Đọc truyện Xuyên Không Gặp Định Mệnh – Chương 43: Lý do trở về
* PHỦ CUNG THÂN VƯƠNG*
Cộc… cộc… cộc… hí hí hí…
Chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa phủ Cung Thân Vương… một nữ tử y phục xanh lam đưa tay vén màn cửa bước xuống, khuôn mặt xinh đẹp vô cảm làm tăng thêm khí chất cao quý trên người nàng… theo sau nàng là một nữ tử khác, môi nàng nở nụ cười vui vẻ hào hứng, dung mạo nàng xinh đẹp, hoạt bát, đáng yêu… khác với nữ tử y phục xanh lam làm người ta cảm thấy thanh khiết thì nàng mang một vẻ đẹp tươi vui, đầy sức sống… tuy hai người mang hai vẻ đẹp trái ngược nhau nhưng khi hai người đứng bên cạnh nhau lại tạo nên một vẻ đẹp vô cùng hài hòa… hai nàng bước đến bậc tam cấp trước cửa phủ… nữ tử y phục xanh lục chạy nhanh đến trước cánh cửa đang mở hờ… nàng đưa đôi mắt tràng đầy tò mò cùng háo hức nhìn vào khung cảnh bên trong phủ… nữ tử y phục xanh lam điềm tĩnh theo sau…
Khoảng sân rộng rãi phía trước trồng rất nhiều cây cảnh và vài cây hoa khác… ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng rọi qua những kẽ lá trên trên cao, tạo thành từng cột sáng giăng xuống mặt đất… chính giữa là một lối đi dẫn vào chính sảnh…
Để ta đi báo với bọn họ là người đang ở đây nhé…
Nữ tử y phục xanh lục quay đầu lại nói với nữ tử đang đi phía sau…
Không cần đâu… có người đã biết rồi…
Nữ tử y phục xanh lam nhẹ nhàng nói vừa gật đầu với mấy bóng người dưới bóng cây kia… có một người bước ra… y phục màu trắng thanh khiết trùng với làn da trắng ngọc, mái tóc đen dài được búi bọn phía sau cố định bằng những chiếc trâm ngọc nhưng vẫn có vài sợi tóc bị tuột ra thả tự do trong gió… khuôn mặt nàng hiện lên một nét cười nhẹ… cũng gật đầu chào lại…
Lâu không gặp… tiểu Tuyết…
Tiểu Linh y phục màu hồng hoa anh đào cũng từ dưới bóng cây bước ra, môi nàng cười vui vẻ khi nhìn thấy người vừa bước vào… đi bên cạnh nàng là một nam hài tử y phục xanh nhạt, tuy khuôn mặt còn non nớt nhưng lại khá tuấn tú, cả người toát ra sự phóng khoáng của bậc thư sinh, cũng nở nụ cười bất ngờ khi nhìn thấy Tuyết tỉ tỉ… tiểu Linh vui mừng nói…
Tiểu Tuyết… ngươi về lúc nào vậy…. ta không tin được là ngươi lại về sớm như vậy…
không có gì là không thể tiểu Linh… lâu không gặp đệ, Duệ nhi…
Ân, tỉ tỉ…
Duệ nhi vừa nói còn khuyến mãi thêm một nụ cười tươi vô cùng sát gái cho tiểu Tuyết… nàng nhẹ rũ mắt liếc cái tên đệ đệ đang hết sức phô diến sự yêu nghiệt của mình kia…
Thu nụ cười của đệ lại… Duệ nhi…ta dám chắc có cả ngàn tiểu thư đã đổ rạp bởi nụ cười đó của đệ… nhưng thật tiếc… ta không nằm trong số đó…
Duệ nhi bĩu môi phản kháng…
Tỉ thật là không biết hưởng thụ mỹ nam gì cả… làm đệ mất cả hứng…
Ha ha ha… Duệ nhi… ta đã bảo với đệ rồi… tiểu Tuyết sẽ không dễ dàng bị đệ mê hoặc đâu…
Tiểu Linh huýt cùi chỏ vào tay Duệ nhi mỉm cười khinh thường… tiểu Tuyết của các nàng là ai kia chứ, sao có thể dễ dàng bị người khác thu hút được, mỹ nam đứng trước mặt nàng ấy chỉ như cỏ rác ven đường thôi, lâu lâu mới được dịp lên mặt tiểu đệ đệ này mà, nàng phải tận dụng chứ, sao có thể bỏ qua được…. Duệ nhi giậm chân tỏ vẻ không phục… rõ ràng cậu đã dùng chiêu này với rất nhiều tiểu thư nhà quan khác đều có tác dụng kia mà… sao có thể chứ… có lẽ sức thu hút của cậu vẫn không đủ… có lẽ cậu nên luyện đến trình độ chỉ một nụ cười có thể ngắt gãy trăm bông hoa… được… lúc nào ra ngoài phải luyện tập mới được… trong lòng Duệ nhi thầm quyết định…
Do nãy giờ mọi người chỉ chú ý đến tiểu Tuyết nên đã không chú ý đến nữ tử y phục màu xanh lục phía sau nàng… tiểu Yên nghiêng đầu hỏi tiểu Tuyết…
Nữ tử đi phía sau ngươi là ai vậy… tiểu Tuyết…
À… đây là…
Xin chào… tên ta là Vân Hàm Điệp… có thể gọi ta là tiểu Điệp… ta là bằng hữu của công… à không của tiểu Tuyết… rất vui được gặp…
Tiểu Tuyết chưa nói hết câu đã bị tiểu Điệp giành giới thiệu… tiểu Linh và Duệ nhi bây giờ mới chú ý vị nữ tử mới bước ra từ sau lưng tiểu Tuyết kia…
Rất vui được gặp tiểu thư… cứ gọi ta là tiểu Linh, bên cạnh ta là Duệ nhi, còn kia là tiểu Yên…
Tiểu Yên và tiểu Linh nhẹ nhàng gật đầu chào, còn Duệ nhi thì chắp tay cúi chào đúng chất một thư sinh nho nhã…. tiểu Tuyết nói…
Tiểu Điệp sẽ ở phủ chúng ta một thời gian… mà nghĩa phụ và nghĩa mẫu đâu rồi…
Tiểu Yên đi lại ngồi vào cái bàn đá dưới bóng cây lúc nãy… tay vươn ra lấy quyển sách đọc… chậm rãi đáp…
Hai người họ có việc phải ra ngoài… nên sẽ không ở trong phủ một thời gian…
Vậy sao… tiểu Linh, Duệ nhi… Tiểu Điệp mới tới hai người đưa nàng đi thăm quan vương phủ một chút đi… tiện thể thu xếp một căn phòng cho nàng…
Được…
Ba người tiểu Linh, Duệ nhi và tiểu Điệp cùng nhau ly khai khỏi chính viện…. lúc này tiểu Yên mới nhàn nhạt đáp…
Mặc Lâm đang bị bệnh, ngươi đi xem xem giúp ta thế nào…
Ngươi gọi ta về là vì chuyện này sao…
Tiểu Tuyết nhăn mày hỏi… nực cười… hắn ta là người nàng không vừa mắt có được không… sao nàng phải đi chữa bệnh cho kẻ thù của mình chứ… mà vốn dĩ hắn ta cũng đâu có bệnh mà phải chữa chứ… tiểu Yên nhìn khuôn mặt hơi nhăn của tiểu Tuyết thì thở dài…. thật ra nàng cũng không phải không biết tiểu Tuyết không thích Mặc Lâm, nhưng biết là sao được, Mặc Lâm cũng là sư phụ của nàng… không thể không quan tâm được…
Cũng không phải… đó chỉ là một lý do phụ thôi… khi ngươi khám bệnh xong chúng ta sẽ bàn vào việc chính… ta chờ ngươi ở phòng…
Ta biết rồi…
Tiểu Tuyết nhẹ nhàng quay người hướng viện của Mặc Lâm đi tới… khuôn mặt lúc nãy còn hơi nhắn giờ đây lại không một tia cảm xúc… dường như khuôn mặt khó chịu lúc nãy không phải là của nàng…. tiểu Yên cũng đứng dậy đi về Thiên Linh các…
–
–
–
–
–
–
–
–
–