Xuyên Không Hoàng Đế! Hãy Mau Quy Phục Ta!

Chương 56: Lãnh Cung


Bạn đang đọc Xuyên Không Hoàng Đế! Hãy Mau Quy Phục Ta! FULL – Chương 56: Lãnh Cung


Hiện tại chuyện Sở Cửu Khuynh muốn tra rõ chuyện trúng độc của Đình Nguyệt Hy ở tại Đào Viên điện đã dẫn đến một đợt khủng hoảng, mọi người nhao nhao suy đoán tới cùng là không biết đã xảy ra chuyện gì.

Thái hậu khi nghe Bạch Ái báo lại cũng cho người truy vấn việc này, sau khi biết được chân tướng Đình Nguyệt Hy bị người ta đầu độc, tức giận đến suýt nữa thì ngất đi, việc này cho dù là ai làm bà tuyệt đối sẽ không bênh vực, ngay trong đêm đi sang Tĩnh Tâm điện, đến trước mặt Phật Tổ niệm kinh cầu bình an cho nàng.

Mai Quý phi vốn đã bị cái thai trong bụng dày vò nên lao lực quá độ, bỗng nhiên nghe tin tức này, lòng cũng hồi hộp không yên, trong Đào Viên điện kia cũng có một nô tỳ của nàng ta.

Tuy rằng Mai Quý phi không có hạ lệnh cho nô tỳ của mình hạ độc thủ với Hiền Thường tại, nhưng cũng không chắc là không có người muốn hãm hại.

Vì thế nàng sai Vĩnh Mạt đi nắm tình hình một phen.

Ngay cả Triều Nhã Miên ở Thụy Du cung cũng đứng ngồi không yên, trong lòng sốt sắng: Đình Nguyệt Hy ngươi chính là cái tiểu nha đầu ngốc! Bổn cung đã sớm bảo ngươi không nên dấn thân vào hậu cung, ngươi lại không nghe, giờ thì hay rồi, hại Triều Nhã Miên ta lo đến ngủ cũng không được!1
Giờ phút này người chân chính hạ độc thủ phía sau cũng đang cuống hết cả lên, Lan Tiệp dư thật không ngờ Sở Cửu Khuynh lại làm mạnh mẽ vang dội như vậy, cũng không nghĩ đến Hiền Thường tại phúc lớn mạng lớn, trúng loại độc kia mà cũng không có chết.

Lan Tiệp dư run rẩy ngồi xuống ghế, bất an nắm chặt tay Dụ Vy, “Dụ Vy, ngươi nói xem, tại sao có thể trùng hợp như vậy? Bệ hạ tại sao lại có thể đến Đào Viên điện dùng bữa tối khi Nhất Dĩnh kia hạ độc kia chứ?”

Nếu như người bị hạ độc đổi lại thành Sở Cửu Khuynh, thì cả dòng tộc chín đời nhà Lan Tiệp dư cũng đừng mong nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa.

Dụ Vy mặt trắng bệch ra, “Chủ tử, nô tỳ vốn đã khuyên người đừng nên ra tay lộ liễu như vậy, nếu như Bệ hạ điều tra ra được, tội danh hạ độc phi tần, suýt chút nữa hại luôn cả Thiên hoàng, đây chính là tội khi quân phạm thượng đó chủ tử!”
“Hy vọng Bệ hạ tra không liên quan đến ta, bằng không…” Lan Tiệp dư không tự chủ mà rùng mình một cái, trên mặt dần dần không còn tí huyết sắc nào.

…!
Lúc này, tại Phượng Nghi cung.

“Có người ra tay hạ độc Hiền Thường tại?” Hoàng hậu nửa đùa nửa thật nói, “Nàng ta đã chết hay chưa?”
Lãng Nhạ lắc đầu, “Hồi nương nương, nghe nói Hiền Thường tại chỉ ăn có một ít liền thổ huyết, cho nên vẫn có thể giữ được tính mạng.”
“Nàng ta chính là một tiểu cường đập mãi không chết.” Hoàng hậu đoan trang phe phẩy quạt, nàng ta không có gài người vào Đào Viên điện, cũng không sợ Sở Cửu Khuynh sẽ điều tra ra cái gì, chuyện triều phục cũng đủ khiến hắn chán ghét nàng ta rồi, tốt nhất vẫn là nên im hơi lặng tiếng thì hơn, “Nhưng bổn cung cũng thật muốn biết, kẻ nào lại làm ra cái trò hạ độc lộ liễu nông cạn như vậy.

Lãng Nhạ, đi thám thính tình hình cho bổn cung.”
Lãng Nhạ khó xử nói: “Nương nương, cung nhân trong Đào Viên điện tất cả đều đã bị giải đến Thận Hình ty cả rồi, e rằng có muốn điều tra cũng không có kết quả gì…”
“Kì này Bệ hạ thật muốn làm mọi chuyện cho ra lẽ rồi.” Hoàng hậu cười nhẹ, “Xem ra bổn cung không cần nhúng tay vào nữa.”
…!
Rất nhanh, Nhất Dĩnh không chịu nổi mấy chục mộc trượng ở Thận Hình Ty, rốt cuộc cũng đem mọi chuyện khai ra tất thảy.

Vu Tả đứng một bên ghi chép lời khai, xem ra lần này lại có người chê mạng mình quá dài, suy nghĩ cư nhiên lại nông cạn đến vậy!
“Chuyện này ta sẽ báo cáo lại với Bệ hạ, các ngươi tiếp tục đánh, đến khi nào có lệnh truyền xuống mới ngưng.” Lạnh lùng buông ra một câu, Vu Tả rời khỏi Thận Hình ty, tiếng la hét thất thanh của Nhất Dĩnh vẫn vang lên không dứt, ai oán không ngừng.

Trở về Long Thần điện, hắn đem mọi lời khai của Nhất Dĩnh đưa đến cho Sở Cửu Khuynh nghiêm giọng thưa: “Khởi bẩm Bệ hạ, người chủ mưu hạ độc Hiền Thường tại chính là Lan Tiệp dư, Thừa Ngữ An.”
“Lan Tiệp dư sao?” Sở Cửu Khuynh nắm chặt tay lại, nghĩ đến Đình Nguyệt Hy vẫn còn hôn mê bất tỉnh, ngay cả bản thân hắn cũng suýt nữa bị trúng độc, rốt cuộc hắn cũng không kìm nén nổi nộ khí được nữa, vỗ bàn nói: “Tốt, tốt, quả thật rất tốt, không ngờ Lan Tiệp dư biết rõ cung quy vẫn ngang nhiên làm trái! Vu Tả, lập tức truyền ý chỉ của trẫm, Lan Tiệp dư hạ độc mưu sát phi tần hậu cung, tội trạng không thể dung thứ, ngay bây giờ tước bỏ phong hào, giáng xuống làm Canh y, đày vào lãnh cung.”
Lệnh ban ra chưa lâu, khắp hậu cung đã nháo nhào lên hết rồi.

Hoàng hậu sau khi nghe được ý chỉ kia của Sở Cửu Khuynh, không hiểu sao tâm tình mình lại tốt lên không ít, “Lãng Nhạ,tiếp theo, ngươi biết phải làm gì rồi chứ?” Giọng Yến Tri Diệu bỗng dưng lại trở nên âm trầm.


Lãng Nhạ đáp: “Nô tỳ lĩnh chỉ!”
…!
Lãnh cung là nơi xếp xó những đồ vật vô dụng.

Bàn cũ, ghế cũ, giường cũ, cùng với…!Thừa Canh Y – Thừa Ngữ An.

Thừa Canh y cô độc ngồi trên chiếc ghế cũ kỹ.

Trời nhá nhem tối, thân ảnh nàng ta dần bị bóng đêm nuốt trọn, đến khi tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa phòng mở ra, một luồng ánh sáng xuyên vào khe cửa, rơi trên gương mặt kiều diễm ngây thơ của Thừa Ngữ An.

“Lan Tiệp dư…!à không, nô tỳ phải gọi người một tiếng Thừa Canh y mới phải.” Lãng Nhạ cầm theo khay gỗ tiến về phía Thừa Canh y.

Trên khay gỗ có một dải lụa đỏ xếp gọn, cùng một lọ thuốc chế tác bằng ngọc thạch thượng hạng.

“Hoàng hậu nương nương có khẩu dụ, ban chết cho người.” Giọng Lãng Nhạ mỗi lúc càng nhỏ lại, ánh sáng hiếm hoi chỉ có thể rọi được phân nửa gương mặt của nàng ta, trông đặc biệt quỷ dị, “Ở đây có lụa trắng cùng thuốc độc, người tự chọn một trong hai đi.”
“Không…!không…!không…!ta không muốn chết!” Thừa Canh y chạy vào trong góc phòng ngồi xuống, dường như đã trở lên điên loạn mà la hét không ngừng: “Ta không muốn chết! Ta muốn gặp Bệ hạ! Bệ hạ! Ta muốn gặp Bệ hạ! Người nhất định sẽ phân xử trả lại trong sạch cho ta! Bệ hạ! Bệ hạ!”
Lãng Nhạ cười khẩy, đem lọ thuốc độc mở nắp ra, từng bước chậm rãi tiến về phía Thừa Canh y.


“Thừa Ngữ An, người có trách thì trách sao bản thân mình quá mức nông cạn đi!”
“Cứu! Cứu! Người đâu! Mau cứu ta! Ta không muốn chết! Không muốn chết!” Thừa Canh y bò trên đất, muốn chạy về phía cửa liều mạng lớn tiếng gọi cầu cứu, nhưng cửa sớm đã bị chốt lại mất rồi.

“Đây là Bắc cung hoang vu hẻo lánh, cho dù người có kêu cháy cổ cũng chẳng có ai đến đâu!” Lãng Nhạ mang theo hơi thở nguy hiểm chết chóc tiến lại gần Thừa Canh y, “Chịu chết đi!”
Dứt lời, Lãng Nhạ liền nắm lấy tóc của Thừa Canh y mà kéo mạnh, hung hăng bóp lấy hàm nàng ta, trực tiếp đem thuốc độc màu đỏ sóng sánh đổ vào miệng đối phương.

Thừa Canh y ho sặc sụa một lúc lâu, sau đó thì là quằn quại nằm trên đất.

Tứ chi co quắp, thất khướu chảy máu mà chết, ngay cả mắt cũng không hề nhắm lại.

Lãng Nhạ cầm lấy lụa trắng vòng qua cổ của Thừa Canh y, sau đó treo xác nàng ta lên xà ngang.

Trước khi rời khỏi lãnh cung tiêu điều, Lãng Nhạ còn nhìn thoáng qua cái xác bị treo lủng lẳng của Thừa Ngữ An, lạnh giọng nói: “Sủng phi thì đã sao chứ? Chẳng phải đều sẽ chết trong tay Hoàng hậu nương nương hay sao?”
Hết chương 56..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.