Đọc truyện Xuyên Không Gặp Định Mệnh – Chương 41: Bữa tiệc
* THÀNH UNG CHÂU*Qua bao nhiêu ngày dịch bệnh hoành hành cuối cùng
cũng chấm dứt… mọi người trong thành ai nấy đều hết sức vui mừng, yên
tâm an cư lạ nghiệp… cũng nhờ đó mà danh tiếng của vị vương gia nào đó đã được dân chúng tung hô không ngớt, chỉ thiếu là không thể đưa hắn
lên để thờ lạy thôi… chính vì vậy mọi người trong thành đã quyết định
tổ chức một bữa tiệc trước khi Nhị Vương gia hồi kinh….
Đối với việc này Thiên Vương Lãnh Thần hắn cũng không phản đối gì… việc
bệnh dịch có thể kết thúc sớm hắn cũng rất vui…. bản thân hắn tuy là
người lạnh lùng tàn nhẫn nhưng hắn cũng rất hết lòng phò trợ hoàng huynh chăm lo cho dân chúng… qua việc này người dân sẽ tận trung với đất
nước… đợi khi hắn về kinh nhất định phải xin phép hoàng huynh nghỉ
phép vài tuần rồi, dù sao thì hắn cũng đã bận rộn ở đây cả tháng rồi…
lần này không nghỉ không được…. ánh mắt hắn khẽ liết đến thân ảnh nhỏ
nhắn đang ngồi ở trong góc khuất kia… lần này có thể kết thúc bệnh
dịch sớm như vậy tất cả cũng nhờ có nàng…. hắn để ý từ lúc bắt đầu
bữa tiệc đến giờ số lần nàng nhíu mày cũng không ít….
Tiểu Tuyết ngồi một bàn ở góc khuất nhìn một màng người này không khỏi không đau đầu… không khí náo nhiệt này đã làm nàng vô cùng khó chịu rồi…
nhìn đám ngôn linh của bọn họ cứ bay lơ lửng nàng còn mệt hơn… bỗng
nhiên có một bàn tay người nào đó kéo góc áo nàng tuy rất nhỏ nhưng nàng không khó để nhận ra… nàng cuối đầu nhìn… thì ra là Đô Diệu Âm đang kéo tay áo nàng… tiểu hài tử này sau khi khỏi bệnh không biết vì sao
luôn bám dính theo nàng không thôi… nàng đi đâu cũng đi theo , mặc cho sự lạnh nhạt của nàng cũng không rời nửa bước… nàng cũng không quan
tâm… dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến nàng….
Tuyết tỉ tỉ….
Đô Diệu Âm nhỏ giọng gọi nàng… nàng cuối đầu nhìn xuống chờ câu nói tiếp theo… nhưng Đô Diệu Âm không nói chỉ kéo cánh tay nàng… rồi ngồi
vào lòng nàng…. nàng hơi bất ngờ trước hành động này của Đô Diệu
Âm…. thường ngày Đô Diệu Âm không gần gũi với nàng như vậy…. cùng
lắm thì làm nũng kéo kéo cánh tay nàng mà thôi… nàng thấy cả ngày hôm
nay Đô Diệu Âm đang lo lắng gì thì phải….
Ngươi có chuyện gì sao…
Đo Diệu Âm ngước khuôn mặt lên nhìn nàng… trong đôi mắt to đen láy long
lanh như có nước đang chờ trào ra…. nàng đưa tay đỡ một bên khuôn mặt
nhỏ của Đô Diệu Âm…. nhưng Đô Diệu Âm vẫn im lặng cuối đầu vùi sâu vào lòng ngực nàng, tay vòng qua ôm chặt lấy nàng…. nàng khẽ thở dài…
tâm tư của tiểu hài tử thật khó đoán…. nàng cũng để mặt tiểu hài
tử…. nàng đột nhiên nhớ ra… hôm nay có mấy người ăn mặt rất kì lại
đến gặp Thiên Vương Lãnh Thần…. là phụ mẫu của ngươi đang tìm
ngươi…. nàng cười khẽ… vì vậy mà ngươi buồn ư…. để ta cho ngươi
biết một điều… dù ngươi có đi đâu chăng nữa thì số phận của ngươi cũng không thay đổi… những gì được các vị thần sắp đặt sẽ vẫn xảy ra cho
dù có bất kì chuyện gì đi chăng nữa…. mãi mãi sẽ không lệch khỏi quỹ
đạo vốn có của nó…
Chính giữa kháng phòng đoàn người thay phiên nhau nhảy múa ca hát vô cùng náo nhiệt… cũng may chỗ ngồi của
nàng trong một góc nên cũng không ảnh hưởng đến… nàng nhìn lên vị trí
trên cùng kia…. Thiên Vương Lãnh Thần đang nói chuyện với thành
chủ…. nàng nhìn xung quanh cũng không ai để ý đến chỗ ngồi của nàng… nàng mới chậm rãi đứng dậy bế theo Đô Diệu Âm về phòng…..
–
–
–
–
* TRONG CUNG*
Đôi mắt Virginia mở ra một cách nặng nhọc…. đây… đây là đâu…. một căn phòng vô cùng sa hoa với những đồ vật quý báu… căn phòng này rất
tối… chỉ có một chút ánh trăng yếu ớt chiếu vào từ cửa sổ đủ để làm
sáng một mảng nhỏ phòng… chắc có lẽ linh lực của nàng quá yếu để có
thể thi triển pháp thuật về thiên giới….. cảm giác đau rát truyền lên
từ phần bụng…. nàng đưa tay cầm lại vết thương đang rỉ máu…. sức
mạnh của vị thần Bóng Tối cũng thật quá cường đại…..linh khí trong
người nàng không đủ cho việc trị vết thương nên mới mất nhiều máu như
vậy…. một bóng người y phục vàng kim đang từ từ đi về phía nàng….
đôi mắt nàng trở nên lạnh lùng… tay nàng khẽ động biến ra một thanh
chủy thủ nhỏ…. khi bóng người kia đến gần nàng lao nhanh đến không để
cho hắn kịp phòng bị…. dùng một tay chế trụ hắn một tay kề chủy thủ
vào cổ hắn….
Không được cử động… có trách thì hãy
trách… hôm nay ngươi xui xẻo… gặp phải… ta… nếu ta không… giết ngươi thì…. ngươi nhất định…. nhất định sẽ báo cho hắn biết…
ta… đang ở đây…
Vì mất quá nhiều máu và linh lực….
nên đến hơi sức để nói chuyện nàng cũng không có…. chủy thủ trước khỏi tay nàng rơi xuống …. nàng ngất đi thân thể ngã xuống nề nhà lạnh
lẽo….
Thiên Vương Lãnh Minh nheo mắt nhìn nữ tử đang ngất lịm dưới sàn… hôm nay giải quyết đống tấu chương của chúng quần thần
đến tận khuya mới xong… hắn đến Dưỡng Tâm điện để nghỉ ngơi… không
ngờ lại gặp phải chuyện này… lại có người to gan lớn mật dám uy hiếp
hắn… đáng giận hơn còn muốn lấy mạng của hắn…. là quân vương một
nước , hắn đương nhiên biết xung quanh mình có rất nhiều kẻ thù luôn chờ đợi thời cơ lấy mạng của hắn… nhưng đây là nơi hắn nghỉ ngơi mỗi ngày đương nhiên sẽ được ám vệ canh phòng cẩn mật nhưng sao một nữ tử đang
bị thương lại có thể vào mà ám vệ không hay biết như vậy…. hắn cuối
đầu nhìn nàng….khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp… hắn chưa bao giờ nhìn
thấy một nữ tử đẹp như vậy…hắn khụy người xuống gần nàng… đôi tay ta lớn vươn ra gạt đi những sợi tóc phủ trên mặt nàng…. bụng nàng đang
chảy rất nhiều máu… nàng là ai….. hình như nàng không phải thích
khách… chỉ đơn giản lo cho tính mạng của mình mà giết người…. hắn bế nàng lên giường của mình, gọi ngự y thân tín đến chữa trị vết thương
cho nàng….. trước khi rời khỏi phòng hắn không quên quay đầu nhìn nữ
tử xinh đẹp đang ngủ trên giường kia rồi mới rời đi…..
–
–
–
Trên không trung… một luồng ánh sáng xanh lam xuất hiện…. khi ánh sáng
vụt tắt một nữ thần xinh đẹp xuất hiện… nàng đi từ từ lại phía giường
nơi có một nữ thần khác đang ngủ…
Virginia…. ngươi tỉnh rồi…
Virginia mở mắt nhìn người đang đứng bên cạnh giường kia…. mỉm cười vui vẻ….
Công chúa Rateau…. ngài tới rồi…
Nàng ngồi xuống bên giường… bàn tay đặt nhẹ lên vết thương ở bụng của
Virginia… tay nàng phát ra một luồng ánh sáng chói mắt chỉ trong vài
giây rồi biến mất nhưng nó cũng đủ để chữa khỏi mọi vết thương trên
người Virginia từ nhỏ đến lớn… Virginia cảm thấy khỏe hơn rất
nhiều…. thậm chí so với lúc trước càng khỏe mạnh hơn… linh khí trong người cũng dần hồi phục như lúc ban đầu…
Nàng lạnh nhạt quan sát xung quanh căn phòng…. trong cung sao…. phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt….
Đi thôi…. ta cần một lời giải thích cho việc này…
Nàng một tay đỡ lấy người Virginia đứng dậy… tay kia đưa lên thi triển pháp thuật biến mất khỏi căn phòng….
–
–
–
Sau khi bãi triều sớm, Thiên Vương Lãnh Minh lập tức trở về Dưỡng Tâm điện…. hắn muốn gặp lại nữ tử đó…
Không cho một ai tiến vào trong ….
Vâng, hoàng thượng…
Hắn đi vào bước nhanh đến chiếc giường… trên chiếc giường trống trơn…
nữ nhân đó đã rời đi rồi sao… lúc nào… hắn đã bố trí nhiều ám vệ
trong phòng còn nhiều hơn hôm qua…. một người bị thương nặng như vậy
sao có thể rời khỏi phòng đến cả ám vệ cũng không biết được chứ…. rốt
cuộc nàng là ai….