Xuyên Không Hoàng Đế! Hãy Mau Quy Phục Ta!

Chương 91: Hạt Hồ Đào


Bạn đang đọc Xuyên Không Hoàng Đế! Hãy Mau Quy Phục Ta! FULL – Chương 91: Hạt Hồ Đào


Sở Cửu Khuynh đem ánh mắt đăm chiêu nhìn nàng, giống như đang thưởng thức một bảo bối vô giá trên thế gian, “Xem ra ái phi đã đọc qua không ít sách.”
Không phải là một câu hỏi, mà là một câu khẳng định chuẩn xác.

“Thần thiếp kiến thức nông cạn, vẫn là không bằng được Bệ hạ hiểu biết sâu rộng.” Đình Nguyệt Hy ngoan ngoãn ăn canh, nàng là sinh viên ngành lịch sử thời hiện đại a, những chuyện vặt vãnh này còn không biết thì làm sao thi đỗ Đại học được đây? Không muốn nói tiếp vấn đề này, Đình Nguyệt Hy chợt chuyển chủ đề hỏi hắn: “Bệ hạ, người cũng không phải là lần đầu tiên nghe được phi tần mang thai, sao lại cao hứng đến vậy?”
Sở Cửu Khuynh dịu dàng dùng khăn tay lau đi khóe môi còn đọng lại ít nước canh của nàng, ôn hòa nói: “Hài tử của trẫm và tri kỷ một đời, những nữ nhân khác có thể so sánh sao?”
Đình Nguyệt Hy hạnh phúc gật đầu, hắn thật sự xem nàng thành tri kỷ rồi.

Sở Cửu Khuynh lần nữa đem đôi tay ngọc ngà của nàng nắm chặt: “Ái phi, nàng không cần lo lắng gì cả, chỉ cần dưỡng thai cho tốt và bình an sinh hạ hài tử là được rồi.”
Đình Nguyệt Hy hơi cúi đầu, rốt cuộc vẫn là kiên định nói với hắn: “Trong những tháng ngày sắp tới, thần thiếp không thể hầu hạ Bệ hạ như trước, người cũng không thể ở bên cạnh thần thiếp mà chăm sóc như vậy mãi, hay là tới chỗ các tỷ tỷ khác đi?”
Chỉ thấy Sở Cửu Khuynh nhíu mày không vui nói một câu: “Trẫm chỉ lẳng lặng ở bên nàng cũng không được sao?”
Thấy hắn hiếm khi lộ ra dáng vẻ ủy khuất như hài tử này, nàng cũng có chút mềm lòng, nhưng vẫn nói: “Bệ hạ, thần thiếp muốn giữ bí mật về việc mình mang thai, muốn trong một tháng miễn thỉnh an này tĩnh dưỡng cho thai nhi ổn định, nếu Bệ hạ ngày ngày đều ngủ lại chỗ của thần thiếp, lúc trước không mang hài tử, thần thiếp cho dù gặp chuyện gì cũng sẽ bình an vượt qua, nhưng nay hài tử này còn nhỏ như vậy, lỡ như để chuyện này truyền ra ngoài, không biết lại kéo về bao nhiêu oán hận phiền phức, khi ấy có muốn tránh ám toán thì đã là chuyện không thể nào nữa rồi.”
Nàng bình thản vuốt ve bụng, lại dùng tay kéo kéo vạt áo của hắn, con ngươi trong suốt mang theo một tia cầu xin cùng mong đợi.

Hắn nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được, trẫm sẽ thay nàng phong tỏa tin tức này lại, cũng sẽ hứa với nàng, trẫm sẽ giảm thời gian đi đến Phượng Thiên cung, để nàng an ổn dưỡng thai.”
Coi như nàng không nói, hắn cũng sẽ nghiêm lệnh không cho phép truyền ra ngoài chuyện nàng mang thai.

Đem suy nghĩ sắp xếp xong xuôi, hắn cũng cởi giày, lên giường ôm lấy nàng, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

…!
Những ngày sau đó, Sở Cửu Khuynh quả thật không hề ngủ lại tại cung của nàng nữa, thai nhi trong ba tháng đầu phải hết sức cẩn thận, nếu chỉ là va chạm nhỏ thôi cũng có thể dẫn đến sảy thai, có vẻ như Sở Cửu Khuynh biết điều đó nên khi đến đây chỉ là cùng nàng hàn huyên đôi câu, rồi cũng rời đi.


Từ khi trong bụng có long thai, nàng hằng ngày đều đi qua đi lại trong tẩm cung, thường xuyên đặt tay lên bụng để cảm nhận thai nhi đang từ từ phát triển, thật nhẹ nhàng, thật cẩn thận, sợ sức nặng của tay sẽ đè ép đến hài tử.

Vì thế, nàng cũng dần dần thành thói quen, nửa yêu thương nửa trân quý giữ gìn tiểu hài tử trong bụng.

Ánh mặt trời ngày hạ chiếu qua khung cửa sổ trong tẩm cung, từng sợi nắng mỏng manh tựa cánh ve, trong suốt như một khối băng tuyệt hảo, càng khiến cho dung nhan mỹ mạo của nàng mỗi lúc càng thêm nổi bật.

Sau giờ Ngọ thiện, Đình Nguyệt Hy ngồi xuống ghế dùng một ít bánh nếp, tiện tay lật xem vài quyển sách trên bàn.

Đám cung nhân bên ngoài biết rất rõ nàng đang mang thai nhưng miệng ai cũng giống như bị người ta may lại, không dám hó hé nữa lời truyền ra bên ngoài.

Tuy người nào người nấy đều bận việc chạy tới chạy lui nhưng ai ai cũng cố gắng làm thật nhẹ nhàng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, cũng bởi vì sợ quấy nhiễu sự tịnh dưỡng của nàng.

“Nương nương, người có thai thì hãy hảo hảo nằm trên giường nghỉ ngơi a, đi qua đi như vậy…!nô tỳ sợ…” Tống Như Quỳnh vừa bưng chậu than vào thì đã thấy nàng vừa ăn vừa đọc sách, đứng trên vị trí của một lang y, nàng ta không thể không lo a!
Nhưng Đình Nguyệt Hy chỉ nhẹ lắc đầu, “Bổn cung làm như vậy, ắt có nguyên do của mình, ngươi không cần lo lắng.”
Thân thể nàng vốn dĩ rất khỏe mạnh, không có giống nữ tử cổ đại khi mang thai lại như gặp phải đại dịch nằm bẹp ở trên giường bất động dưỡng thai.

Không trách được tỉ suất khó sinh lại cao như vậy.

Đi lại nhiều không chỉ giúp cho việc sinh nở dễ dàng, mà còn có rất nhiều công dụng khác, nàng muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho hài tử của mình.

Trong Bình An Thành này, nếu có một ngày bị mất đi thánh sủng, chí ít còn có một hài tử cùng nàng bầu bạn hết quãng đời còn lại, cũng không sợ tuổi xế chiều không có người tiễn đưa.


Nàng còn đang chăm chú đọc sách thì Đàn Diệp Hương lại từ bên ngoài tiến vào, cung kính nói: “Hồi nương nương, có Thái úy phu nhân đến tìm người.”
“Thái úy phu nhân? Mau để nàng ấy vào a.”
Tống Như Quỳnh sau khi cắm một ít hoa bạch mai vào trong bình ngọc, cũng lui xuống chuẩn bị thêm điểm tâm.

Chưa qua thời gian đọc xong một trang sách, Triều Dĩ Nghiên đã được Đàn Diệp Hương dẫn vào trong tẩm cung của nàng rồi.

Triều Dĩ Nghiên vừa thấy nàng, liền nhún người hành lễ, “Mệnh phụ Thái úy phu nhân xin tham kiến Hiền Thục nghi nương nương.”
“Thái úy phu nhân không cần đa lễ, mau ngồi xuống đi.” Đình Nguyệt Hy hướng tay về phía chiếc ghế đối diện mình, Triều Dĩ Nghiên cũng không câu nệ nữa, tạ ơn xong cũng ngồi xuống.

“Mệnh phụ nghe nói ngọc thể của người được không tốt, nhân dịp Thái hậu hồi cung, mệnh phụ đến đây để thăm hỏi.” Triều Dĩ Nghiên nhận lấy chiếc hộp trên tay tỳ nữ đứng phía sau, cười nói, “Ở đây có một ít hạt hồ đào, mong nương nương nhận cho.”
“Hồ đào?” Đình Nguyệt Hy có chút nghi hoặc nhíu mày, chuyện nàng mang thai long tự rõ ràng đã được giữ kín kia mà?
Huống hồ chi ở giai đoạn mang thai, nữ nhân muốn hài tử trong bụng thông minh lanh lợi, ngoài bổ sung các thực phẩm dinh dưỡng như rau củ ra, thì hạt hồ đào cũng là thứ không thể thiếu.

Nàng nghi hoặc nhìn thẳng vào Triều Dĩ Nghiên “Chẳng lẽ Thái úy phu nhân…”
Thật sự biết nàng mang thai? Mới mang hồ đào này tặng cho nàng?
“Hiền Thục nghi nương nương…!người nói đúng…” Triều Dĩ Nghiên vừa nói đến đây thì bỗng nhiên đỏ bừng hết cả mặt, “Mệnh phụ quả thật đã mang thai hai tháng…”
Đình Nguyệt Hy thở hắt ra một hơi, kiểu nói chuyện không đầu không đuôi này, không biết đã triệt tiêu hết bao nhiêu tế bào chất xám trong não của nàng rồi?
Thật khiến người ta đau tim đau não mà!
“Vậy thì bổn cung chúc mừng Thái úy phu nhân.” Đình Nguyệt Hy thấy Tống Như Quỳnh vừa dâng điểm tâm cùng lên, liền rót ra một ít trà vào trong chén ngọc, mời Triều Dĩ Nghiên.


“Mệnh phụ xin đa tạ Thục nghi nương nương ban lời vàng ý ngọc.” Triều Dĩ Nghiên nhận lấy tách trà, ưu nhã uống một ngụm.

“Thái úy phu nhân đang mang thai, sao còn vào Hoàng cung làm gì? Ở lại trong phủ dưỡng thai không phải tốt hơn sao?” Nàng đặt vào trong đĩa ngọc trước mặt Triều Dĩ Nghiên một khối điểm tâm tinh xảo.

“Hồi Thục nghi nương nương, mệnh phụ chỉ muốn đến chào hỏi Thái hậu, Tam muội cùng nương nương, với lại cũng nhân cơ hội cái thai chưa lớn, đi lại một chút cho khuây khỏa, lỡ như sau này bụng lớn rồi, mệnh phụ có muốn đi vào cung cũng không được nữa.” Triều Dĩ Nghiên nhìn nàng, thấy Đình Nguyệt Hy sắc mặt hồng nhuận tươi tắn cũng thở phào một hơi, nàng chỉ sợ vạn nhất Đình Nguyệt Hy mới từ lãnh cung trở về, sẽ bị các phi tần khác đàn áp mới ngồi kiệu vào trong Hoàng cung, nhưng xem ra, Triều Dĩ Nghiên hơi lo xa rồi.

“Thái úy phu nhân có suy nghĩ đó thì thật tốt.” Đình Nguyệt Hy cười nói, “Chẳng hay phu nhân sẽ dưỡng thai tại phủ đệ?”
“Vâng, mệnh phụ sẽ ở lại kinh thành dưỡng thai, phu quân cũng sẽ ở Thái úy phủ với mệnh phụ, chờ cho hài tử ra đời rồi thì trở về biên quan trấn ải.” Triều Dĩ Nghiên nói đến đấy, đáy mắt thoáng chút phiền muộn, “Tuy rằng là thái bình thịnh thế, nhưng phu quân của mệnh phụ vẫn phải làm tốt chức trách, là mệnh phụ bướng bỉnh giữ chàng lại kinh thành, mệnh phụ muốn chàng nhìn thấy hài tử của mình trước khi trở lại biên cương…”
Đình Nguyệt Hy bất chợt cầm lấy tay Triều Dĩ Nghiên dịu giọng nói: “Thái úy phu nhân, nữ nhân mang thai thường hay ỷ lại phu quân của mình cũng là chuyện dễ hiểu, phu nhân không cần tự trách mình như vậy.

Huống hồ chi chiến sự ở biên quan đã kết thúc thắng lợi, trong thời gian sắp tới ngoại bang sẽ không dám bén mảng đến lãnh thổ của ta, Bệ hạ vốn đã có ý cho phép Thái úy đại nhân trở về kinh thành nghỉ ngơi vài năm bồi đắp tình cảm với gia quyến, chẳng qua là việc triều chính bận rộn, Bệ hạ chưa thể gọi ngài ấy vào cung ban lệnh mà thôi.”
Những chuyện này đều là những gì Sở Cửu Khuynh hay đến đây nói với nàng, dù sao trong cả cái hậu cung này, cũng chỉ có nàng mới có thể nghe hắn kể chuyện chính sự.

Đình Nguyệt Hy không có hậu thuẫn phía sau, càng không có thế lực kết bè kéo phái, hắn kể cho nàng nghe những chuyện này, thì cũng chẳng khác gì đang cùng nàng nói chuyện phiếm là bao.

“Thục nghi nương nương nói thật sao?” Triều Dĩ Nghiên ngước mặt lên nhìn nàng, chỉ thấy trong đôi mắt tím thạch anh tuyệt đẹp của Triều Dĩ Nghiên là tầng tầng trông mong cùng chờ đợi.

“Phải, cho nên phu nhân không cần lo lắng, hãy hảo hảo dưỡng thai rồi sinh hạ hài tử cho tốt.”
Nàng vừa nói dứt câu thì đã nghe được bên ngoài truyền đến âm thanh lễ nhạc hoan hỉ du dương, hẳn là Thái hậu đã hồi cung rồi.

“Lần nữa xin đa tạ Thục nghi nương nương đã cho mệnh phụ biết một chuyện kinh hỉ như vậy.” Triều Dĩ Nghiên lúc này mới có thể tươi cười rạng rỡ như thường: “Thiết nghĩ Thái hậu bây giờ đã hồi cung rồi, mệnh phụ xin phép cáo từ trước.”
Triều Dĩ Nghiên nói xong lời này liền đứng dậy hành lễ, sau mới nắm tay tỳ nữ đi ra khỏi tẩm cung của nàng.


…!
Trời vào trưa nóng lên không ít, Đình Nguyệt Hy nằm dài trên trường kỷ mềm mại, đôi tay nhỏ nhắn nhàn nhã thêu một đôi giày dành cho tiểu hài tử.

Mỗi một đường kim mũi chỉ đều là tình cảm nàng muốn gửi tới hài tử trong bụng.

Thêu được mấy đường, khoé miệng Đình Nguyệt Hy bất giác cong lên mỉm cười một cách vui sướng.

Thêu tới lúc mệt, nàng đưa mắt nhìn chậu hoa bạch mai nở rộ như mây trắng bồng bềnh bên cạnh, những nụ hoa cùng đoá hoa trắng như tuyết trên cành trông rất đẹp, ánh lên vải lụa màu trắng hồng của y phục nàng đang mặc, tạo ra một tia màu trắng sáng dị thường loá mắt.

Mỗi lần có một làm gió nhẹ thổi qua khung cửa sổ là những đóa hoa đó liền lay động như bướm trắng phiêu diêu, tự do tự tại chấp cánh bay, toả ra mùi hương nhàn nhạt nhưng quyến rũ nơi đầu mũi, dừng lại trên áo, giống như một hạt tuyết đọng trên đôi vai gầy.

Có hài tử đang dần lớn lên từng ngày ở trong bụng khiến trong lòng Đình Nguyệt Hy vui vẻ bội phần, ngay cả màu sắc trên y phục chuẩn bị cho hài tử cũng là màu đỏ may mắn cùng màu vàng quý khí.

“Nương nương, người dừng tay ăn một ít canh huyết yến đi ạ, người đã thêu y phục cho tiểu hoàng tử hơn hai canh giờ rồi.” Đàn Diệp Hương đặt bát canh huyết yến lên bàn nhỏ bên cạnh tay nàng, trên môi không tự chủ lộ ra nét cười xinh đẹp như hoa, đây cũng là lần hiếm hoi Đình Nguyệt Hy thấy Đàn Diệp Hương cười như vậy.1
Nàng vừa nghe đến ba chữ tiểu hoàng tử thì đã phì cười: “Long tự mới chỉ hơn một tháng, ngươi đã dám chắc là tiểu hoàng tử rồi sao?”
Đàn Diệp Hương đứng bên cạnh nàng, cười nói: “Tiêu tỷ đã nói qua với nô tỳ, nếu nương nương ăn chua sẽ sinh hoàng tử, ăn cay sẽ sinh công chúa, chẳng phải dạo gần đây nương nương đều thích uống nước ô mai chua cùng ăn dâu tằm sao?”
Đình Nguyệt Hy đặt đồ thêu trên tay xuống, ăn một ít canh huyết yến, nàng đương nhiên rất mong muốn có một tiểu hoàng tử, nhưng cũng không thể để cho người ngoài biết được.

An toàn của hài tử vẫn được nàng đặt lên trên hết.

Nhất định nàng phải tìm ra cách, bụng nàng mỗi lúc sẽ càng lớn, bước sang tháng thứ tư, khi ấy thì muốn giấu cũng không giấu được nữa rồi.

Hết chương 91..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.