Đọc truyện Xuyên Không Gặp Định Mệnh – Chương 27: Dịch bệnh ở thành Ung Châu
Dịch bệnh ở thành Ung Châu không biết vì lí do gì bắt đầu phát tác trở lại, người dân vô cùng hoang mang lo sợ, trước đây đã được khống chế khiến bọn họ rất vui mừng nhưng chưa được bao lâu thì dịch bệnh lại tái phát… cả thành như muốn nổi loạn, vì theo với bệnh dịch là hạn hán mất mùa khiến người dân không có lương thực để ăn…..
Cổng thành được đóng kín không cho người dân ra khỏi thành cũng không cho người ngoài vào thành vì sợ lây nhiễm bệnh dịch… đến cổng thành tiểu Tuyết xuống xe ngựa đi bộ cùng bọn người Nhị vương gia vào thành để báo cáo số người vào thành…
Sau nhiều ngày đóng cổng thành làm người dân vô cùng tuyệt vọng thì hôm nay cổng thành được mở ra… một đoàn người đi vào… đi vào đầu tiên là Nhị vương gia Thiên Vương Lãnh Thần… bên tay trái là tiểu Tuyết… theo sau là các thuộc hạ của hắn… và cuối cùng là rất nhiều các xe ngựa chở theo lương thực cùng các loại thuốc… Thiên Vương Lãnh Thần lệnh cho các thuộc hạ của mình đưa số lương thực cùng thuốc men đến tri phủ để phân phát cho người dân, còn hắn dẫn theo vài thuộc hạ của mình cùng tiểu Tuyết đi xem tình hình kinh thành… bọn họ đi đến đâu cũng thấy các bệnh nhân bị nhiễm bệnh nằm la liệt khắp đường không được chăm sóc cẩn thận cũng không được cách li… xem ra phải sắp xếp lại mới được…
Thiên Vương Lãnh Thần không đi về nha phủ mà cùng với tri phủ sắp xếp lại mọi chuyện… những người bị bệnh thì được cách ly với những người không nhiễm bệnh… phát lương thực cho người dân… thuốc men thì đưa đến dược đường để các đại phu ở đó có thể kê đơn bốc thuốc… mọi người đều làm việc vô cùng bận rộn cả đến Nhị Vương gia cũng rất bận rộn để sắp xếp mọi chuyện….
Trong lúc mọi người ai cũng có công việc của mình phải lo thì tiểu Tuyết lại dửng dưng vô cảm như không dường như nàng đến đây để chơi vậy… cả ngày nàng không cùng bọn quan nha phân phát lương thực… cũng không cùng các đại phu bắt mạch trị bệnh… người dân thấy nàng không làm gì cũng mặc kệ không quan tâm… nhưng không ai biết rằng cái nàng muốn không phải là khống chế bệnh dịch mà tìm ra nguyên nhân khiến cho bệnh dịch trước đó đã được khống chế nay lại bùng phát và lan rộng hơn…
Tiểu Tuyết như thường lệ hôm nay nàng lại đến phòng bếp để kiểm tra thức ăn nhưng cũng không phát hiện được gì… nàng nhíu mày khó hiểu… nếu không phải do thuốc có vấn đề thì chắc phải là thức ăn nhưng cả thức ăn cũng không có thì phải là cái gì… cái gì khiến cho bệnh dịch ngày càng nghiêm trọng như vậy… nàng bước ra khỏi phòng bếp thì nghe tiếng hai a hoàn đang đứng gần các lu nước nói chuyện với nhau
Nước ngày hôm nay ngươi đã thay chưa…
Hình như chưa thay thì phải ta sẽ làm ngay đây…
Nước… chẳng lẽ là nước… nàng vội chạy lại phía hai a hoàn…
Khoan… khoan đã…
Cô nương có chuyện gì sao…
Nàng không để ý đến ánh mắt khó hiểu của bọn họ… lấy một cái chén múc nước lên đưa lên mũi… cái mùi này… là tiên mao… bọn họ không biết tiên mao không được dùng cho những người bị âm hư hỏa vượng sao như bệnh nặng sẽ càng nặng thêm sao… thật bất cẩn…
Các ngươi lấy nước này ở đâu…
Nếu tìm ra nguồn gốc sẽ dễ giải quyết hơn…
Ở sông Vạn Tuyền…
Tạm thời bây giờ các ngươi không cần thay nước… nếu có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm…
Không để ý bọn họ có nghe hiểu không nàng đã quay lưng đi mất… chắc có người đã dở trò bỏ tiên mao vào nước sông Vạn Tuyền làm bệnh dịch ngày càng nghiêm trọng… nàng phải đến đó kiểm tra….
Sông Vạn Tuyền này bắt nguồn từ ngoài thành và chảy vào thành… ngày ngày dòng chảy đều thay đổi… phòng bếp thay nước vào buổi sáng vậy thời điểm trong ngày thích hợp nhất để hạ tiên mao xuống sông là… ban đêm… đúng là đêm tối để làm chuyện xấu nhất mà…
–