Đọc truyện Xuyên Không Gặp Định Mệnh – Chương 10: Sư phụ mặc lâm
* TRONG MỘT PHỦ DUỆ*Cửa phòng mở ra tiểu Tuyết cầm trên tay một hộp gỗ tiến tới tiểu Yên đang ngồi nhàn nhã trên ghế…
“ Cậu làm xong thứ ta cần chưa tiểu Yên…”
“ Những mặt nạ người cậu cần đã làm xong… nhớ phải sử dụng cẩn thận đấy ta phải mất rất nhiểu công sức mới làm ra được đó…”
“ Biết rồi ngươi yên tâm đi…”
Tiểu Yên nhìn xem từng cái mặt nạ thật kĩ, rất tốt, rất công phu, và đặc biệt rất giống thật, cả nàng mới nhìn vào còn không phân biệt được thật giả, xem ra tiểu Tuyết đã tốn rất nhiều tinh lực để tạo ra mặt nạ này.
“ Đúng rồi… ngươi thu xếp mọi chuyện cho ổn thỏa đi vài ngày nữa chúng ta về kinh thành ta đã gửi thư cho tiểu Linh rồi…”
“ Ta đã thu xếp ổn thỏa cả rồi ngươi muốn đi lúc nào cũng được…”
Tiểu Tuyết nhún vai tỏ vẻ không quan tâm lắm, việc rời đi lúc nào đối với nàng không quan trọng.
“ Ngươi nghiên cứu tới đâu rồi có phát hiện được gì không?”
“ Không có gì cả có vẻ điều đó là bất khả thi.. nhưng ta sẽ cố quan sát thêm một thời gian nữa…, sáng mai ngươi đi gặp cái lão già tự sư phụ đó không??”
“ Đừng gọi hắn là sư phụ của ta… ngươi hỏi hơi nhiều rồi đấy mau đi nghỉ ngơi đi…”
“ Không cần ngươi nhắc…”
Nói xong không đợi tiểu Yên trả lời, đã xoay người ra khỏi phòng.
–
–
–
Tiểu Yên rời khỏi phủ từ sớm để lên núi gặp Mặc Lâm, nàng gặp hắn nửa năm trước, trong một lần giao chiến nàng bị thương và tách khỏi tiểu Tuyết, trên người còn bị trúng độc nặng nên ngất đi cũng vì thế mà nàng được Mặc Lâm cứu, thấy thân thể nàng có tố chất của một kì tài học võ nên hắn ta quyết nhận nàng làm đệ tử, nàng vì sự đeo bám như đĩa của hắn ta mà cuối cùng cũng nhận lời. Trên núi Thanh Phong cách phủ của nàng khoảng năm trăm dặm về hướng tây là nơi ở của Mặc Lâm.
Tới chân núi nàng xuống ngựa đi bộ lên vì núi rừng hiểm trở nên không thể dùng ngựa. Căn nhà nhỏ của Mặc Lâm dựng dưới gốc một cây cổ thụ ngàn năm, tiểu Tuyết từng nói ở những cây cổ thụ từ trăm năm trởi lên linh khí trong cây vô cùng thanh khiết rất có lợi cho người luyện võ công, lúc đó nàng cũng không quá để ý lời tiểu Tuyết nói nhưng qua một thời gian ở đây học võ công nàng mới thấy đúng như lời tiểu Tuyết nói.
Vừa mở cửa gỗ đã thấy ngay vị sư phụ của mình đang ngồi uống trà vô cùng nhàn nhã, thấy nàng trước cổng thì ngoắc tay tới gần, rồi chỉ vào cái ghế đá đối diện ý bảo nàng ngồi xuống.
“ Võ công ta dạy ngươi thế nào rồi…”
“ Đã luyện tới tầng thứ bảy…”
Tiểu Yên nhấp một ngụm trà chậm rãi nói…
Mắc Lâm vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng như không tin được, độ tuổi như nàng sao có thể… với lại nàng là nữ tử sao lại nhanh như vậy đã luyện tới tầng thứ bảy chứ, nhưng rối trên môi Mặc Lâm lại nở nụ cười… tất nhiên rồi đệ tử hắn chọn sao có thể tấm thường được chứ…
“ Được… vậy ngươi và ta tỉ thí thử xem…”
“ Ân…”
–
–
–
–
–
–
“ Haizzz… sao lại như thế này cơ chứ… bây giờ về phủ sao đây??? nếu như có người đi qua đây thì tốt quá…”
Tiểu Linh muốn chuẩn bị quà cho tiểu Yên và tiểu Tuyết nên mới trốn ra khỏi phủ đi mua quà nhưng không hiểu vì sao nàng lại lạc đường tới ngoại thành. Thật ra nàng sống ở kinh thành đã một năm rồi, nàng cũng không có chứng bệnh mù đường nhưng nghĩa phụ rất ít cho nàng xuất phủ nên nàng đối với thế giới bên ngoài không rõ. Lần này nàng xuất phủ lại không mang theo nha hoàn nên không biết đường, nàng phải mau chóng quay về nếu không nghĩa phụ sẽ rất tức giận vậy thì hậu quả sẽ rất ngiêm trọng.
–
–