Xuyên Không Làm Hoàng Hậu

Chương 54: Cáo Thị


Đọc truyện Xuyên Không Làm Hoàng Hậu FULL – Chương 54: Cáo Thị


“Soạt”
Trác Kỳ xé cáo thị trên cột trước cửa tửu lầu.

Đúng như cậu nghĩ, Khắc Hoàng sẽ vì an toàn của cậu mà không đề rằng vương hậu mất tích.

Chỉ tìm, trên người không có bất kì thương tích nào thì liền sẽ ban thưởng rất hậu hĩnh.

Nhìn tranh hoạ mình cũng được tầm bát phần là giống nên Trác Kỳ phải đề phòng nhiều hơn.

Bỗng Lý Ân kéo tay cậu đến nơi nào đó phía sau tửu lầu.

Xung quanh đều là hành trang của họ, có một cổ quan tài lớn trống rỗng bên trong, họ bảo Trác Kỳ rằng nằm bên trong, dùng một mớ rơm lấp đầy vào, dưới góc đục rất nhiều lỗ, cậu không sợ rằng sẽ bị ngạt chết, dù sao chỉ cần qua được cổng thành thì có thể ra ngoài.

Quân lính kiểm rất gắt gao, chúng phải nhìn được dung mạo mới cho thông hành.


– Như thế này cũng không được, chắc chắn chúng sẽ kiểm cả bên trong.
Trác Kỳ biết rõ không dễ dàng như vậy.

Cách này thật sự không khả thi.


– Ngài đừng lo, Đoàn Thiên Lộ tung hoành lừa thiên hạ cũng không ít người, chẳng lẽ chỉ qua mặt vài tên quân lính lại không được ?
Huynh đệ song sinh thường diễn cùng nhau tên Mộc Tử, Mộc Âm, lần lượt tam đệ tên Nhất Bát, Nhị Bát, Tam Bát.

Họ đều là người không có nơi để trở về được lão ông Tĩnh Cang thu nhận vào đoàn bán nghệ cho thiên hạ.

Lý Ân đặt một túi có mùi cực kì hôi thối, đến độ có thể khiến người khác buồn nôn.

Mở ra thì may lại không phải xác động vật chết, mà chỉ là những bông hoa có sắc huyết.


– Đây là hoa thi hủ, có mùi rất khó chịu, để đề phòng có thể dùng nó để khiến quân lính không muốn mở quan tài ra.

Nhưng mà..

Ngài phải chịu đựng rồi.
– Không sao, ta chịu được.

Chỉ cần có thể rời khỏi đây
Trác Kỳ học dược, thường phải tiếp xúc thi thể những người đồng ý hiến xác.

Giúp thực hành phẫu thuật nghiên cứu.

Nhiều xác khi rã đông còn có mùi kinh tởm hơn rất nhiều.

Cậu không quan ngại đến là mấy, chỉ cần trở về Đông Hoàng thì giá nào cũng có thể trả.

Trác Kỳ vào bên trong nằm như đã tính toán.

Họ rải hoa thi hủ khắp bên trong lẫn bên ngoài, rồi kéo đi ra ngoài cổng thành.

Quân lính nhìn thấy cũng tra xét như thường lệ, nhưng không ai muốn mở nắp quan tài ra nhìn bên trong, vì Lý Ân nói rằng xác người đang phân huỷ, và người này bị thuỷ đậu.

Có nguy cơ lây lan, khiến chúng không nghi ngờ gì nhiều mà để thông qua, đi được đoạn khá xa khỏi kinh thành, Trác Kỳ mới có thể ra khỏi, vừa ra.

Cậu lập tức chạy đến góc cây nôn thốc nôn tháo, đúng là không thể chịu đựng nổi mùi hương này.


–  Ân nhân, vài chục dặm nữa sẽ đến suối nhỏ.

Ngài có thể tẩy rửa hương trên cơ thể ở đó.

Lý Ân lấy bình nước đưa cho Trác Kỳ vừa vỗ lên lưng cậu.

Mộc Âm, Mộc Tử nghe thế liền vỗ tay tán thành, họ cũng muốn cùng Trác Kỳ tắm suối.
–  Được đấy, đúng lúc bọn ta cũng thấy bứt rứt, cùng nhau đi đi, chắc chắc sẽ rất vui.


– Ta..

từ chối.
Trác Kỳ lắc đầu, cũng là nam tử với nhau.

Tại sao lại phải ngại ? Những người kia nghe đều thấy tò mò lẫn thắc mắc.
–  Ân nhân, không phải ngài muốn tẩy hương hay sao ? Đi một mình cũng không phải là tốt.

Đi cùng bọn ta sẽ tốt hơn
– Thứ lỗi cho ta..

không được.

Nếu như trên đường đi có khách điếm, ta sẽ tắm sau.

Khiến chư vị không vui rồi, thứ lỗi.
– Mộc Tử, đừng ép, ngài ấy là quan đại thần.

Hẳn không quen việc tắm tiên như các đệ.


Lý Ân ngắt lời thì Trác Kỳ mới thoát khỏi bối rối, cậu không biết phải giải thích thế nào.

Nhưng nếu để họ biết điều cậu đang giấu..

thì không thể được, sau đó họ tiếp tục lên đường, trời dần tàn.

Nếu không nhanh tìm nơi để dừng chân thì phải nghỉ trong rừng.

Ba kẻ nhỏ tuổi nhất kia có chút tò mò, tại sao cậu lại không muốn tắm cùng họ ? Đêm qua cũng như vậy, Trác Kỳ muốn tắm cuối, và chỉ một mình.


–  Đệ đoán xem, phải ngài ấy có gì đó rất kì lạ không ? – Nhất Bát quay sang thì thầm to nhỏ với các đệ của mình.
– Kì lạ ? – Tam Bát hóng hớt trả lời.
–  Đệ còn đang suy nghĩ..

không lẽ ngài ấy là nữ nhân..? – Nhị Bát gật đầu ngẫm nghĩ
–  Huynh/Đệ bị ngốc à ? Không thể nào có thể là nữ nhân được!
Hai người kia đồng thanh phản bác lời Nhị Bát, cùng lúc đó không hiểu sao dây cột trên tóc Trác Kỳ chợt tuột ra rơi xuống.

Gió thổi lộng nhẹ tóc theo chiều gió, màu nhàn nhạt của dương quang khi trời tàn khiến cậu toả sáng như tiên nhân giáng trần.

Trác Kỳ nhìn sang gương mặt ngây ngốc của các tiểu quỷ nhỏ kia.

Cậu híp mi cười khẽ khiến cho nhân tâm họ “thịch” một cái..


– Y chính là tiên nữ!!
Nhất, Nhị, Tam Bát ôm mặt xúc động đến rung người vì nhan sắc của Trác Kỳ.


– Gió thổi mạnh, ngài chừng dính phong hàn.


Lý Ân lấy áo khoác lông phủ lên vai Trác Kỳ, cậu gật đầu cảm tạ.

Dường như nàng đối với cậu có tình cảm rất tốt, ai cũng thấy điều đó là thường lệ vì cậu là ân nhân của nàng, chỉ mỗi Tĩnh Cang là nhìn ra Lý Ân rõ ràng là đã thích Trác Kỳ từ lâu.

Riêng các tiểu quỷ nhỏ thì nghĩ họ là tỷ muội của nhau..

– Không được, chắc chắn tỷ tỷ thích Trác Kỳ cô nương.


– Cũng không thể chắc chắn ngài ấy là nữ nhân.
– Đệ nhìn xem, đại huynh đi như thế nào? Huynh ấy đi một bước là khí thế bất phàm.

Còn ân nhân đi không tiếng động, từng bước ôn nhu nhẹ nhàng, cách cư xử càng không thô lỗ như nhị huynh.


Trác Kỳ từng trải qua khổ luyện thế nào để có thể đi như “lá thu rơi trên mặt nước” không chút thô thiển, có được cách cư xử này thì họ không biết được.

Nên chỉ khẳng định cậu là nữ nhân.


– Chỉ còn một cách để biết được y có phải nữ nhân hay không.
– Là gì thế ?
– Lén nhìn trộm.


Vì tò mò mà họ định sẽ nhìn trộm Trác Kỳ lúc tắm, đêm đến họ tìm được một khách điếm.

Trác Kỳ khi bước được vào đã nhận phòng đi tẩy hương.

Đương nhiên tam tiểu quỷ kia lén đi theo sau, nói dối là muốn đi dạo một lát nhưng thực chất là chạy theo sau Trác Kỳ, thường nữ nhân sẽ có một tấm yếm đào, khi Trác Kỳ cởi y phục, nếu có yếm đào thì không cần nhìn gì thêm nữa.

Chúng đục một lỗ nhỏ đủ để nhìn vào trong, thay phiên nhau rình mò bên ngoài.

Trác Kỳ không hề hay biết, cậu chỉ như thường lệ cởi bỏ y phục mình rồi từ từ vào trong thùng gỗ có chứa nước ấm.

Từng lớp y phục được cởi ra, đến khi chỉ còn tấm vải mỏng cuối, họ không nhìn thấy yếm đào như đã suy đoán.

Nhất Bát, Tam Bát thở dài.

Nhị Bát thì vui vẻ vì không phải nữ nhân thì Lý Ân tỷ tỷ nhất định có cơ hội rồi.

Nhưng khi cậu định chạy theo các huynh của mình thì cùng lúc Trác Kỳ quay lưng lại đối với ô nhỏ Nhị Bát đang nhìn.


Từng đường nét hoàng kim của Phượng Hoàng nổi bật trên bả vai bên trái của Trác Kỳ như in sâu vào mắt Tam Bát, dòng chữ xếp trồng lên nhau dưới góc chân phượng hoàng.

Không thể nhìn rõ là gì..

nhưng rõ ràng không phải tầm thường.

Tam Bát căng mắt ra nhìn chằm chằm gắng đọc được chữ nghĩa thì..


–  Đông..

Vương..

Thiên Hậu?
Nhị Bát tròn mắt ngạc nhiên, nhanh chóng chạy đến kéo Nhất, Tam đến nơi mọi người đang nghỉ ngơi.
– Nhị đệ..

đợi đã.

Đợi đã..


Có chuyện gì ??
– Chuyện lớn ! Chính là có chuyện lớn !
Nhị Bát mạnh chân đạp cửa xông vào, chạy đến gần Lý Ân nắm chặt lấy tay nàng.

Vừa thở dốc vừa gắng lấy lại sức lực để có hơi nói.
– Không..không thể..giữ ngài ấy.

Hộc..

hộc..


– Nhị đệ..

đệ bình tĩnh rồi nói, có chuyện gì ?
– Ân..nhân..không..à không, y không phải..không phải quan triều..

Y..

Y là..
Có tiếng nói từ ngoài cửa vọng vào.
– Ta là gì ?
Nhị Bát giật mình, hoá ra Trác Kỳ nãy giờ đã theo chân cậu ở ngoài cửa vì nghe tiếng động.

Y thở hắt ra một tiếng, dõng dạc nói.
– Ngài ấy là Vương Hậu của Đông Ấn, tuyệt đối không thể rời khỏi đây ! Tỷ tỷ chúng ta không thể giúp ngài được !!
– Nhị Bát, đệ đừng nói lời xằng bậy.

Y là nam nhân, không thể nào là vương hậu.

Danh phận cao quý đó, để người khác nghe được sẽ rơi đầu đấy.
– Không ! Là thật..

rõ ràng tỷ tỷ kể với đệ.

Đông Ấn có lệ khắc ấn ký lên Vương Hậu.

Rõ ràng y có !
Lý Ân tức giận vì sự vô lý của Nhị Bát, nàng nhíu mày, đưa tay ngắt nhẹ má cậu.


– Đệ bình tĩnh đi.

Có lẽ là nhầm lẫn gì hay không ?
– Chậc, muốn biết thực hư thế nào thì phải phiền ân nhân một lát rồi.
Mộc Tử bước đến gần Trác Kỳ khiến cậu có chút lo lắng lùi người lại.

Khiến cho hoài nghi của họ dần cảm thấy là đúng.
– Ta..
– Ân nhân, chẳng lẽ ngài …!Không đúng, không, thật sự là không thể.


Nhị Bát nhìn thấy tỷ tỷ vẫn không tin mình, cậu đánh liều chạy đến gần Trác Kỳ, nắm lấy cổ y phục kéo xuống, vốn vẫn chưa mặc đủ tầng nên khi kéo liền bị trút xuống hết.

Tà trễ xuống hông để lộ cả phần lưng, bây giờ không gian như ngưng động.

Không ai nói được lời gì cả, phượng hoàng trên vai Trác Kỳ là không thể giấu mãi.

Cậu định cất tiếng nói giải thích thì những người đã nghi ngờ khi nãy đồng loạt quỳ xuống.

Nghiêm giọng cung kính trước cậu
– Vương hậu vạn tuế, vạn tuế.

Vạn vạn tuế..


– Ta..

không, các người mau đứng dậy.

Đừng thi lễ..

đừng lớn tiếng để người khác nghe thấy.
– Hạ nhân không biết người là vương hậu, đã phạm tội bất kính.


Xin người trừng phạt
Trác Kỳ khó chịu, nhưng nếu không thuận theo họ.

Chắc chắn họ sẽ không đứng dậy
– Được, bình thân.

Ta miễn tội nếu các ngươi có thể giúp ta tiếp tục rời khỏi đây.
– Chuyện này …!hạ nhân e là không thể.
Tĩnh Cang lắc đầu, đầu lại cúi thấp hơn một chút vì phải từ chối yêu cầu của Trác Kỳ.
– Người xuất thân cao quý, lại là mẫu nghi của Đông Ấn, một bước cũng không thể.

Thỉnh cầu người trở về hoàng cung ngay.


– Ta không thể trở về, ta xin các người.

Hãy đưa ta đến Đông Hoàng.


Mặc cho Trác Kỳ có năn nỉ hay ra lệnh, Tĩnh Cang nhất mực không thể tuân.

Lão biết rõ lệ của Đông Ấn, nếu như hoàng cung có nhiều phi tần mà Trác Kỳ chỉ giữ một chức vị không cao thì không đáng nói.

Đằng này lại là vương hậu duy nhất không ai có thể thay thế thì làm sao được chứ ? Lý Ân thở dài một tiếng, bước đến chỉnh lại y phục giúp Trác Kỳ.
– Nếu ngài nói thật, vì sao bản thân tôn quý như vậy lại muốn rời khỏi Đông Ấn.

Thì tiểu nữ mới có thể tiếp tục nói
– Tiểu Ân, con đừng giữ lấy suy nghĩ có thể giúp vương hậu..


– Vậy thì sao chứ? Hẳn phải có nguyên do phía sau mới khiến ngài ấy bỏ đi.

Giả như đang chịu giam cầm đau khổ ?
Lý Ân vẫn không tin Trác Kỳ có thể là vương hậu, hẳn là bị cưỡng ép hoặc như thế nào không thể đoán ra.

Trác Kỳ nghe được lời nàng nói trong lòng rất cảm kích, đem chuyện mình từ lúc đặt chân đến đây kể lại, đúng là có chút đồng cảm với Trác Kỳ.

Nhưng không thể vì vậy mà có thể chống lại cả triều đình.

Tĩnh Cang đã suy nghĩ rất nhiều, đến mức Lý Ân quỳ dưới chân lão cầu xin ân huệ đền ơn Trác Kỳ, chỉ cần đưa cậu đến Đông Hoàng.

Họ vốn là chính nhân quân tử, có ơn đền ơn.

Không hề vì lợi trước mắt mà lấy oán báo ơn, dù rằng chuyện này là đặt mạng sống của mình vào đó.

Cuối cùng Tĩnh Cang cũng vì các tiểu khả ái của mình làm dao động mà gật đầu đồng ý.

Nhưng phải thật nhanh rời khỏi, không thì khi bị tìm đến mang hoạ gì cũng không biết.


Ai cũng thuận theo Lý Ân, chỉ mỗi tiểu Nhị Bát là không biết điều, đứa trẻ này chưa học đủ nhân nghĩa, tuổi còn rất nhỏ cũng đã từng chịu nhiều đắng cay từ nhỏ đến lớn.

Chí trong đầu là luôn muốn kiếm thật nhiều ngân lượng giúp đỡ Đoàn Thiên Lộ, cậu đã nhìn thấy cáo thị về ngân lượng ban thưởng ở trên tường lúc Trác Kỳ xé đi, Nhị Bát biết rõ số ngân lượng này sẽ giúp họ sống phú quý nửa đời còn lại.

Với suy nghĩ đơn giản, Trác Kỳ là vương hậu.

Vương thượng chỉ đang tìm lại thê tử của mình.

Chẳng lẽ có thể giết chết ân nhân được hay sao? Lúc đầu bảo là truy giết mới muốn bảo vệ ngài, nhưng này là đưa vương hậu hồi cung.

Cậu sẽ được nhiều ngân lượng nữa
– Hẳn vương thượng làm gì khiến cho vương hậu nổi giận nên muốn bỏ đi.

Chắc sẽ không sao đâu..


Nhị Bát trốn về phòng tìm bút mực, viết ra một lá thư gửi bồ câu về hoàng cung.

Trong thư có báo, vương hậu đang đi về hướng Nam bến thuyền Sa Lương, khoảng hai ngày đường nữa sẽ đến.

Kịp để binh lính đuổi theo.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.