Bạn đang đọc Xuyên Không Hoàng Đế! Hãy Mau Quy Phục Ta! FULL – Chương 113: Sỏi Và Rêu
Ngày ba mươi tháng Ba năm Thiên hoàng Đế Minh thứ mười bốn, Thư Thục dung hạ sinh Tam công chúa, kỳ danh là Sở Hạnh Thiên.
Thái hậu lại tự mình ban cho Tam công chúa phong hiệu Thái Bình, từ nay gọi là Thái Bình Công chúa.
Thư Thục dung xem như mẫu bằng tử quý, ban thưởng đến Bạch Liên cung ào ào như thác đổ, không sao kể xiết.
Xem ra việc thăng phân vị chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Đình Nguyệt Hy cũng tự mình chuẩn bị một phần lễ vật để Tống Như Quỳnh đưa đến Bạch Liên cung của Thư Thục dung.
…!
Trường Thọ cung.
“Hôm nay là ngày một tháng Tư, buổi tối Lễ bộ sẽ tổ chức quốc yến tại điện Minh Trị, tôn thất và sứ giả Hạ Quốc đều sẽ vào cung dự, lát nữa có thánh chỉ của Bệ hạ ban xuống, nếu ai nhận được thánh ân cho dự yến thì phải chuẩn bị thật tốt.” Thái hậu tay vuốt Phật châu, điềm đạm nói: “Hạ Quốc là một nước lớn, cùng với nước ta đã có giao hữu từ lâu, nay Thái tử nước họ đến đây chính là một vinh hạnh, các ngươi tuyệt đối không được làm mất mặt Hoàng thất Thiên Quốc ta.”
Các phi tần đồng thanh thưa vâng, trong lòng âm thầm cầu mong mình có thể dự quốc yến, đó chính là ân sủng của Đế vương, đồng thời cũng là một chuyện làm rạng rỡ mặt mày.
Đình Nguyệt Hy rời cung Trường Thọ về cung Phượng Thiên chưa được bao lâu, nữ quan truyền chỉ đã tới, nội dung không có gì khác ngoài chuyện dự yến.
Tiễn bước nữ quan truyền chỉ, một lát sau, Tống Như Quỳnh đã trở về bẩm báo: “Hồi bẩm nương nương, nô tỳ đã tìm hiểu rõ, Hoàng hậu nương nương chưa hết cấm túc nên không thể tham dự, lần này nương nương sẽ đứng ra lo liệu mọi việc trong quốc yến tiếp đãi sứ thần Hạ Quốc.”
“Chuyện này cũng không thành vấn đề, bổn cung có thể lo liệu ổn thỏa.”Đình Nguyệt Hy đặt nhành hoa hồng trên tay xuống, “Còn những cung phi tham dự quốc yến lần này thì sao?”
“Hồi bẩm nương nương, quốc yến lần này tứ phi đều phải tham dự, ngoài ra còn có Ôn phi và Trung Chiêu dung, ngay cả Hiếu Tiệp dư được sủng ái gần đây cũng không có vinh dự này đâu.”
Đầu ngón tay nàng chạm vào lá sen ngọc trên chén trà, cảm giác buốt lạnh rất nhanh đã truyền tới tận trong người, nhưng lá sen này mặc dù lạnh lẽo, xúc cảm trơn mịn như băng từ chất ngọc lại khiến lòng người sảng khoái, “Như Quỳnh, quốc yến lần này ngươi phải xem xét thật kĩ, nhất là trong rượu cùng thức ăn, tuyệt đối không được có bất kì sơ sót nào.”
“Nô tỳ đã rõ, nô tỳ nhất định sẽ không để nương nương phải thất vọng.” Tống Như Quỳnh nói xong liền hành lễ rồi lui ra ngoài.
Tẩm cung rộng lớn, nhất thời chỉ còn lại mình nàng.
…!
Đèn đuốc rực rỡ xua tan bóng đêm, nghi trượng quý khí chậm rãi mà vững vàng đi, Đình Nguyệt Hy tựa mình trên kiệu, nhìn pháo hoa nở bung trên không trung.
Lòng bất giác trĩu nặng.
Nàng cũng không hiểu nguyên do.
“Hồi bẩm nương nương, đã đến điện Minh Trị rồi.” Tống Như Quỳnh thấy Đình Nguyệt Hy hơi thất thần, vội hạ giọng nhắc nhở.
Đến phía trước điện Minh Trị, Đình Nguyệt Hy xuống kiệu, vịn tay Tống Như Quỳnh chầm chậm đi vào từ cổng bên phải, thị vệ truyền báo nhìn thấy nàng bèn cúi đầu cất giọng hô: “Hiền phi nương nương tới.”
Đình Nguyệt Hy vào điện chính, thấy bên trong đã phân ra làm hai, nam một bên nữ một bên, toàn bộ điện rất lớn, chính giữa còn dựng một rạp hát, khoảng cách giữa hai bên nam nữ cũng khá xa.
Trong điện lúc này chỉ có Thiên hoàng, Thái hậu cùng với Trung Chiêu dung, Tĩnh Quý tần mà thôi.
Nàng vẫn là đến rất sớm.
Đình Nguyệt Hy hành lễ với Thái hậu cùng Sở Cửu Khuynh xong liền ngồi xuống vị trí dưới hắn một bậc, cực kì nhu thuận.
Sau, lại bất tri bất giác ngước nhìn lên Sở Cửu Khuynh đang ngồi ở vị trí trên cao.
Bất ngờ thay, hắn cũng đang nhìn nàng đây.
Ánh mắt lại cực kì nhu tình.
Đình Nguyệt Hy hơi sững sờ, sau đó quyết định tránh đi ánh mắt của hắn, nàng nở một nụ cười ngượng ngùng, cúi đầu ra vẻ đang nhìn chiếc vòng ngọc hổ phách trên cổ tay mình, lại không cẩn thận va tay vào cạnh bàn, nét cười trên mặt lập tức trở nên cứng ngắc vì đau.
Sở Cửu Khuynh bưng ly rượu, tính che giấu nụ cười của mình, cuối cùng vẫn buột miệng cười phì một tiếng nho nhỏ.
Thái hậu ngồi bên cạnh hắn, thấy hoàng nhi của mình hiếm khi như thế này, khóe môi cũng nhất mực cong lên.
Không bao lâu sau, chúng phi tần cùng đại thần từ tam phẩm trở lên đều đã có mặt đầy đủ, đương nhiên là có cả Quân Tự Phong cùng Quan Cảnh Hiên.
Đêm nay mưa có chút lạnh, nên Quan Cảnh Hiên không cho Triều Dĩ Nghiên theo, để nàng ở lại Thái Úy phủ lo cho Quan Cảnh Nhiên và Quan Cảnh Sâm.
Tầm khoảng nửa canh giờ sau, Thái tử Hạ Quốc và đoàn sứ thần đi vào điện chính, làm một đại lễ triều bái, sau đó sứ thần đọc lên một chuỗi cống phẩm.
Mỗi cống phẩm đều là những báu vật vô giá, nếu như mang đi đổi, liền có thể đổi một tiểu quốc luôn rồi.
Đình Nguyệt Hy thầm đánh giá vị Thái tử Hạ Quốc này, quả nhiên là một nam nhân trẻ tuổi ưu tú, dung mạo cũng xem như là cực phẩm, không mị nhãn câu hồn như Thừa tướng, không quá mạnh mẽ như Thái úy, lại càng không có yêu nghiệt đến mức thiên lý bất dung như Sở Cửu Khuynh, mà là vô cùng nhu hòa dễ gần, từ trên người y tỏa ra một tầng cao quý của một Thái tử cường quốc.
Trên người y mặc trang phục bó sát, khuynh hướng có vài phần giống với quần áo ở thế giới hiện đại, tay áo hẹp, không rộng như Thiên Quốc, mới nhìn đã biết bọn họ đến từ quốc gia giỏi cưỡi ngựa bắn cung.
“Thái tử không cần đa lễ.” Sở Cửu Khuynh phất tay, “Người đâu, thưởng tọa.”
“Tạ ơn Bệ hạ.” Thái tử Hạ Quốc lần thứ hai tạ ơn, lại quay về phía các phi tần quy củ làm một lễ rồi mới về chỗ mình, thận trọng ngồi xuống.
“Hôm nay Thái tử điện hạ tới thật đúng dịp, thường ngày trẫm và chư vị ái khanh bận rộn chính vụ, khó có dịp thả lỏng cử hành yến hội thế này, đêm nay Thái tử đừng nên khách khí quá.” Sở Cửu Khuynh không đợi đối phương trả lời, vỗ tay ra hiệu, lập tức ca cơ, vũ cơ, nhạc sư nối nhau đi vào, toàn bộ yến hội liền nhanh chóng náo nhiệt hẳn lên.
Tiếng tì bà thánh thót như châu rơi trên mâm ngọc, lời ca như âm thanh thiên nhiên, vũ đạo mềm mại nhẹ nhàng của các vũ cơ cực kì hoa lệ, đẹp mắt vô cùng.
Kết thúc vũ khúc, thái tử Hạ Quốc lần nữa nâng một chung rượu lên uống cạn, ưu nhã cười: “Không giấu gì Bệ hạ, hôm nay ta đến đây, ngoài dâng tặng lễ vật ra, còn có một việc nữa muốn khẩn cầu.”
“Thái tử điện hạ cứ nói đi.” Sở Cửu Khuynh thoáng nhìn sang Thái hậu, thấy đôi mày của bà thoáng nhíu lại, trong lòng hắn cũng đã thầm đoán ra được vị Thái tử Hạ Quốc này muốn gì.
“Bệ hạ thật không hổ danh là anh minh quyết đoán, ta thật sự rất thích nói chuyện với những người thẳng thắn như Bệ hạ đây.”Vị thái tử đó cười một tiếng, “Vậy thì ta sẽ không vòng vo nữa, thực ra, ta từ lâu đã rất ngưỡng mộ Tịch Ngân Công chúa của ngài, nay nghe nàng đã đến tuổi cập kê, liền mang theo lễ vật đến để cầu thân.”
Dứt lời, y liền cầm lên một hộp gấm, bên trong là một chiếc vòng tay làm được làm từ ngọc phỉ thúy màu xanh lục, trên chiếc vòng được trạm trổ hình chu tước uốn lượn tuyệt đẹp, mỗi đường vân điêu khắc đều được mạ vàng hết sức tỉ mỉ, so ra thì cũng là một bảo vật không ít tiền đâu.
“Đây là vật đính ước từ Hạ Quốc của ta, mong Bệ hạ nhận cho.”
“Thái tử điện hạ trước tiên chớ nóng lòng.” Sở Cửu Khuynh phất tay ngăn hạ nhân của thái tử Hạ Quốc dâng quà đến, không ấm không lạnh nói: “Chuyện cả đời của Diệu Thy, trẫm không thể tùy ý quyết định ngay được, vẫn là để trẫm hỏi lại ý tứ của nó đã.
Như vậy đi, khi nào có tin tức, trẫm sẽ sai sứ giả đưa thư sang, Thái tử thấy thế nào?”
Nếu người đến đây cầu thân là Liêu Quốc, Tây Vực, Cao Quốc hay Đông Quốc, hắn sẽ không chần chừ mà từ chối ngay, nhưng đây là Hạ Quốc, hắn không thể không phòng bị, nếu để mích lòng tên Thái tử này, không chừng mấy hôm nữa tên Quốc vương bên kia lại kéo quân sang đây gây phiền toái.
Thêm một chuyện chi bằng ít đi một chuyện.Thái tử Hạ Quốc nghe hắn nói vậy, chỉ cười đáp: “Vậy ta xin chờ tin tốt của Bệ hạ.” Sau lại nghiêm túc nói, “Nhưng sính lễ này ta không thể mang về, vẫn là phiền Bệ hạ vui lòng nhận cho.”
Sở Cửu Khuynh gật đầu, lúc này Vạn ma ma mới tiến đến nhận lấy hộp gỗ đựng chiếc vòng phỉ thúy kia.
Yến tiệc kết thúc khi trời đã vào khuya, mọi người tốp năm tốp ba rời khỏi điện Minh Trị, mấy phi tần cũng theo chân Đình Nguyệt Hy ra khỏi điện chính, trở về cung.
“Nương nương, trời khuya rất lạnh, người vẫn là nên chú ý thân thể một chút.” Tống Như Quỳnh đưa lên cho nàng một chiếc áo choàng lông cáo bạc ấm áp.
Đình Nguyệt Hy nhận lấy rồi choàng lên vai, lo lắng nói: “Không biết Hàn Hàn đã ngủ chưa…”
“Nương nương, Ngũ hoàng tử đi học chữ nghĩa, ban ngày thấm mệt, chắc giờ này đã ngủ rồi.”
“Ừm…!chúng ta vẫn là nên hồi cung nhanh…” Còn chưa nói xong, nghi trượng chợt rung mạnh một cái, cả người nàng ngã nhào về phía trước.
Gặp phải sự cố bất ngờ, Đình Nguyệt Hy không kìm được kinh hãi kêu lên một tiếng.
Thân thể nàng cũng đã rơi ra ngoài không trung, nghi tượng được tám cung nhân khiêng, người nào người nấy vóc dáng cao to vạm vỡ, khoảng cách với mặt đất cũng không quá cao, nhưng nếu nàng ngã xuống, không có thương tích mới là chuyện lạ.
“Nương nương!” Tống Như Quỳnh sợ hãi kêu lên, muốn chạy đến đỡ lấy nàng nhưng bị thành kiệu chao đảo đập trúng bả vai, nhất thời cũng ngã hẳn ra đất.
Ngay trong lúc thân thể nàng sắp chạm đất, thì lại có một đôi tay nam nhân hướng tới đỡ lấy nàng.
Cùng lúc ấy, đám cung nhân khiêng nghi trượng đã mau chóng lấy lại được thăng bằng, thấy Đình Nguyệt Hy suýt chút nữa đã bị thương, sợ hãi tới mức quỳ rạp cả xuống: “Nô tài có tội!”
Đình Nguyệt Hy vốn đã chuẩn bị tinh thần ngã xuống đất, nhưng lúc này cả thân thể nàng một chút cũng không có đau, thế là liền mở mắt ra.
Người ra tay đỡ lấy nàng không ai khác chính là Thừa tướng đại nhân – Quân Tự Phong.
Nếu như là Đình Nguyệt Hy khi còn là sinh viên Đại học, khi nhìn thấy gương mặt này nhất định sẽ hét lên – hảo soái ca siêu cấp đẹp trai a!!!
Nhưng bây giờ trong mắt nàng chỉ còn nghi hoặc – sao nàng cứ có cảm giác mình rất thân thuộc với vị Thừa tướng đại nhân này thì phải?
Nhìn thấy vẻ mặt không thể khả ái hơn của Đình Nguyệt Hy, Quân Tự Phong hận không thể nhéo má nàng một cái, so với khi ở phủ Tướng Quân, nàng bây giờ còn trắng trẻo đáng yêu hơn năm đó rất nhiều lần nha!
Nhưng bây giờ hắn đang ở bộ dáng nam nhân, cũng không thể tùy tiện trêu ghẹo nàng như ngày xưa được, bèn nghiêm giọng hỏi: “Hiền phi nương nương, người không sao chứ?”
Nói xong, y liền bế Đình Nguyệt Hy đứng dậy, đợi chân nàng chạm đất an toàn rồi mới buông tay ra.
Cũng trong chính khoảnh khắc đó, có một đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía họ.
Khi nãy rơi xuống, chân Đình Nguyệt Hy liền bị sai khớp, nên bây giờ cũng không đứng vững được, cơn đau từ cổ chân nhói lên, một tầng mồ hôi lạnh rỉ ra nơi thái dương.
Tống Như Quỳnh từ trên đất ngồi dậy, nàng ta nhanh chóng tiến tới, đỡ lấy cả thân thể đã mềm nhũn ra của nàng.
“Bổn cung không sao, vẫn là đa tạ Thừa tướng đại nhân cứu giúp, nếu không cái mạng nhỏ này của bổn cung thật khó giữ rồi.” Đình Nguyệt Hy đối y nói lời cảm tạ.
“Nương nương không sao thì hạ thần yên tâm rồi.” Quân Tự Phong ngồi xuống đất, mày kiếm hơi nhíu lại xem xét, đoạn đường này được y cùng Sở Cửu Khuynh và Quan Cảnh Hiên thiết kế lát đá lục lăng thay cho hoa cương để cung nhân khiêng kiệu không bị trượt chân hay vấp ngã, sao còn có thể xảy ra cớ sự này?
“Nương nương, người không sao thật chứ?” Tống Như Quỳnh vội hỏi han nàng, rõ ràng là môi đã tím tái, sao còn bảo là mình không sao?
“Bổn cung thật không sao.” Đình Nguyệt Hy nén đau xem xét một lượt đoạn đường mình vừa đi, phát giác ra hôm nay trên đường xuất hiện không ít đá sỏi.
Quân Tự Phong cũng nhặt lên một viên sỏi màu đen tuyền, ban đêm tối trời, nếu không quan sát kĩ, căn bản sẽ không tài nào phát hiện ra chúng.
Những viên sỏi này đều vô cùng trơn bóng, bên trên mỗi viên còn có một lớp rêu màu xanh sẫm, chỉ cần sơ sẩy một chút là rất dễ bị trượt chân.
Lớp rêu này rất mới, thử bóp một chút vẫn còn có nước chảy ra.
Khóe mắt Quân Tự Phong chợt lóe ra một tia sáng lạnh – có người muốn mưu hại Đình Nguyệt Hy.
“Hiền phi nương nương, người ắt hẳn đã hoảng sợ không ít, hay là nên hồi cung nghỉ ngơi sớm đi.
Hạ thần xin phép cáo lui.”
Quân Tự Phong chắp tay hành lễ xong mới lên kiệu hồi phủ, y dù sao cũng là ngoại thần, nếu để người khác bắt gặp, sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến danh tiếng của Đình Nguyệt Hy.
Đợi kiệu Thừa tướng đi xa dần, Đình Nguyệt Hy mới nén đau ngồi lên nghi trượng, hướng sang Tống Như Quỳnh,hỏi: “Đây là nơi nào vậy?”
Tống Như Quỳnh nhận lấy đèn lồng từ tay một cung nữ hộ giá phía sau, ngó nhìn xung quanh một chút rồi đáp: “Hồi bẩm nương nương, đi tiếp về phía trước thì sẽ tới Lam Ngọc cung của Thuyên Quý tần.”
Đình Nguyệt Hy nhìn về phía trước, quả nhiên thấy có một tòa cung điện không lớn lắm, trên tấm biển trước cửa có đề ba chữ vàng Lam Ngọc cung.
Đình Nguyệt Hy liếc nhìn mấy viên sỏi dưới đất rồi gật đầu.
Tống Như Quỳnh hiểu ý, ở phía sau lặng lẽ nhặt lấy một viên sỏi, bỏ vào trong ống tay áo, sau đó mới đi theo nghi trượng, cùng Đình Nguyệt Hy trở về Phượng Thiên cung.
…!
Trở về Phượng Thiên cung, Đàn Diệp Hương liền tiến ra nghênh đón nàng, phát hiện ra vẻ mặt của Đình Nguyệt Hy đã trắng bệch, liền vội vàng đỡ lấy: “Nương nương, người làm sao vậy?”
Khi đi chẳng phải rất an ổn sao?
Tống Như Quỳnh giữ lấy bả vai phải, dưới ánh nến sáng choang trong tẩm cung, thấy trên vai nàng ta, máu tươi đã nhuộm đỏ hết cả một mảng tay áo.
“Khi nãy có một số chuyện…!Diệp Hương, ngươi mau đến Thái Y viện mời thái y đến đây.”
Đàn Diệp Hương vâng lệnh đi ngay.
Đình Nguyệt Hy ngồi xuống giường, ánh mắt nhìn đến vết thương trên vai Tống Như Quỳnh, không khỏi thoáng chút đau lòng, “Khi nãy trời tối bổn cung không nhìn rõ, từ khi nào ngươi lại bị thương?”
Tống Như Quỳnh nén đau, lộ ra một nụ cười cứng nhắc, “Nương nương, nô tỳ chỉ là bị va đập một chút, vết thương của người mới quan trọng hơn.”
Nhìn mấy cung nữ đang tháo giày của Đình Nguyệt Hy ra, Tống Như Quỳnh còn hốt hoảng hơn, cổ chân nàng đã sưng phù lên, chỉ một cử động chạm nhẹ của cung nữ thôi cũng khiến nàng nhíu chặt mày lại, ắt hẳn là đau lắm.
Tống Như Quỳnh lại là người thuận tay phải, lúc này càng không có cách gì xoa bóp cho nàng đỡ đau, liền phân phó cho đám cung nữ kia, “Mau mang nước ấm đến đây!”
Đình Nguyệt Hy lúc này mới hỏi: “Viên đá cuội ngươi nhặt hồi nãy đâu rồi?”
Tống Như Quỳnh lấy viên đá từ trong tay áo ra, cẩn thận đặt lên bàn: “Dạ đây thưa nương nương.”
Đình Nguyệt Hy mím môi, lạnh giọng nói với một cung nữ đang đứng cạnh bàn: “Duyên Tuyền, ngươi tới Hoa phòng tìm một người thợ trồng hoa tin cậy được, bảo hắn xem kĩ lớp rêu trên viên đá này xem có chỗ nào cổ quái không, bổn cung thấy loại rêu này không bình thường chút nào.”
Duyên Tuyền biết đây là việc quan trọng, lập tức vâng lệnh rời đi ngay.
Rất nhanh, Đàn Diệp Hương đã trở lại Phượng Thiên cung, mang theo Tống thái y cùng hai y nữ.
“Hiền phi nương nương, người làm sao vậy?” Tống Thái y vừa nhìn thấy cổ chân nàng sưng phù đã vội hỏi.
“Sư phụ, con chỉ là bị sai khớp thôi, người vẫn là nên lo cho Như Quỳnh đi, nàng bị thương nặng hơn con nhiều lắm.” Đình Nguyệt Hy chỉ tay về phía Tống Như Quỳnh,Tống thái y vừa nhìn thấy ngoại tôn mình bị thương nặng, trong lòng đã đau đến mức muốn chết đi sống lại rồi.
Tống Thái y đỡ Tống Như Quỳnh vào sau màn trướng phía trong, một y nữ cũng đi theo ngài.
Ở bên ngoài, y nữ nhẹ nhàng đem chân Đình Nguyệt Hy nhấc ra khỏi thau nước ấm, bắt đầu từng chút từng chút xoa bóp cho nàng đỡ đau.
Chừng một tuần trà sau, từ bên ngoài vọng vào một tiếng thông báo:”Bệ hạ giá đáo!”
Đình Nguyệt Hy làm bộ như không nghe thấy, trùm chăn lên đầu giả vờ ngủ, loáng thoáng nghe thấy tiếng Tống Như Quỳnh dẫn theo một đám người đi vào.
“Nô tỳ xin tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ cát tường!” Đàn Diệp Hương đứng trước cửa tẩm cung hành lễ, sau lại nói, “Bệ hạ, nương nương ngọc thể không khỏe, đang nằm ngủ trong tẩm cung.”
“Tại sao ngọc thể nàng lại không khỏe? Đã gọi thái y tới xem chưa? Sao không nói sớm cho trẫm biết?” Lời còn chưa dứt, người đã đi tới trước giường, rồi hắn vén chăn lên, nôn nóng hỏi: “Đang yên đang lành tại sao lại như vậy?”
Trong tẩm cung tối om, thấy Sở Cửu Khuynh đột ngột bước vào, các cung nữ vội vã thắp sáng cây nến đỏ trên chiếc đế hoa mạ vàng.
Nến trong Phượng Thiên cung là loại thượng hạng, khi thắp lên không có chút khói nào bay ra.
Lúc này mái tóc của nàng buông xõa, một tấm dung nhan uể oải cứ thế xuất hiện trước mắt hắn, cùng với đó còn có một bộ y phục may bằng lụa mỏng màu trắng đã có phần hơi xộc xệch trên người.
Trong khi ngủ, y phục của nàng chẳng được chỉnh tề, mấy đoạn dây cột đều tuột cả ra, để lộ một mảng da thịt trắng trẻo, nõn nà.
Sở Cửu Khuynh phất tay, ra hiệu cho tất cả cung nữ ra ngoài, chỉ để Tống Như Quỳnh cùng Đàn Diệp Hương ở lại.
Khi nàng ngẩng đầu lên, khuôn mặt hiện rõ trước ánh nến, hắn liền không kìm được lộ vẻ xót xa, bởi chiếc áo ngủ kia vốn màu trắng, lại càng làm tôn lên vẻ mặt nhợt nhạt, khiến ai nhìn cũng phải thầm xao động trước nàng.
Hắn ngồi xuống bên giường, thấp giọng hỏi: “Có phải khi trở về từ điện Minh Trị, nàng xảy ra chuyện gì có đúng không?”
Nàng ôm chặt lấy thắt lưng hắn, không nói lời nào.
Thấy nàng không chịu nói, hắn liền lạnh nhạt liếc nhìn Tống Như Quỳnh.
Tống Như Quỳnh ôm lấy bả vai bị thương, bẩm báo: “Hồi bẩm Bệ hạ, khi từ điện Minh Trị trở về, nương nương không may bị ngã từ trên nghi trượng xuống, nếu không có Thừa tướng đại nhân kịp thời cứu giúp, e rằng nương nương đã bị thương nặng rồi.”
Giọng nói của hắn phủ thêm một tầng băng tuyết, “Đang yên đang lành tại sao lại ngã từ trên nghi trượng xuống?”
Tống Như Quỳnh cúi gằm mặt.
“Là vì đám cung nhân khiêng nghi trượng không cẩn thận, giẫm phải sỏi nên bị trượt chân.”
“Trượt chân ở đâu?”
“Ở con đường nhỏ lát đá lục lăng gần Lam Ngọc cung.”
“Đá lục lăng là loại đá chống trượt tốt nhất, tại sao bên trong lại có lẫn sỏi? Chuyện này không thể chỉ trách phạt đám nô tài khiêng kiệu kia là xong.” Sau đó lại khẽ nói: “Ái phi, nàng nghi ngờ có người muốn hại nàng, đúng vậy không?”
Đình Nguyệt Hy ở trong lòng hắn không có động tĩnh gì, nhưng bàn tay nắm chặt lấy tay áo hắn đã phản ánh tất cả.
Sở Cửu Khuynh đau lòng để nàng nằm lại giường, biết rõ chân nàng đau nên cũng không dám đụng chạm mạnh, dặn dò Tống Như Quỳnh cùng Đàn Diệp Hương chăm sóc Đình Nguyệt Hy, sau đó muốn rời đi.
Góc tay áo lại bị ai đó nắm lại.
“Bệ hạ, bên ngoài khuya rồi, chi bằng ngủ tạm một giấc ở đây rồi hãy tới chỗ của phi tần khác.” Đình Nguyệt Hy gượng cười một tiếng, “Chân thần thiếp bị thương, sợ là không thể hầu hạ Bệ hạ được rồi.”
“Trẫm chẳng đi đâu cả, cho dù nàng không tiện thị tẩm thì trẫm cũng sẽ ở lại đây ngủ cùng nàng.”
Đình Nguyệt Hy áy náy nói: “Thần thiếp đâu xứng để Bệ hạ phải làm như vậy chứ!”
Hắn mỉm cười kéo nàng tới bên mình, lại tiện tay buông màn xuống, khẽ nói: “Đừng quên, nàng là tri kỷ của trẫm.”
Đêm đã về khuya, ngoài cửa sổ những vì sao đầy trời chiếu vào phòng, chỉ là mấy tia sáng lẻ loi nhưng tất thảy đều bị hòa tan vào giữa ánh nến dìu dịu.
…!
Sáng sớm hôm sau, Duyên Tuyền rốt cuộc cũng trở lại: “Hồi bẩm nương nương, nô tỳ đã hỏi được rồi!”
Đình Nguyệt Hy chậm rãi nhấp một ngụm trà, thản nhiên hỏi: “Kết quả thế nào?”
Duyên Tuyền đáp: “Nương nương, người thợ trồng hoa đó nói rêu xanh trên viên đá cuội là loại rêu đặc biệt chỉ có ở trong nước, tên gọi là rêu nhớt xanh, thông thường thì chúng sinh trưởng bám vào trong các viên sỏi dưới chậu nuôi cá cảnh.”
Đình Nguyệt Hy khẽ “Ừm” một tiếng, lại hỏi thêm: “Còn gì nữa không?”
Duyên Tuyền cúi đầu thưa: “Hắn ta còn nói, loại thủy sinh này chỉ bám vào các viên sỏi đen trơn nhẵn, mà loại sỏi đen này trong cung hiếm có phi tần nào thích, chỉ có Thục phi nương nương thích nuôi cá cảnh, nên mới dùng mà thôi.”
“Thục phi à?” Đình Nguyệt Hy mân mê chiếc vòng ngọc phỉ thúy vừa được Sở Cửu Khuynh tặng tối qua, cười nói: “Làm chuyện ác lại muốn người khác chết thay, quả là diệu kế.”
Hết chương 113..