Đọc truyện Xuyên Không Gặp Định Mệnh – Chương 25: Buổi luyện tập trong rừng
Tiểu Yên và Mặc Lâm cưỡi ngựa ra khỏi kinh thành đi về phía bắc trăm dặm đến khu rừng Thiên Phong. Thiên Phong là một khu rừng rất rộng, nhiều cây cổ thụ trăm năm, bìa rừng được phủ một lớp sương muối dày đặc vào buổi sáng sớm và chiều tối, địa hình vô cùng hiểm trở cộng thêm có rất nhiều thú dữ nên đây là nơi thích hợp cho những ai muốn nâng cao khả năng thực chiến của mình…
Tiểu Yên và Mặc Lâm vừa đến thì đã thấy một nam tử đứng đợi bên ngoài rừng… đôi mắt sắc lạnh đó… chẳng lẽ… đừng nói là…
Yên nhi… sư phụ giới thiệu với con… đây là tam sư huynh của con… Lãnh Hàn…
Mặc Lâm giọng hí hửng giới thiệu tam đồ đệ của mình… hắn quay sang Lãnh Hàn…
Hàn nhi… đây là ngũ muội của con Phượng Tử Yên…
Tiểu Yên và Lãnh Hàn đều rất bất ngờ nhìn nhau…
Không ngờ nàng lại là ngũ muội của ta… ta đã nghe sư phụ nói rất nhiều về muội…
Gặp qua tam sư huynh…
Nàng cũng gật đầu coi như hành lễ… không ngờ bốn vị sư huynh của nàng lại có thân phận như vậy…
Đúng vậy… hắn rất bất ngờ với tài năng luyện võ công thi phú của nàng… chưa đầy một năm mà đã luyện Lôi Trấn Kiếm Pháp đến tầng thứ tám thì quả là thiên tài… hắn đã mất một năm để luyện đến tầng thứ tám tính ra nàng tố chất thật tốt…
Sư phụ… chẳng phải người nói là giới thiệu bốn vị sư huynh cho ta sao… sao bây giờ chỉ có một người…
Mặc Lâm đưa ánh mắt thắc mắt hỏi Lãnh Phong… hôm qua chẳng phải hắn đã đưa thư nói hôm nay sẽ giới thiệu đồ đệ thứ năm sao… hắn cũng đang thắc mắt sao chỉ có tam đồ đệ là có mặt còn đại đồ đệ, nhị đồ đệ, tứ đồ đệ đâu rồi…
Đối với vấn đề này hắn cũng kkhông biết giải thích sao… hôm qua lúc nhận được thư của sư phụ trong ngự thư phòng có đủ cả bốn huynh đệ bọn hắn… đại sư huynh là hoàng đế đương triểu Lãnh Minh tức nhiên là không thể tùy tiện xuất cung ra ngoài được…. nhị sư huynh là nhị vương gia nhận được thánh chỉ đến thành Ung Châu giải quyết bệnh dịch nên không thể bỏ bê chính sự… còn tứ sư đệ là tứ vương gia khi nhìn qua đã thấy biến mất rời khỏi ngự thư phòng từ lúc nào… người còn lại là hắn nên phải đến đây… hai hoàng huynh của hắn đều có việc để lo… chỉ có hắn và hoàng đệ là đang rảnh rỗi mà hoàng đệ lúc đó lại không thấy tăm hơi nên hắn là người nhận lời sư phụ đến đây cùng ngũ sư muội chân chân chính chính luyện tập…
Ba tên tiểu tử này thật là… đến lúc về phải hảo hảo dạy dỗ một phen mới được… hai ngươi hãy cùng nhau vào rừng luyện tập… ta ở ngoài này chờ các ngươi ra… nhớ trước khi mặt trời lặng phải ra khỏi rừng…
Mặc Lâm dặn dò hai đồ đệ của mình… nàng và hắn cũng không lãng phí thêm thời gian cùng nhau đi sâu vào rừng….
–
–
Càng đi sâu vào rừng, sương muối bắt đầu tan dần, cây cối mọc rậm rạp che khuất cả lối đi, hai người phải rất tập trung để không phải bị thương do các cây gai dọc đường, có rất nhiều loại cây rất hiếm gặp… cũng có nhiều loại cây mà nàng chưa nhìn thấy bao giờ… gió trong khu rừng thổi nhè nhẹ qua làm lay động cây cối, chim nhảy nhót trên các cành cây hót… màu xanh như đậm hơn… nàng cảm nhận được ở đây không khí thực rất trong lành… động thực vật ở đây như đang trò chuyện cùng nhau…. nàng và hắn tiếp tục đi vào sâu hơn nữa… vẫn là cây cổ thụ trăm năm những thảm thực vật, tán cây rộng lớn bao phủ toàn bộ bầu trời ánh nắng không thể nào xuyên qua được làm khu rừng trở nên âm u đáng sợ… nhưng không khí hình như có phần quỷ dị hơn thì phải… theo kinh nghiệm của một sát thủ nàng đề cao cảnh giác không dám lơ là khi tiến càng sâu vào rừng bởi nàng biết càng sâu vào rừng thì càng có nhiều động vật ăn thịt, tính hiếu chiến của chúng rất cao….. nãy giờ nàng và hắn cũng gặp không ít động vật nhưng đa số đều không ảnh hưởng gì mấy… đều dễ giải quyết….
Soạt… soạt… soạt…
Âm thanh rất nhỏ từ bụi cây phát ra tiểu Yên và Lãnh Hàn đều có thể nghe rất rõ… có cái gì đó đang tiến về hướng các nàng đi tới… bỗng một bóng đen từ một bụi cây gần đó phóng nhanh đến…..
Gào.oooooo…
Một con gấu đen to lớn kích thước khoảng ba mét, bị mất một mắt trái thay vào đó là một vết sẹo trông rất dữ tợn… con gấu đen vung tay về phía tiểu Yên nàng nhẹn nhàng lách mình tránh thoát một cách dễ dàng… nàng rút chùy thủ bên hông lao về phía con gấu đen… chưa chạm tới được đến người nó thì đã bị gấu đen vung tay người nàng theo lực đẩy mà đập vào một thân cây… Lãnh Hàn cũng không đứng yên lập tức ngưng tụ nội lực trong tay phóng tới gấu đen… con gấu đen trúng một chưởng của Lãnh Hàn cũng không bị thương gì chỉ lùi lại hai ba bước rồi trấn tĩnh lại…
Tiểu Yên ngạc nhiên.. tuy nàng cũng không biết rõ thực lực của Lãnh Hàn nhưng nhìn chưởng lực lúc nãy rất lớn một con gấu bình thường sao chịu nỗi chứ… rõ ràng con gấu này không bình thường chút nào… Lãnh Hàn thấy con gấu không hề hấn gì cũng không có tiếp tục dừng lại mà tiếp tục công kích nhưng cũng bị con gấu đánh văn ra… tiểu Yên nhanh nhẹn đón lấy cơ thể của Lãnh Phong… con gấu này không những có một cơ thể mình đồng da sắt mà còn rất khỏe… nếu hai người mà cứ tiếp tục công kích rời rạc như thế này thì không thể nào thắng được… nàng và hắn đã tấn công con gấu gần một canh giờ tiêu hao sức lực cũng không ít, mà con gấu hình như càng lúc càng hăng, vung tay càng lúc càng mạnh mẽ… cần phải có chiến thuật thực rõ ràng mới được… nàng chợt nhớ đến những kiến thức đã họ ở hiện đại phần bụng của loài gấu là nơi mềm nhất nàng sẽ dùng dao để đâm vào…. nàng liếc mắt nhìn Lãnh Phong… tuy không cùng nàng tiếp xúc nhiều nhưng không hiểu sao hắn vừa nhìn thấy ánh mắt của nàng liền hiểu ra nàng muốn hắn dời đi lực chú ý của con gấu này tuy không biết nàng muốn làm gì nhưng hẳn là nàng đã tìm ra cách để giải quyết con gấu này…
Lãnh Hàn ngưng tụ nội lực trong tay đánh thẳng đến con gấu thành công thu hút lực chú ý của nó… hắn vận khinh công bay lênh, khi thấy con gấu ngẩn đầu thì lấy chùy thủ phóng thẳng vào mắt nó… máu tươi bắn ra nhưng một chút cũng không dính vào người hắn… con gấu bị đau gầm lên dữ dội… nhân lúc này tiểu Yên một dao đâm thẳng vào bụng nó, máu từ bụng con gấu bắn hết lên cả người nàng, con gấu càng trở nên điên cuồng, động tác cũng vì thế mà trở nên mạnh mẽ, chân sau của con gấu đạp mạnh vào người tiểu Yên đẩy nàng văng ra xa… con gấu thét lên một tiếng rồi cả người đổ ập xuống hấp hối rồi tắc thở…
Lãnh Hàn đến bên cạnh nâng người cô dậy… sắc mặt nàng trắng bệch khóe miệng rỉ máu do cú đạp của con gấu… hắn hơi lo lắng hỏi…
Nàng không sao chứ…
Không sao…
Tiểu Yên khó nhọc hít thở… con gấu này cũng thật quá khỏe… bị thương tới như vậy còn đạp nàng một cái mạnh như vậy… một mạng thì cũng mất đi phân nửa… Lãnh Hàn nghe nàng nói không sao nhưng thấy biểu tình mệt nhọc của nàng thì cũng biết cú đạp kia mạnh tới mức nào… hắn nhẹ nhàng bế nàng vận khinh công ra khỏi khu rừng… hôm nay luyện tập gặp nguy hiểm như vậy cũng đủ rồi… nếu cứ tiếp tục như vậy sợ là mạng để ra ngoài cũng không có….
–
–
–
–
–
–
–