghét ngài đấy.
Rồi lại có thêm tiếng trong lòng ai đó vỡ vụn.
Thất Tử phủi y phục lại gần Trác Kỳ.
– Quận chúa, người ..
hơi quá lời với nguyên soái rồi.
– Không cần quan tâm đến y.
Chúng ta mau đến tiền triều gặp hoàng huynh.
Nghe lời Thất Tử nói khiến cậu mỉm môi cười khẽ, cảm thấy có chút háo hức.
– Thất Tử.
Chợt lời của Sở Lâm cản cả hai lại, Thất Tử quay sang định mắng y một trận ra trò thì nhìn thấy y đang nhìn nàng rất nghiêm túc.
Trong ánh mắt chứa đựng lời gì đó muốn nói nhưng chỉ nàng có thể hiểu..
trông rất kì lạ.
– Thật sao..? – Thất Tử nhẹ giọng hỏi.
Sở Lâm không nói gì tiếp chỉ gật đầu, trong một khắc ngắn ngủi biểu hiện trên gương mặt nàng có gì đó rất thất vọng.
– Quận chúa..?
– A..
Trác Kỳ, ta quên mất dạo gần đây hoàng huynh rất bận triều chính.
Nên dành một dịp đặc biệt mà gặp hoàng huynh thì sẽ tốt hơn.
Không để Trác Kỳ đáp lời, nàng ngay lập tức đưa Trác Kỳ rời khỏi đó rồi lại dẫn đi khắp nơi, nói về nhiều thứ thay đổi trong hoàng cung.
Nhưng thế nào cũng không vào vấn đề chính là đến gặp hoàng thượng.
Cậu cảm giác giống như có chuyện gì đã xảy ra vậy..
Màn đêm dần buông xuống, Thất Tử truyền người dọn dẹp ngự thất dành cho các vị quan tướng rồi bảo Trác Kỳ đến nghỉ ngơi.
Cậu thật sự rất mệt, bây giờ ngã lưng được xuống giường liền có thể ngủ một giấc vô mộng.
“Lách tách”
Như có nước rơi trên nền gỗ tạo ra những tiếng rất êm tai.
– Trác Kỳ.
Cậu nghe tiếng ai đó bên tai, giọng nữ nhân quen thuộc.
Cậu định mở mắt ra nhưng không cử động được, cả người cứng đờ như bị vật nặng đè lên, mắt không thể mở vì hình như tay ai đó che mắt cậu.
– Tôi xin lỗi, dù tôi đã cố thay đổi nó..
Nhưng hình như..
Cậu dần hình dung ra chắc chắn là Mục Linh, nhưng làm sao nàng có thể ở đây?
– Hình như “nó” đã đứt rồi.
Rồi nàng buông tay ra.
Trác Kỳ ngay khi mở mắt thì nhìn thấy không gian xung quanh không phải ở Đông Ấn, cậu thở dốc mệt mỏi như vừa trải qua một cơn ác mộng vậy.
Cậu dùng tay đỡ trán gắng bình tĩnh lại..
Có chuyện gì đó không ổn.
Nghĩ rồi cậu mặc thêm y phục, định rằng sẽ đến Điện Tĩnh Âm thì trên đường lại gặp Thất Tử cùng Sở Lâm cùng hướng đi đến gần cậu nhưng hình như họ không để ý rằng cậu đang ở đó.
Thất Tử còn trông rất tức giận.
– Nương tử..
ta biết nàng đang rất giận nhưng trời đang lạnh, mau mặc thêm y phục
Sở Lâm cứ cố phủ chiếc áo lông qua vai Thất Tử nhưng cứ bị nàng hất ra.
– Bây giờ còn bình tĩnh được sao? Chàng khi nãy còn không nghe y vô tình đến mức nào sao?! Cái gì mà hộ tống trở về? Lại còn làm như không quen biết.
Vậy tại sao từ đầu lại bày vẻ bi thương như vậy để làm gì chứ?
– Nương tử emau dùng kính ngữ, nếu để người khác nghe được không tốt.
– Tên xấu xa ấy thay đổi rồi! Y từ xa như vậy có thể trở về đã là rất may mắn rồi.
Chàng nói đi? Tại sao phải đưa y đi? Còn không thèm nhìn đến một cái?
Chợt ánh nhìn của Thất Tử đặt lên Trác Kỳ, không suy nghĩ nhiều nàng ngay đến nắm tay cậu lôi đi về hướng ngược lại.
– Hừ! Ta không tin hoàng huynh có thể tuyệt tình như vậy mà đuổi ngươi khỏi cung.
Ta nhất định phải dẫn ngươi đến! Mau đi!
Sở Lâm nhíu mày khó chịu, y cắn răng định không nói ra nhưng nếu Thất Tử cứ tiếp tục thì càng khiến mọi chuyện thêm khó xử.
– Thất Tử!
Đây là lần đầu Sở Lâm lớn tiếng gọi thẳng tên nàng một cách nghiêm trọng, khiến nàng phải quay đầu nhìn lại ngay lập tức.
– Y không thể..
đừng cố gắng nữa.
– Sở Lâm ngập ngừng
– Tại sao không thể? Nói đi!
Sở Lâm hít một hơi sâu, lấy đủ dũng khí để nói ra những lời mà nếu Thất Tử biết..
có thể nàng sẽ giết chết Trác Kỳ ngay lập tức.
Y chợt quỳ xuống, chống một bên gối cúi đầu thi lễ.
– Thần Trầm Sở Lâm, đại nguyên soái Đông Hoàng hạ người khấu kiến người..
Đông Vương Thiên Hậu.
Mọi thứ như cô động trong tích tắc.
Thất Tử tròn mắt ngạc nhiên đến mức không thể cử động được, đến khi không tin được những lời vừa nói liền quay sang dứt khoát kéo cổ y phục của Trác Kỳ, khiến bên vai bị trễ xuống.
Vừa thấy được hoàng kim ấn sau vai của cậu.
Nàng nghiến răng kêu một tiếng “kít” vung tay định phạm thượng thì may rằng Sở Lâm cản kịp, nếu không thì tay này của nàng không thể nguyên vẹn được nữa.
– HOÀNG TRÁC KỲ! Ngươi điên rồi! Trở thành vương hậu của Đông Ấn còn quay trở lại đây?! Ngươi là hối hận hay muốn cả Đông Hoàng này chìm trong biển lửa!? Ngươi thật sự điên rồi!!
Nàng giận đến mức vừa vùng vẫy khỏi tay Sở Lâm vừa khóc nức nở.
Nàng không ngờ rằng mọi chuyện có thể tệ đến mức này, hoá ra không phải hoàng huynh tuyệt tình mà chính là có người phản bội trước.
– Quận chúa, hãy nghe thần nói.
– Ta không nghe! Ngươi ngay lập tức trở về Đông Ấn!! Ngươi không thể lường trước được hậu quả của việc ngươi đến đây đâu.
Sở Lâm hết cách để khiến Thất Tử bình tĩnh liền đánh ngất nàng, dù khá đau lòng nhưng không còn cách nào khác.
Y bế Thất Tử trên tay rồi nhìn Trác Kỳ.
– Thật ra, trong lúc người không còn ở đây Thái Hoàng Thái hậu đã..
yến giá.
Tâm nguyện cuối cùng của Thái Hoàng trước khi ra đi chỉ là muốn nhìn Tần Minh có thể cười như khi còn là thái tử, chỉ cần ai đó tình cờ nhìn đều thấy được hạnh phúc và dương quang trong mắt ngài.
Nhưng kể từ khi Bối An Lạc mất thì ngài không còn cười được như thế nữa.
Thái Hoàng còn nghĩ hoàng thượng trong kiếp này không còn thiết đến tình duyên thì Trác Kỳ lại xuất hiện, người một lần nữa nuôi hi vọng.
Cuối cùng lại thất vọng và đổ bệnh
– Người từng nói rằng:” Nếu Trác Kỳ có quay trở lại, hãy nói với y rằng ta muốn hoàng thượng và y cùng nhau an yên một đời.”
Sở Lâm cùng lúc thở dài sau khi nói xong.
– Nhưng..
hoàng thượng không còn muốn gặp ngươi nữa.
Trải qua biết bao nhiêu chuyện, không ngờ dây tơ ấy lại mỏng manh như vậy.
Dù có bao nhiêu tình ý vun đắp cũng không thể nối lại, Trác Kỳ bỏ qua kiếp này đến các kiếp sau đều cũng phải..
Rời xa Tần Minh.
Trong lòng cậu nghìn lần không cam tâm, vạn lần đau đớn không thể nói.
Trời vẫn tờ mờ chưa sáng hẳn, Trác Kỳ đi đến trước Tiền Triều.
Khi tất cả bá quan đều xếp dọc hai bên đường đợi nghênh đón hoàng thượng thì một mình cậu lại cả gan đi vào từ chính diện.
– Người này..
không phải là Chi Hậu đại nhân sao? Không phải y đã..?
Họ đều rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Trác Kỳ, một số còn nhớ quan hệ giữa Trác Kỳ và hoàng thượng là gì nên cũng không dám mạo phạm đến cậu nhưng cũng thật là quá vô phép rồi.
Quân lính chạy đến trước cậu rút kiếm ép quỳ xuống.
Cùng lúc đó giọng nói lảnh lót của công công vang lên.
“Hoàng thượng giá lâm, tất cả quỳ xuống”
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Trác Kỳ im lặng quỳ ở đó nhìn về hướng hoàng thượng, lúc trước dù là ở rất xa vẫn cảm nhận được hình bóng của nhau, bây giờ thì dù đặt trong ánh mắt nhưng giá trị không còn.
Hoàng thượng không hề nhìn đến cậu dù rằng cậu đang ở trước mắt ngài, ngài chỉ truyền lệnh tất cả bá quan vào trong triều, thế là họ theo thành hàng từ từ đi vào, các quân lính cứ tiếp tục giữ chân Trác Kỳ.
Nhưng rồi hai trong quân lính đó nhận ra Trác Kỳ chính là vương hậu họ đang tìm.
Chúng nhanh chóng buông tay và quỳ rạp dưới đất không dám ngước đầu nhìn lên.
– Vương hậu vạn tuế..
xin người để thần hộ tống người trở về Đông Ấn.
– Xin vương hậu đừng lưu lại ở đây lâu.
Đông Ấn không thể một khắc nào không có vương hậu.
Trác Kỳ nghiến môi.
– Ta không phải vương hậu của các ngươi.
Họ nhìn nhau một cái như tán thành ý nhau, họ đứng dậy và lấy dao cắt vào lòng bàn tay mình một nhát.
Ở Đông Ấn, nếu dám chạm vào vương hậu hay làm cậu đau, dù được vương thượng ban lệnh nhưng trước tiên cũng phải tự cắt tay mình trước.
Đối với họ dù được phép hay không, dám chạm đến vương hậu là đại bất kính.
Xong rồi họ nhanh khống chế hai tay của Trác Kỳ dẫn đi mặc cho cậu có vùng vẫy.
– Buông ta ra! Ta bảo các ngươi buông ta ra! Đây là lệnh! Mau!
– Xin vương hậu đừng cố chấp càng khó cho hạ thần.
Đây cũng vì thân phận tôn quý của người.
“Người nên trở về Đông Ấn”
Lời ai đó nói như ngàn mũi tên xuyên tâm Trác Kỳ, các bá quan còn chưa vào hết trong triều, họ nán lại xem vì sao hoàng thượng đã ngồi trên ngai vàng rồi mà vẫn đột nhiên rời khỏi ngay không để lại một lời nào.
– Hoàng thượng – Trác Kỳ hướng về ngài như muốn bước đến nhưng hoàng thượng lại không có ý gì là muốn đón lấy.
– Thân phận cao quý không một lý do gì rời khỏi Đông Ấn thì đúng là vô tắc.
Đường đến đây không ít gian nan, nếu có mệnh hệ gì không phải là khiến cả Phương Đông này ngập trong máu lửa? Người bây giờ phía trên là trời phía dưới là trăm vạn sinh mạng.
Đừng cư xử như một nam tử không hiểu chuyện
– Hoàng thượng…!- Nước mắt cậu rơi xuống nhưng không thể động lòng ngài.
– Truyền lệnh trẫm phái một trăm sứ quân hộ tống Vương hậu trở về Đông Ấn.
Ánh mắt mà ngài nhìn cậu..
Sao mà lạ lẫm quá, như không kẻ xa lạ không hề quen biết.
Một người chưa ở cạnh ngài..
– Tạ ân hoàng thượng.
Quân lính của Đông Ấn đồng thanh nói nhưng họ cũng phải đưa Trác Kỳ đi trước đã.
– Hoàng thượng! Xin hãy nghe ta nói..
xin người!
-….
– Ta biết bản thân đã buông lời sai trái, biết mình đã phạm phải sai lầm không thể quay đầu..
Nhưng ta muốn ngài biết..
xin ngài lắng nghe ta.
-….
– Ta..
Trác Kỳ chợt rút kiếm của quân lính và đẩy họ ra.
Cậu đứng trước ngài đưa kiếm kề cổ.
Như mọi tâm tư đều có thể vì một đường kiếm mà tan biến.
Quân lính không dám ngay lập tức động đến Trác Kỳ.
– Hoàng Trác Kỳ.
Hoàng thượng tức vì cậu dám đem cả tính mạng ra doạ ngài.
– Ta không thể vì một mình ngươi khiến cả thiên hạ này oán hận, ta không thể vì ngươi vứt bỏ cả giang sơn.
Ta không muốn vì ngươi ngày ngày làm một kẻ si trồng tường vi, ta không muốn chờ ngươi vì ba chữ mà đánh đổi cả đời.
– Ngài không thể ở cạnh ta..
Còn ta lại không thể không có ngài, nếu như từ đầu biết kết cuộc sẽ thế này..Liệu ngài có thấy hối hận vì đã..
yêu ta?
Ngài từ từ bước đến trước cậu, mỗi lời ngài nói đều khiến cậu nức nở đến không cầm vững được kiếm.
– Ta luôn hối hận, hối hận vì để ngươi đi, hối hận vì đánh mất ngươi, hối hận vì dù thấy ngươi ở đó cũng không thể mang ngươi trở về, hối hận vì ngày ngươi rời khỏi cung đã không ôm ngươi lại và nói:”Ta cần ngươi” hối hận vì đã không kịp nói rằng” Ta yêu ngươi” trước khi ta và ngươi vĩnh viễn không thể thành đôi được nữa.
Trác Kỳ bật cười khi nước mắt vẫn còn lăn dài trên má.
“Xoẹt”
Dưới đất bỗng có một dòng huyết sắc chảy như sông..
nhuộm đỏ tất cả tâm tư.
.