Đọc truyện Xuyên Không Làm Hoàng Hậu FULL – Chương 3: Nhập Cung
Ngày hôm nay là ngày đầu của mùa thu.
Bình thường vào những ngày đầu Xuân, Hạ, Thu, Đông đều có lễ, thường thì trung thu sẽ là thả hoa đăng.
Trác Kỳ đi theo một hàng người vào cung, cầm theo cả trang giấy viết sơ lược về danh tính bản thân, cậu trông thấy có rất nhiều người chuẩn bị nhiều túi bạc để có thể làm lính triều đình, mà nghĩ cũng phải.
Đế Quốc thịnh vượng như thế này, vào trong cung thì chắc chắn sẽ kiếm được nhiều ngân lượng hơn, may mắn cố gắng vài năm biết đâu lại được phát tài nếu chủ tử trở thành quý phi.
Cậu bước đến mộc đôn của thái giám xét khảo, nhìn thấy cậu đến hắn liền xoè tay ra ngoắc ngoắc, cũng hiểu được ý của hắn, Trác Kỳ đưa giấy kèm túi ngân lượng mà Tấn Phu cho cậu.
Sau khi kiểm tra số hào bên trong hắn liền nhếch môi tỏ vẻ khinh miệt
– Hừm..
Nhà ngươi thành ý hơi kém đấy, đợi ta một tý.
– Tiểu sinh đợi, mời ngài tự nhiên.
– Hm..
Dạo có một cung đang cần người, nhưng chả ai dám nhận nơi đó cả.
Ngươi có muốn nhận?
– Thưa cho tiểu sinh hỏi, vì sao không ai muốn nhận ?
– Đến đó tự khắc sẽ biết, có tý ngân lượng lại hỏi nhiều.
Uyển Ninh Cung, cung của quý nhân Từ Dung
Nghe đến đây người xung quanh tỏ vẻ ngạc nhiên.
Họ bàn tán xôn xao:” Uyển Ninh Cung?” Xui cho hắn..
Thành ý không đủ rồi.” Trác Kỳ nghĩ đi nghĩ lại Quý Nhân thì là chính thất phẩm.
Chức vị cũng khá cao nhưng vì sao lại không ai muốn đến ? Hỏi ai thì họ đều làm lơ khi biết Trác Kỳ chỉ là lính quèn giữ cửa Uyển Ninh Cung, khi đến đó cậu cứ nghĩ là sẽ âm u lạnh lẽo lắm ..
Nhưng…
– Bắt lấy này.
Bắt lấy nàyyy.
Tiếng cung nữ cười đùa vui vẻ chạy nhảy ngoài sân, một người rất xinh đẹp mặc gấm lụa tốt ngồi trên mộc đôn uống trà quan sát hai cung nữ kia chơi tung cầu.
Một tên thái giám hầu cận trông thấy Trác Kỳ đứng ở cửa liền cất giọng hỏi.
– Ngươi là ai ? Sao lại đến Uyển Ninh Cung?
Lẽ ra là sẽ có người dẫn Trác Kỳ đến và giới thiệu, nhưng mà..
Họ đều bận đếm bạc rồi, để cậu tự thân hỏi đường mới đến được đây.
– Nô tài thỉnh an nương nương, nương nương cát tường, nô tài được cử đến đây để hầu hạ cho người.
Nghe đến đây, chợt tất cả bọn họ đều bật cười.
– Ngươi đứng lên đi.
– Từ Dung vẫn còn cảm thấy buồn cười.
Nàng dùng tay áo che môi mình
– Cái gì mà hầu hạ.
Ngươi định thay bọn ta làm cung nữ sao ? Ha ha.
Người cao quý xinh đẹp kia là nương nương, còn ta tên Tiểu Uyên đây là muội muội ta tên Tiểu Ương.
Tên ngốc kia là Kỷ Hạo, còn gọi là đầu đất.
Nàng ta giữ thái độ tự nhiên, lời nói cũng không giữ phép tắc nhiều.
Cứ như đang trò chuyện với bằng hữu của mình
– Này, ăn nói cẩn thận.
Tin ta không tìm phấn cho ngươi nữa?
– Ấy..
Hắn tên là Kỷ Hạo..
ta lỡ lời thôi mà..
Nhìn ai ai cũng cười nói vui vẻ, Trác Kỳ thật không thể hiểu, có vấn đề gì chứ? Nhưng khi ở gần tuần trăng cậu mới nhận ra rằng, Từ Dung là bị bức ép, thẻ của nàng luôn đứng xếp cuối bảng nên khó khi lọt vào tầm mắt của hoàng thượng.
Dường như là do một phi tần nào đó có chức cao hơn ganh ghét, nên điểm tâm mỗi ngày cô nhận được còn thua cả nô tỳ, nước tắm thì không có hoa hay thảo dược, mỗi tháng đều được nhận vải để may bộ y phục mới.
Nhưng khi nàng cho cung nữ đi đến thì chỉ được đứng xem những người kia chọn hết vải đẹp, tốt.
Cái nào không ưng thì để lại cho nàng, làm quý nhân nhưng quyền lực hầu như không có.
Vậy mà họ vẫn rất vui vẻ, cả ngày không làm gì chỉ vui đùa.
– Bây giờ có đủ người rồi, chúng ta chia đội đấu đi.
Xem bên nào tung giỏi hơn
– Nếu đã là thi đấu thì nên có gì đó là phần thưởng nhỉ? Kỷ Hạo, hai Tiểu Uyên Ương, ta chấp các ngươi.
– Trác Kỳ rất đắc ý, trong các môn thể thao của cậu, môn giỏi nhất chính là tung cầu.
Họ giao ra người thua sẽ thực hiện yêu cầu của người thắng.
Và rồi…
– Đầu đất ! Ngươi là đồ vô dụng phá đội ! – Tiểu Uyên giận dỗi
– Ta vô dụng ? Đại cô nương à, cô mới là người đỡ không nổi một lần cầu ! – Kỷ Hạo bực bội không kém.
– Hai người thôi đi.
Thua rồi còn đổ lỗi cho nhau.
– Tiểu Ương ngồi nhìn quả cầu..
Rốt cuộc phải trái cầu của mình không mà cứ ủng hộ cho Trác Kỳ mãi..
Nói thế nào họ cũng đã thua, phải nghe theo lời Trác Kỳ, cậu chẳng muốn gì ngoài một tách trà ngon cả, kể từ lâu đã muốn thử trà của hoàng cung có mùi vị như thế nào, có ngon như loại trà trồng ở thời đại cậu hay không.
Cả ba người chỉ cần tìm trà là được.
Đêm đến Tiểu Ương đem trà cho Trác Kỳ.
– Kì lạ, bình thường Tiểu Uyên đi cùng ngươi.
Muội ấy đâu?
– Nhiều chuyện, có trà cho ngươi là được.
Tỷ tỷ cảm thấy không khoẻ nên chỉ mình ta đi.
– Hm? Ban sáng còn đấu khẩu với ta mà, đã bảo cả đám chúng ta tối nay sẽ vừa uống trà vừa ăn điểm tâm, giờ bệnh đột xuất thế.
– Kỷ Hạo đang nằm trong giường nói vọng ra.
Kỷ Hạo với Trác Kỳ ở cùng phòng, Tiểu Uyên, Ương thì ở phòng khác.
Nhìn bình trà trên khây gỗ Tiểu Ương đang cầm, bình sứ trắng có hoạ tiết rất tinh xảo, nếu là trà bình thường được đưa đến cho quý nhân uống không thể có bình đẹp như vậy.
Bình trà này là từ một cung khác, cảm giác có chuyện không lành, Trác Kỳ lập tức đi ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói.
– Tiểu Uyên đang ở đâu ?
– A..Đồ ngốc này, ngươi hỏi làm gì chứ..
Đã bảo tỷ tỷ..
Tiểu Ương cố gắng giữ chân Trác Kỳ ở lại nhưng không được, còn bị cậu ngắt lời.
– Ta hỏi, ở đâu?
– Trong phòng của nương nương..
…
– Nô tài thỉnh an nương nương, nương nương cát tường.
– Ta đang mệt, ngươi lui đi.
Đứng ngoài cửa thỉnh an, nhưng Quý nhân bình thường thay vì cho phép vào bây giờ lại từ chối, lại còn ở cùng với Tiểu Uyên, chắc chắn là có chuyện.
– Nếu nương nương không cho nô tài vào, nô tài nhất định quỳ ở đây đợi người cho phép.
Nghe Trác Kỳ nói xong, Từ Dung mới bất đắc dĩ mở cửa, vào phòng thì Trác Kỳ nhìn thấy một bên má của Tiểu Uyên bị bầm tím, rõ ràng bị ai đó tát rất đau.
– Sư tử, ngươi làm sao thế?! Sao lại bị thế kia?
Kỷ Hạo vốn đi theo sau Trác Kỳ để hóng chuyện, nhưng sau khi thấy cảnh này, y vừa giận vừa lo lắng chạy đến quan tâm Tiểu Uyên.
– Gò má của Tiểu Uyên bị như thế..
Là vì tách trà này đúng không?
Trác Kỳ nhíu mày, cậu không lường trước được chuyện sẽ thế này, vốn cậu nghĩ họ sẽ lấy trà mà quý nhân thường dùng cho mình, ai ngờ là họ đi xin ở những cung khác, rồi bị từ chối và đánh thế này, một nô tỳ có lòng tốt bụng thấy Tiểu Uyên như vậy liền lén lấy trà mà phi tần không dùng nhưng đã pha cho Tiểu Uyên.
Trác Kỳ giận, rất giận.
Nhưng không hề biểu lộ một chút ra ngoài, lặng im và điềm tĩnh như nước nhưng là chờ đợi để nhấn chìm những kẻ gây hấn.
– Tất cả lui ra ngoài đi, Trác Kỳ, riêng ngươi thì ở lại.
Tất cả họ nhìn quý nhân như không tán thành lắm, nhưng rồi cũng phải nghe theo.
Từng lượt đều đi ra khỏi phòng, Trác Kỳ chậm rãi đóng cửa lại.
– Ta biết ngươi định trả thù, nhưng cứ lơ việc đó đi.
Ở đây là như vậy, chỉ có thể nhẫn nhịn mà sống.
– Nô tài không phải là người ở đây, nếu không biết có thể nhắm mắt bỏ qua, còn biết mà vẫn nhân nhượng để ức hiếp thì không bao giờ.
Chuyện này nô tài tự có cách giải quyết.
Không để liên luỵ đến nương nương.
– Ngươi..
Được rồi, đừng để bản thân bị hoạ gì.
Ta sẽ rất lo lắng.
– Có nương nương lo lắng, nô tài nhất định sẽ không có mệnh hệ gì, thưa nương nương..
Nô tài thật muốn hỏi, vì sao người lại phải nhẫn nhịn như vậy ?
Từ Dung thoáng buồn khi nghe Trác Kỳ nói, nàng nắm chặt hai tay mình, đáy mắt vươn nét buồn xen lẫn tức giận..
– Ta chỉ chịu đựng..
Đến lễ Trung Nguyệt này nữa thôi.
Chỉ cần..
hoàn thành việc đó, ta có thể mãn nguyện rồi.
– Việc mà nương nương nói..?
Sau đó Từ Dung không nói gì thêm, nàng bảo Trác Kỳ về nghỉ ngơi vì đã muộn.
Trác Kỳ luôn ngẫm nghĩ về chuyện Từ Dung nói sau khi về phòng, Từ Dung định làm gì ? Nhưng trước tiên, phải trị lũ uỷ quyền lộng thế kia trước đã.
Trác Kỳ trốn đến Thái Y viện để trộm vài món đồ về chế thành một hộp phấn hương nhỏ, có mùi dâu tằm khá thơm.
– Ai cha..
Trác Kỳ, không ngờ ngươi cũng khéo tay như vậy.
Cho ta thử, thử đi nào, chắc phủ lên mặt sẽ đẹp lắm.
– Tiểu Ương, tuỳ tiện động vào đồ của người khác sẽ mang hoạ đấy.
– Trác Kỳ nâng tay cao lên tránh tầm với của Tiểu Ương.
– Ngươi làm cho nương nương sao ? – Kỷ Hạo thắc mắc hỏi.
– Hộp phấn hương tốt như thế này.
Không phải là dành cho nương nương – Trác Kỳ cong môi cười đáp.
– Ngươi thật khó hiểu..
Tốt mà không phải dành cho nương nương?
– Im lặng đi theo ta thì sẽ biết.
Nhớ diễn cho tốt vào.
Rồi Trác Kỳ bảo Tiểu Uyên chỉ dẫn mình đến nơi mà những kẻ đã tát Tiểu Uyên đến bầm thế này, ra là cung nữ của Thục Hạ Cung, nơi đây là của Nghi Hạnh hoa dung.
Thứ ngũ phẩm, cao hơn Từ Dung hai bậc, khá là thích lộng quyền với kẻ thấp bậc hơn mình.
Trác Kỳ với Tiểu Uyên diễn một vở kịch là Trác Kỳ tặng cho Tiểu Uyên hộp phấn hương này, còn nói hiệu quả khi dùng sẽ hữu dung nhan như tiên, da dẻ mịn màng như trẻ nhỏ, ngũ quan trắng sáng dễ lọt vào mắt xanh của nam nhân.
Là cố tình để đám tì nữ kia nghe được, đương nhiên họ sẽ chạy ngay ra trấn lột cho bằng được.
Lúc họ quay đi còn không kịp để ý đến vẻ đắc ý đang hiện hữu trên mặt Trác Kỳ.
– Trác Kỳ nè..
Rốt cuộc hộp đó làm từ gì đấy?
– Róm đen, lá gai tím và vài nhánh mắt mèo, dâu tằm để tạo mùi hương và độ sánh, dầu hạt để tạo độ kết dính ẩm như kem dưỡng.
– Ngươi biết về dược sao? Nhưng nghe đến thì chắc là không tốt rồi..
Hèn gì dạo ngươi cứ vòng vòng ngoài vườn.
Cứ bắt được con côn trùng gì là liền cười rất bỉ ổi..
– Tiểu Ương hồi tưởng lại mà gợn cả người.
– Làm từ nhiều côn trùng bẩn độc, không cẩn thận chùi vào mắt liền lập tức mù loà, dính lên da gây mẫn ngứa đến thấu tận xương.
Róm đen gây dị ứng nổi mề.
Vài ngày nữa ngươi sẽ được chiêm ngưỡng dung nhan họ thôi.
-…!Yêu nghiệt..
ngươi chính là yêu nghiệt.
Tàn độc không có chổ chê..
Trác Kỳ không nói gì chỉ cười híp cả mắt, người càng xinh đẹp thì lòng dạ càng tàn ác..
Câu này đích thị là dành cho Trác Kỳ.
Và vài ngày sau đúng như dự đoán, cả Thục Hạ Cung kéo một đám người đến gây rối, cánh cửa vừa mở toang dung nhan của những kẻ hầu khiến tất cả giật mình …!Đều bị sưng vù như ong chích, nổi mẫn đỏ gãi đến xước và rát.
Không những vậy..
Mà Hoa Dung của cung đấy…!Cũng không khác là mấy.
Này là chủ tranh giành với nô tỳ rồi vạ lây đây mà.
Họ đòi đánh, đòi giết Từ Dung cho bằng được, Từ Dung rất lo lắng nhưng không biết nên giải quyết thế nào.
Cùng lúc đó may thay Thái Hoàng Thái Hậu đang đi dạo ngang qua nghe tiếng huyên náo nên ghé vào xem.
– Thái Hoàng Thái Hậu an khang, phúc như đông hải thọ tỷ nam sơn.
Đồng loạt chủ tử lẫn nô tì hành lễ nghênh tiếp Thái Hoàng.
– Miễn lễ, ai gia đang đi dạo thì nghe Uyển Ninh Cung có tiếng ồn.
Không biết các ái nhân đang vui đùa hay gặp chuyện gì không thuận lòng?
– Thưa nãi nãi, xin người làm chủ cho con.
Nghi Hạnh giận dỗi vì nhan sắc bị huỷ hoại của mình, ả phải dùng khăn che cả mặt không dám ngước lên.
Nhưng nhìn thấy Thái Hoàng ả liền bỏ khăn ra để tố cáo Từ Dung.
Vừa nhìn thấy mặt Nghi Hạnh sau lớp khăn Thái Hoàng giật cả mình.
– Tiên đế ơi..
Con quỷ..
– Nãi nãi ! Là con Nghi Hạnh đây mà.
Chính ả, ả hại con ra như thế này.
Thái Hoàng dùng tay vuốt mặt không dám tin có nhan sắc xấu đau xấu đớn này tồn tại.
– Đây là Uyển Ninh cung, ừm..
Quý nhân ở đây là..
?
– Dạ thưa thái hoàng, là tiểu nữ.
– Từ Dung bước tới để Thái Hoàng quan sát rõ hơn.
– Vốn cùng là phi tần của Hoàng Thượng, các ái nhân phải yêu quý nhau như tỷ muội mới đúng.
Sao lại ngầm ý hãm hại lẫn nhau?
– Tâu Thái Hoàng Thái Hậu, xin người hãy để nô tài giải thích.
Chung quy việc này cũng do phía Thục Hạ cung mà ra.
– Trác Kỳ mạn phép quỳ xuống dập đầu xin thưa.
– Cẩu nô tài, ở đây đến lượt ngươi lên tiếng? Người đâu.
Tát miệng năm mươi cái cho ta.
– Nghi Hạnh cắt ngang lời Trác Kỳ.
Quân lính vừa lôi Trác Kỳ đứng dậy, bắt cậu ngẩng đầu nhìn lên thì thái độ của Thái Hoàng thay đổi khác lập tức, vội ngăn cản.
– Để yên hắn nói, ngươi nói đi.
– Thái Hoàng đưa tay cho phép.
– Ngày trước nô tài có chuẩn bị một hộp phấn hương, vốn là dùng để trừng trị lũ cẩu hoang của cận vệ quấy phá.
Nô tài cùng với Tiểu Uyên đi tìm những chúng định phạt một trận, vừa đi vừa nói tốt về thứ trên tay để dụ dỗ chúng thì không biết từ đâu những người hầu của Thục Hạ cung chạy đến, nửa nghe nửa hiểu trấn lột còn không kịp để nô tài giải thích thì họ đã đem về dùng.
Người không tin có thể nhìn má của Tiểu Uyên, bị họ đánh để cướp được mà.
– Hừm, bịa đặt.
Người của các ngươi, các ngươi bày ra trò này thì vết bầm đó không phải là tự các ngươi tát nhau để vu khống cho người hầu của ta ? – Nghi Hạnh nhếch môi liếc nhìn Trác Kỳ.
– Xin Thái Hoàng suy xét, Uyển Ninh cung vốn bị lãng quên ở đây, không ai thèm đoái hoài đến chỉ có chúng hạ nhân xem nhau như huynh muội ruột, cả một câu nặng lời còn không dám thì nói gì đến động thủ ?
– Ngươi..?!
– Đủ rồi Nghi Hạnh, ai gia hỏi.
Nô tì ở Thục Hạ động thủ với Uyển Ninh Cung trước?
– Thưa…!Ư..Có lẽ là như vậy.
– Nghi Hạnh không biết lỗi sai của mình lại còn đi đổ lên người khác? Nếu ai gia không đến đây thì chắc con nghĩ rằng quyền mình cao đến có thể trừng phạt Từ Dung luôn rồi? Ai gia cấm túc con ở Thục Hạ cung, không được dự lễ hoa đăng năm nay.
Còn phải chép một vạn lần văn hối lỗi, chỉ hơn không thiếu.
Nghi Hạnh nghe đến bị cấm túc liền giận đến phát khóc nhưng không năn nỉ được gì.
Ả nhìn Trác Kỳ, cậu thấy bản thân đang bị đặt mối thù hận ngút trời lên.
Trác Kỳ nhàn nhã châm chọc thêm một câu
– À còn nữa thưa Nghi Hạnh nương nương, lúc họ giữ hộp kem.
Họ đã từng nói, sẽ cho người thử dùng cùng để người được nhan sắc như họ.
Nên chuyện nương nương bị vạ lây..
hoàn toàn không liên quan đến nô tài – Trác Kỳ ôn nhu cười rồi lùi về sau xem kịch, đương nhiên Nghi Hạnh sẽ nổi giận đùng đùng chuyển toàn bộ thù hận lên thuộc hạ của mình chứ không phải lên Trác Kỳ nữa và còn trừng phạt họ thật nặng.
Đến khi tất cả đều đi, cả Thái Hoàng cũng đi thì cả đám người ở phía sau lưng Trác Kỳ quan sát nãy giờ mới đồng loạt vỗ tay tán thưởng tài ăn nói cực đỉnh thượng thừa của Trác Kỳ.
– Ngươi..
Thật sự tài giỏi.
Ta rất nể ngươi đấy Trác Kỳ.
– Tiểu Uyên vỗ tay thán phục
– Huhu..
Từ đây đệ nhất thần tượng trong lòng ta, ngoài hoàng thượng ra sẽ có ngươi – Kỷ Hạo sân si tới ôm chầm lấy Trác Kỳ.
– Nương nương, xin lỗi đã để người hoảng sợ rồi.
Nô tài đã bảo không sao cả rồi mà – Trác Kỳ mỉm cười.
– Vậy là từ nay không có ai bắt nạt chúng ta nữa.
Được tự do rồi, không còn phải nhìn sắc mặt họ nữa.
À không chắc họ sẽ trốn đi luôn cùng cái nhan sắc ma chê quỷ hờn đó – Tiểu Ương vui vẻ.
Thật ra Thái Hoàng chưa đi, người nán lại một chút để nghe chuyện, như đã hiểu chuyện ra mọi điều, y khẽ gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi hồi cung.
Vừa về đến trước huyền quan thì nghe giọng nói trầm ấm đầy từ tín thân quen phát ra trong phòng.
Hoàng thượng đang chờ đợi ở trong, tay cẩn thận xếp các quân cờ.
– Nãi Nãi, trẫm đợi người cũng được một canh, ở đâu thú vị khiến người nán lại lâu như thế ?
– Là Uyển Ninh cung.
– Thái Hoàng chậm rãi đi lại ngồi ghế đối diện hoàng thượng.
Đôi mắt ngài cứ chăm chú quan sát nước cờ mình vừa đi, bộ dáng tập trung của ngài cũng thật thu hút mắt người nhìn, Thái Hoàng tự dưng lại thấy rất tự hào vì mình có đích tôn thiên tử như thế này.
– Nếu nãi nãi không nói thì trẫm cũng không biết rằng hoàng cung có một Uyển Ninh Cung.
– A..
Minh quân trọng chính sự hơn tài nữ kia, ngươi suốt ngày có lật thẻ bài đâu mà biết bản thân hữu bao nhiêu phi tần chứ.
Đã quốc thái dân an rồi mà ngươi còn vướng bận cái gì, lo hậu cung đi.
Mau chóng sinh cho ai gia càng nhiều trưởng tôn càng tốt.
– Không phải hiện tại nãi nãi đã có tam tôn rất kháu khỉnh rồi sao ?
– Hừm..
Ai gia muốn là cả một cung kia kìa.
Mà..
khi nãy ta gặp một người rất thú vị.
Hắn tên Trác Kỳ, gương mặt thanh tú xinh đẹp như mỹ nhân, tóc ngắn.
Dáng người mảnh khảnh trông nhỏ bé nhưng cái gan lại không nhỏ, dám làm cả cung Thục Hạ từ nhỏ đến lớn đều không yên, điều đáng nói là.
Lời hắn nói rất vô lý nhưng lại biết cách khiến người khác thấy hợp lý tin đó là sự thật và đều bị hắn thao túng như ý muốn.
Nhưng có vẻ tâm địa khá lương thiện.
– Ừm..
Nãi nãi, ở chổ này.
Người để lộ sơ hở rồi.
– Hoàng thượng hình như không để ý lắm, ngài hoàn thành nốt ván cờ trong lúc Thái Hoàng nói.
– Hoàng thượng..
không nghe ai gia nói gì ? – Thái Hoàng bất mãn.
– Trẫm tất cả đều nghe, nhưng..
“Hắn” ? Xét ra người mà nãi nãi đang nhắc đến là nam nhân? – Hoàng thượng khẽ nhíu mày khó hiểu.
Hậu cung trên dưới không dưới vạn giai nhân mỹ nữ, khi không lại khen ngợi nam nhân trước mặt hoàng thượng.
Ngài cũng đâu phải là loại ….!
– Ai gia trông đợi xem sau này gặp rồi hoàng thượng vẫn giữ được những lời không hứng thú kia hay không.
Thái Hoàn cười tà đầy ẩn ý khi hoàng thượng đã rời khỏi Tư Điện.
.