Đọc truyện Xuyên Không Làm Hoàng Hậu FULL – Chương 49: Vi Hành
– Có phải vương hậu có chút thay đổi không?
– Khẩu ngữ diệt thân, ngươi muốn cả gia tộc bị chu vi hết sao ?
Trên đường từ ngự thiện phòng trở về Tư An Điện, họ chỉ là tán gẫu.
Nhưng những lời này nếu để ai khác nghe được thì sẽ phạm tội chém đầu.
– Từ thái giám kể với ta rằng, nương nương lúc ở tẩm phòng.
Rất giận dữ khi họ giúp người vận kim trang.
Vốn trước đây ngài ấy còn rất thích mà ?
– Vương hậu luôn rất hoà nhã, dịu dàng.
Có lẽ lúc đó ai đã làm nghịch ý nương nương ?
– Không có, nương nương rõ ràng còn nói ghét bị xem là nữ nhân.
Trái hoàn toàn với trước đây
Đang nói chuyện dở dang, bỗng họ nghe tiếng gõ của ai đó như nhắc nhở, ra là nãy giờ họ dừng lại trước điện của Mục Linh, nàng đang ngồi đọc sách cạnh tường, có lẽ đã nghe được một vài thứ.
– Nô tì khấu kiến thần nữ, thứ lỗi cho nô tì không biết trên dưới, nhưng chỉ là điều nô tì thắc mắc nên..
– Ta sẽ xem như không nghe các ngươi nói gì, thực bổ ngươi đang cầm, nếu để nguội thì không thể không trách phạt ngươi.
– Ấy chết..
phải mau đi thôi, nô tì xin lui.
Họ nhanh chóng rời đi sau khi xin lui, Mục Linh đang đọc một quyển sách cũ, có bìa kì lạ như đây là sách đem từ tương lai đến cùng nàng.
Mục Linh nâng trà lên vừa ngẫm nghĩ vừa lắc đầu.
– “Gia Ly hắn không ghét bản thân được đối xử như nữ nhân, chỉ có Trác Kỳ mới ghét điều đó.”
Nhưng rõ sau ngày cuối, cung nữ báo rằng đã chính mắt chứng kiến Gia Ly uống hết thuốc, nên cũng nghĩ theo hướng của cung nữ kia.
Chính là có ai đó làm y khó chịu chứ không nghĩ sâu xa gì thêm.
Gia Ly sau ngày đăng cơ, mỗi một canh khắc trong ngày đều được chia ra đầy đủ không thể rỗi ra một giây, nào là cưỡi ngựa, bắn cung, luyện chữ, học cầm kì thi hoạ, xong rồi phải lấy tấu chương ra đọc để dần quen với việc sau này sẽ thượng triều cùng vương thượng.
Kinh sử dày và nhiều đến mức hai tủ gỗ vẫn ít, cậu bật khóc trong lòng.
Đây đều là bắt buộc.
Nếu như cậu không chăm chỉ thì liền sẽ bị Khắc Hoàng nhắc nhở ngay.
Cậu cũng không muốn trở thành một vương hậu vô dụng nhất sử thi Đông Ấn.
– Yên Chi, không thể nữa.
Ta không thể nữa, mau cho ta nghỉ.
Gia Ly mặc nhiều tầng áo gấm, chân cũng mang hài gấm đế gỗ cao một tấc, bước đi rất khó khăn.
Cậu đi được thì tư thế bước đi lại không uy nghiêm và tự nhiên, cứ phải tập vòng đi vòng lại trong khuôn phòng.
– Nương nương, người từ giờ là vương hậu chứ không phải là một phàm nhân ở cạnh vương thượng như trước.
Mỗi bước đều có kẻ ngắm nhìn, nên không thể qua loa.
– Nhưng nếu mỗi ngày đều phải thế này, ta không thiết làm vương hậu nữa.
– Xin nương nương đừng tuỳ tiện nói lời không nên, nếu để vương thượng nghe được thì tội thần khó gánh.
Mong người đừng nói rằng không muốn …!một lần nào nữa.
Chức vị này không muốn ai có là được, nhưng có rồi lại thoái vị thì lại càng không thể.
Vì ấn tích đã được lưu, Gia Ly mãi mãi là vương hậu của Đông Ấn dù thế nào đi nữa, đi được thêm vài bước, cậu lại ngã xuống đất, nãy giờ đều ngã đến trầy xước cả tay vẫn không được nghỉ, bỗng thấy bực tức, cậu cởi hài ra rồi mang lại đôi hài cũ của mình.
Hậm hực cởi bớt vài tầng y phục đến khi chỉ còn bạch y mỏng, chọn ưng ý một áo ngoài rồi chuẩn bị đi, vật bất li thân duy nhất của Gia Ly từ lúc đăng cơ tới giờ chính là tấm tơ lụa trắng trên đầu, không được phép bỏ xuống.
Đây là một tục của Đông Ấn, nữ nhân nếu được lập thành vương hậu, tóc sẽ luôn để thẳng, thắt 3 đốt phần đuôi, cột bằng vải đỏ thêu chỉ hoàng kim.
Giữa trán luôn có mẫu đơn cách điệu, y phục là bạch gấm, tà thêu phượng hoàng.
Sẽ không ai ngoài Vương Hậu được vận như vậy nên rất dễ nhận biết.
– Vương thượng có căn dặn, trừ khi người đã quen cách đi đứng, không thì không thể rời khỏi Điện.
Gia Ly bước đi ra đến cửa thì quân lính đang gác ngoài cả gan đứng cản vì đều đã nhận lệnh từ vương thượng.
– Quỳ xuống, hiện tại ta muốn đi.
Người nào trong các ngươi dám kháng ?
Quân lính khựng người, lo lắng nhìn nhau một chốc liền quỳ xuống.
Gia Ly hiện tại là tôn thứ hai trên đầu họ, tính tình cậu đã vốn khó chiều, nay lại càng được lộng quyền.
Gia Ly đắc ý nhanh rời khỏi Điện, cung nữ đi phía sau luôn phải nhắc nhở cậu bước chậm từng bước và để họ dìu tay cậu.
Nhưng Gia Ly nhất mực không nghe.
– A ! An Hỷ, ngươi đây rồi.
Nếu ai còn nhớ thì đây là vị công công số khắc khổ nhất từ trước đến giờ, lúc nào cũng bị Gia Ly bắt nạt, từ lúc chưa là vương hậu đến giờ vẫn không thay đổi.
Ngoài mặt y lúc nào cũng tươi cười cung kính với Gia Ly, nhưng trong lòng lại lo lắng không biết cậu lại định lôi y ra làm trò gì.
– Hạ thần khấu kiến vương hậu nương nương, vạn tuế vạn vạn tuế.
– An Hỷ, chúng ta mau đi đi.
– Hạ thần thỉnh hỏi người, nương nương nói đi là đi đâu ? Đình Thiên Môn hay Chu Sa Đài ?
Đây là hai nơi người chỉ thuộc hoàng thất mới đến được, một là nơi chỉ có động vật quý được cống nạp, nơi thì có một hồ lớn có thể chèo thuyền thưởng cảnh.
An Hỷ nơi nào cũng đều sợ, Chu Sa Đài thì sợ nhiều con vật, Đình Thiên Môn thì lại không biết bơi, đã vậy còn luôn bị Gia Ly doạ đẩy xuống hồ.
– Không, hôm nay chúng ta rời hoàng cung.
– Vâng, để thần chuẩn bị tư trang …!Cái gì ?!
Nghe một nơi khác không phải hai nơi vừa gợi khiến y vui quá mà chấp nhận ngay.
Nhưng nơi mà Gia Ly định đi còn đáng sợ hơn hết thẩy.
Nếu có chuyện gì xảy ra hay vương thượng biết được, thủ cấp của y chắc sẽ treo ở cửa Ngọ Môn…
– Vương hậu, không được, tuyệt đối không được.
Người không thể rời hoàng cung.
– Tại sao lại không được? Sử thi có ghi vương hậu Đông Ấn thời thập nhị là Cửu Bát Ân có vi hành ngoài hoàng cung.
Hoàn toàn được phép
– Không..
không được, tiên hậu lúc đó có thể rời khỏi là vì..
là vì..
À, đúng rồi là vì giấy thông hành rời khỏi cung.
Nương nương có không?
Vốn giấy này chỉ có ở Nội Vụ Phủ, muốn lấy được thì khá khó khăn.
Nên An Hỷ lấy nhiều cớ và lý do ra cản Gia Ly rời cung.
– Ta có, giấy có cả ấn chỉ chấp nhận.
Khi nãy vừa nghĩ đến ta đã ghé ngay qua Nội Vụ Phủ rồi, không còn gì thì đi thôi.
– Không! Vẫn không được, thưa nương nương.
Rời cung đã khó, hơn nữa thân người hiện giờ là vương hậu.
Lại càng khó hơn, đâu phải chỉ cần ấn chỉ là đủ, phải có cả bút kí của vương thượng.
Gia Ly hí hửng.
– Không cần đâu, bút kí của vương thượng hay ta đều được.
Vì quyền của ta chỉ sau ngài về lệnh.
An Hỷ đau khổ gắng biện thêm lý do.
– Không được, vẫn chưa được, người muốn rời khỏi thì phải thay y phục, phải đem tư trang, phải có quân lính hộ vệ, phải có..
Dù là cái gì An Hỷ đang nói, thì sau lưng Gia Ly đều đã có người chuẩn bị cả rồi, chỉ cần xuất cung mà không phải lo gì cả.
Bức bách, y quỳ gối xuống dập đầu trước cậu.
– Bên ngoài cung gian nan nguy hiểm, thân người là cành vàng lá ngọc, nếu có mệnh hệ gì thì chu vi cả gia tộc thần cũng không đủ đền tội.
Nếu nương nương vẫn giữ ý định đó..
thì người bước qua xác thần trước đi.
– Được, người đâu, chém đầu hắn.
Gia Ly nói thản nhiên xong lướt qua An Hỷ một cách nhẹ nhàng, bỏ y ngồi đó khóc than số phận.
Cả đời là trung quân, cuối cùng mới nói chém là chém.
Thật tàn nhẫn mà..
An Hỷ đứng dậy lủi thủi chấp nhận theo sau Gia Ly.
Họ cải trang rồi đi đến cổng ngọ môn.
Vì có giấy thông hành nên quân lính cũng không quản nhiều mà chỉ mở cổng.
Gia Ly hào hứng xuất cung và ngồi trên xe ngựa nhanh chóng đến nơi náo nhiệt nhất trong kinh thành.
– An Hỷ, ngươi nhìn kìa? Đó là gì vậy? A..
Còn thứ kia nữa.
Ngươi trông họ kìa.
Ta muốn có thứ đó.
Món này có tên là gì ?
Gia Ly như một nam tử mới lên nhất tuần.
Còn lạ lẫm với tất thẩy nơi ngoài hoàng cung, cậu đến đâu cũng hỏi.
Tới đâu cũng tò mò, rồi cười rất vui vẻ.
– Đó là Tuý Nguyệt Đài, các cuộc tỉ thí giữa các môn phái võ thuật khác nhau đều xem ai mạnh hơn tại đây, thứ đó là kẹo hồ lô.
Đương nhiên ngự thiện của người sẽ ngon hơn nó, đừng lại gần họ.
Họ là kỹ nữ đang tìm khách.
An Hỷ quản cậu đến đuối sức, cuối cùng họ dừng ở tiền trang nọ.
Gia Ly cảm thấy đói và mệt nên muốn nghỉ một lát, quân lính theo sau cậu đều ngồi ở các bàn xung quanh, khó ai có thể tiếp cận được Gia Ly, bởi họ đều vận y phục thường dân nên không mấy bị chú ý.
– Vương…
– Gọi Gia Ly được rồi, chúng ta là đang vi hành.
Ngươi đừng để lộ chuyện tốt của ta.
– Nhưng lệ trong cung không cho phép thần gọi thẳng tên người.
Đây là tội khi quân phạm thượng.
– Hừm, vậy thì ngươi đừng nói gì nữa.
Gia Ly vừa gắp thức ăn vừa nói, thỉnh thoảng cậu phóng tầm mắt ra nhìn những thường dân bên dưới, đang dùng dở bữa không hiểu sao tự dưng lại nghe tiếng pháo, Gia Ly thoáng giật mình..
vì tiếng pháo đốt khá xa nên âm thanh nhỏ..
nhưng vẫn khiến tim cậu đập nhanh liên hồi..
Cảm giác rất sợ thứ này, nhưng mà..
đó là gì mà lại khiến cậu sợ?
– Tiếng đó ..
là gì vậy ?
– Tiếng ? À, nương nương..
xa như vậy người vẫn nghe rõ tiếng pháo sao ?
– Pháo ? Là gì ?
Vốn xung quanh có nhiều khách quan cũng ghé ở đây nên khá ồn, An Hỷ không nghe rõ lắm nhưng Gia Ly thì khác.
– Là một thứ rất đẹp, khi đốt.
Nó sẽ nổ và phát sáng ra những tia lửa nhỏ, đẹp lắm thưa nương nương.
– Vậy sao? Ta muốn đi xem, mau dẫn ta đến đó xem đi.
Sự tò mò lấn áp cả nỗi lo sợ ban đầu, Gia Ly đặt ngân lượng lên bàn rồi kéo An Hỷ đi, mặc dù y không muốn đến những nơi náo nhiệt.
Vì sợ nguy hiểm, đến gần mới biết đó là một đoàn Sơn Đông Mải Võ, họ luôn đi khắp nơi để diễn, điểm dừng hôm nay là Đông Ấn.
Gia Ly lay động chiết phiến, chăm chú nhìn họ biểu diễn võ.
Trong đoàn có ba nam tử tuổi tầm nhất tuần chạy vòng xung quanh xin ngân lượng của những người đứng xem.
Một lão ông đứng góc gói thuốc, hai nam nhân kia thì diễn võ, thân người họ khoẻ mạnh, lực lưỡng dùng thân đỡ đá cho người còn lại dùng búa tạ đập, để ý rõ thì có một cô nương xinh đẹp đang lau những thanh đao nhỏ mà thường dùng để phóng như tiêu.
Khi hai vị kia vừa kết thúc, trên người không chút thương tích khiến mọi người thán phục tấm tắc khen ngợi.
Gia Ly cũng không ngoại lệ, cậu rất thích nên gắng chen ra hàng đầu, quân lính xung quanh cậu luôn hộ thuẫn, đảm bảo không một người nào có thể chạm đến.
– Đa tạ hảo ý của các vị, để tiếp tục tiết mục.
Tại hạ cần một người tự nguyện lên đây tham gia cùng..
Nghe mới được nửa câu, An Hỷ niệm phật khấn vạn lần Gia Ly đừng lên tiếng:” Đừng là vương hậu, cầu xin đừng là vương hậu.”
– Để xem..
vị công tử tuấn tú kia.
Liệu ngài có nhã ý ?
Gia Ly hào hứng chớp chớp mắt, khoé môi cong lên cười khẽ.
An Hỷ thì như hoá đá trong vô vọng vì phật không độ rồi.
– Ta sao ? Hảo, ta đến ngay.
– Đừng ! Ngàn vạn lần xin người đừng, làm ơn.
Điều gì cũng có thể thưa ngài.
Ngay khi Gia Ly vừa bước lên một bước, An Hỷ lập tức ôm lấy chân cậu, nằm lê lết ra đấy giữ cậu lại ôm ghì không nhúc nhích.
– An Hỷ? Ngươi làm gì vậy ? Mau buông ta ra.
– Xin người đừng, chốn phàm nhân đầy nguy hiểm.
Nhỡ đâu họ ngắm đến ngài là có mưu đồ..
xin đừng mà..
– Vị bằng hữu này, mong huynh cũng đừng nghi ngờ Đoàn Thiên Lộ của ta quá.
Đoàn đã đi không biết bao nơi trong mười năm nay.
Kinh nghiệm cũng không ít nên huynh có thể yên tâm giao công tử cho ta.
– Giao cái gì chứ ! Nếu có chuyện gì, mạng của tất cả các ngươi đều không thể đền tội đủ..
Người này là …
Chưa kịp nói đã bị Gia Ly bóp mỏ lại, chặn hết mọi lời muốn nói, cậu từ tốn ngồi xuống áp sát tai y nói nhỏ.
An Hỷ thấy rõ hắc tuyến đang nổi trên trán cậu.
Lần này không xong, đã làm vương hậu nổi giận rồi.
– An Hỷ ngoan, hảo đại thần.
Nếu đã lo lắng như vậy hay ngươi thay ta tham gia đi ?
An Hỷ nuốt ực một cái như nuốt lo sợ xuống, cười trừ tìm cách trốn.
– Xung quanh còn người mà..
– Không, ta thích đích thân ngươi trải thử nguy hiểm mà ngươi nói.
Kháng lệnh cũng là tội chết, An Hỷ đành bước lên theo ý muốn của Gia Ly.
Y đứng ở đó, nhưng thật ra đã chết rồi.
– Haha..
đã để các vị đợi lâu, tiếp theo đây là đệ nhất kỳ đao chỉ duy nhất trong thiên hạ, Nguyệt Lý Ân cô nương sẽ diễn nghệ cho các vị về tài ném đao bách phát bách trúng.
– Cái gì? Ném..
?! Ném đao ?!?
Chưa kịp nhận thức chuyện đang xảy ra.
Thì đã bị trói vào tâm của tấm váng gỗ và bị đặt một quả táo lên đầu như hồng tâm.
Gia Ly thích thú vỗ tay tán thưởng.
– Hay lắm, An Hỷ, ngươi nhất định sẽ không sao đâu.
Họ có tài lắm đấy.
Lời của Gia Ly có thể an ủi y được phần nào nhưng ai ngờ tiếp theo lại là tin sét đánh ngang tai.
– Để thêm phần kịch tính.
Lý Ân cô nương sẽ phóng đao, khi…!đang bịt mắt.
Tiếng hò reo lại càng lớn hơn.
Chỉ có một người..
Là khóc đến độ thành sông cũng không ai thấu.
.