Đọc truyện Xuyên Không Đến Sở Quốc Làm Thần Y – Chương 37
Đã đến giờ cơm tối, nhưng Vương Ngải Lị vẫn chưa rời phòng. Nàng vẫn đang rất vui vẻ với ” trò chơi ” của mình. Ngải Lị siết chặt hình nhân trong tay, từng mũi, từng mũi kim cứ như muốn đâm hỏng hình nhân.
Hạ kim xuống, nàng đưa tay nhẹ nhàng xoa hình nhân, thì thầm:” Bà có trách thì hãy trách nhi tử của bà, là y lấy đi những thứ của bổn cung. Bổn cung không thể có được, y cũng đừng mong nhận được hạnh phúc trọn vẹn.”
– ————– Mai An cung ————-
” Sao lại đi lâu như vậy?” Mộc Thanh sốt ruột ngồi chờ ở bàn cơm. Không hiểu sao y cứ có cảm giác trong lòng bất an.
” Thanh nhi, đệ sao vậy? Cung nữ đã đi rồi, nhạc mẫu sẽ mau tới. Đệ đang lo lắng chuyện gì?” Sở Khải Phong nắm lấy tay y, hỏi.
” A Phong, ta không biết. Nhưng mà ta cảm thấy không an tâm, ta…”
” Hoàng thượng, có chuyện không hay rồi.” bỗng nhiên có một viên thị vệ hớt hải chạy đến, vô tình cắt ngang lời y.
Sở Khải Phong hơi nhíu mày:” Có chuyện gì?”
” Phu… Tiêu phu nhân đã… đã quyên sinh rồi.”
” Cái gì chứ?”
Sở Khải Phong cùng Mộc Thanh nhanh chóng đến nơi, chỉ thấy Tiêu thị nằm ngay ngắn trên giường, bên cạnh có một cung nữ đang khóc thút thít.
Mộc Thanh không dám tin, lững thững đi từng bước đến gần, sờ lên cổ tay bà. Không có nhịp đập, y lại để tay gần mũi bà, không có hơi thở. Mộc Thanh bắt đầu hoảng sợ, vội vàng lau người bà:” Mẫu thân, mẫu thân… Nương, người làm sao vậy, Thanh nhi… Thanh nhi đến thăm người rồi. Nương…”
Sở Khải Phong thấy y kích động không tốt, đến giữ y lại:” Thanh nhi, đệ bình tĩnh đi.”
” Chuyện này xảy ra như thế nào? Tại sao không gọi Thái y ngay lập tức.” hắn nói với cung nữ.
” Khởi bẩm… nô tỳ, khi nô tỳ đến nơi đã thấy phu nhân nằm bất động trên mặt đất. Nô tỳ đã nhờ người đi tìm Thái y, nhưng mà… nhưng mà, kể từ khi nô tỳ bước vào, phu nhân đã sớm tắc thở rồi…” vừa nói xong nàng ta liền bật khóc nức nở.
Mộc Thanh cảm thấy tìm mình như thắt lại, y khó thở quá.
” Nương… nương.” sau tiếng gọi yếu ớt, Mộc Thanh liền cứ thế ngất đi, trước khi ngất chỉ kịp nghe một tiếng gọi đầy lo lắng của Sở Khải Phong.
” Thanh nhi…”
Sở Khải Phong đưa Mộc Thanh về phòng, gọi Thái y đến chăm sóc y. Về phần hắn.
” Theo lệnh của trẫm, lập tức cho thị vệ đi lục soát trong hoàng cung. Ngay cả cung của Hoàng hậu. Phát hiện điều khả nghi lập tức bắt giữ.”
” Thần tuân lệnh.”
Thi thể của Tiêu thị vừa được đưa đi. Trong khi tìm ra nguyên nhân cái chết của bà đã vô tình phát hiện trên tay của người có vệt đỏ chạy dài. Điều đó cho thấy, kẻ kia đã chuyển hướng sang người thân bên cạnh Mộc Thanh và có vẻ như hắn không có ý định dừng lại. Vì vậy, nếu hắn không nhanh chóng tìm ra người kia, Mộc Thanh sẽ gặp nguy hiểm lớn.
Chuyện mẫu thân của Quý quân qua đời trong phút chốc đã lan rộng trong cung.
Tú Liễn chạy vội vàng đến phòng tìm Vương Ngải Lị, vừa thở gấp vừa nói:” Nương nương, nguy rồi, nguy rồi.”
” Ngươi làm gì vậy chứ? Chạy gấp như vậy, vội đi đầu thai hả?”
” Chuyện này thật sự rất gấp. Thân mẫu của Mộc quý quân đột nhiên quyên sinh, Hoàng thượng đang cho thị vệ đi lục soát toàn hậu cung. Đám thị vệ đã đến nơi rồi.”
Trái với vẻ lo sợ của Tú Liễn, Ngải Lị tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
” Cứ để cho hắn lục, ta không tin là hắn có thể tìm ra manh mối. Trừ phi…” nàng ngừng lại một lát, rồi nhìn Tú Liễn:” Có kẻ phản bội ta.”
Tú Liễn cúi đầu không dám nhìn nàng, nàng biết Ngải Lị đang ám chỉ mình.
Vương Ngải Lị bình thản đứng một bên nhìn đám thị vệ bận rộn lục soát quanh phòng.
” Các người rốt cuộc đã xong chưa. Bổn cung muốn dùng cơm tối.”
Đac soát cả phòng nhưng không tìm được thứ gì,trưởng thị vệ có hơi do dự, nhìn chằm chằm Vương Ngải Lị.
” To gan, ai cho phép ngươi dùng ánh mắt đó nhìn bổn cung. Sao hả, ngay cả người của bổn cung cũng muốn soát. Bổn cung tốt xấu gì cũng là Hoàng hậu Đại Sở, thân phận cao quý, ngươi dám có ý nghĩ đó, ngươi cho rằng mình đủ mạng để gánh?”
” Hạ thần vô lễ, mong nương nương lượng thứ.”
Nàng cao ngạo ” hừ ” một tiếng. Đám thị vệ rời đi, Tú Liễn cũng bớt lo sợ. Ngải Lị nhìn nàng, mắng.
” Còn ngươi, run rẩy cái gì. Có ta ở đây, ai dám làm càn. Ngươi theo ta bao nhiêu năm, tại sao lá gan vẫn nhỏ như vậy?”
” Nô tỳ… ”
Thấy Tú Liễn lại bắt đầu lắp bắp, nàng vội xua tay:” Thôi, thôi đủ rồi. Đi chuẩn bị đồ ăn lên, ta đói rồi.”
” Thưa vâng.”
Tú Liễn rời khỏi phòng. Vương Ngải Lị vừa nghĩ đến chuyện kia, vui vẻ nói:” Chống đối với ta? Mộc Thanh, ngươi hãy tự trách bản thân, là do ngươi hại chết mẫu thân của mình.”
” Khởi bẩm Hoàng thượng, hạ thần đã cho thị vệ đi lục soát trong cung, nhưng vẫn chưa lần ra được một chút manh mối nào.”
” Đã lục soát toàn bộ?”
” Việc này… Khi đến Ninh Thư cung, hạ thần…”
Sở Khải Phong thấy hắn ấp úng, đang muốn hỏi thì Ngọc nhi chạy đến, báo.
” Hoàng thượng, Quý quân đã tỉnh.”
” Y tỉnh rồi. Tô thái y đâu? Sức khỏe của y ra sao?”
” Bẩm Hoàng thượng, Tô thái y đã đi sắc thuốc. Nhưng có điều, Quý quân tỉnh lại thần sắc mơ hồ, người nhìn nô tỳ, thế nhưng lại chẳng nói một câu, cứ liên tục ôm lấy hai vai, nói chính người đã hại chết phu nhân. Nô tỳ…”
Chưa đợi Ngọc nhi nói xong, Sở Khải Phong đã vội chạy đi.
Hắn vừa vào phòng, nhìn thấy Mộc Thanh phờ phạc ngồi trên giường, hắn rất đau lòng.
Sở Khải Phong lại gần, nhưng lại bị tiếng nói lớn của y doạ.
” Không được qua đây, huynh đừng qua đây. Ta là sao chổi, ta sẽ hại huynh, đừng lại gần ta…”
” Thanh nhi, đệ đang nói gì vậy, ta là A Phong. Đệ mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
Mộc Thanh mắt thấy hắn vẫn đang tiến tới, một lần nữa hét lên:”Đừng qua đây mà, xin huynh. Ta biết huynh là A Phong, là A Phong ta yêu. Nhưng mà huynh không nên đến gần ta. Ta, ta đã hại chết mẫu thân, ta chính là sao chổi. Ta không muốn hại huynh.”
Mộc Thanh vừa ôm hai vai vừa khóc, thét gào không muốn cho Sở Khải Phong lại gần. Sở Khải Phong sao có thể đứng trơ mắt nhìn người mình yêu đau khổ như vậy. Hắn thừa dịp y không đề phòng, lao tới, ôm y vào lòng.
” A, buông ta ra, buông ra…”
Nén đau thương, Sở Khải Phong điểm huyệt y, Mộc Thanh liền rơi vào mê man. Hắn biết y đã chịu đả kích lớn, từ nhỏ đã mất cha, hiện giờ lại mẹ ngay trong tình cảnh nhạy cảm này. Hắn sợ nếu để ý thức, y sẽ tổn thương đến chính mình.
” Khởi bẩm Hoàng thượng.” Tô Huấn vừa đến trước cửa phòng, vì có Sở Khải Phong bên trong nên ông không tùy tiện bước vào.
” Vào đi.”
Tô Huấn đặt chén thuốc lên bàn.
” Lão thần đã chuẩn bị cho Quý quân thuốc an thai, có thể giúp người cảm thấy tốt hơn.”
” Ngươi ra ngoài đi, trẫm sẽ bón y uống. Sau này mỗi ngày ngươi đều phải đến đây chăm lo cho sức khỏe của y.”
” Lão thần đã biết. Lão thần xin cáo lui.”
Tô Huấn ra ngoài, đóng hờ cánh cửa. Ông lắc đầu thở dài. Năm nay trong cung xảy ra thật nhiều chuyện ầm ĩ. Phải nói từ khi Mộc Thanh tiến cung, biến động xảy ra ngày một nhiều, tốt có nhiều, chuyện xấu cũng có. Ông không có ý trách y, chỉ là thương xót. Y đang mang thai, gặp phải chuyện này, quả thực không dễ tiếp nhận.
Sở Khải Phong ôm Mộc Thanh, nhẹ nhàng vuốt má y. Chỉ mới chưa đầy một ngày, sao y lại trở nên yếu thế này.
” Đều tại ta, đều trách ta bảo vệ đệ không tốt, Thanh nhi.”
Hắn thổi từng ngụm thuốc, bón cho y, rồi lại cẩn thận lau thuốc vương bên môi. Sau khi uống thuốc, hắn nhớ ra y chưa ăn gì, bất đắc dĩ gọi y tỉnh. Mộc Thanh cứ ngơ ngẩn, mặc hắn đút gì ăn nấy, nhưng chỉ ăn được một chút, y liền cự tuyệt. Sở Khải Phong nhìn thấy thế lại càng đau lòng. Hắn dỗ y ngủ, rồi ở bên cạnh trông chừng.
Bởi vì chuyện kia, mới chỉ qua năm ngày, Sở Khải Phong đã gầy đi rất nhiều. Hắn mỗi ngày đều lo việc triều chính, lúc trở về Mai An cung còn phải chăm sóc cho Mộc Thanh, mấy ngày rồi y vẫn cứ như người mất hồn, rồi đến tối, hắn còn ngồi duyệt tấu chương. Hắn thật sự rất mệt mỏi, nhưng hắn không vì như vậy mà ghét bỏ y. Sở Khải Phong mỗi ngày đều thúc dục thái y tìm cách chữa bệnh cho y, mỗi ngày đều ở bên y bón cơm, nói chuyện. Ngọc nhi thấy hai người như vậy, vừa đau lòng vừa ngưỡng mộ, ngưỡng mộ tình cảm của Hoàng thượng dành cho chủ tử của nàng.
Hôm nay, khi Sở Khải Phong trở về Mai An cung, hắn đã gặp Thái hậu. Thái hậu cũng nghe chuyện của Mộc Thanh, bà thường xuyên đến thăm y.
” Mẫu hậu.”
” Mộc Thanh… bệnh tình đã thuyên giảm chưa?”
Sở Khải Phong cười khổ:” Thái y nói bệnh của y là tâm bệnh. Tâm bệnh cần tâm dược để trị.”
Thái hậu thở dài:” Ta mang đến canh sâm, mau vào đi, để ta cùng nó nói chuyện. Ta dẫu sao cũng là một người mẹ, biết không chừng ta có thể giúp.”
” Làm phiền người rồi, mẫu hậu.”
” Không phiền. Ta thấy nó như vậy, ta cũng rất đau lòng.”
– ——– Hậu hoa viên ——–
Mỗi ngày vào buổi chiều, Ngọc nhi sẽ đưa Mộc Thanh ra hoa viên ngắm hoa, để giúp y thử gian.
” Công tử, người xem, hoa thanh liễu đã nở rồi.”
Một đoá thanh liễu, hoa tuy nhỏ nhưng sắc đỏ xinh xắn, đong đưa thướt tha. Có một cơn gió thổi qua, Mộc Thanh không tự chủ hắt hơi một cái.
” Công tử, người lạnh sao, để nô tỳ đi lấy khăn cho người.”
Ngọc nhi chạy đi tìm khăn, Mộc Thanh liền đứng lên. Y đi đến bên hồ, nhìn xuống dưới, không có hoa, chỉ còn vài lớp lá sen trong hồ. Mặt hồ trong veo, y bỗng nhiên thấy một gương mặt quen thuộc. Là mẫu thân, chính là mẫu thân của y. Người đang cười thật hiền hậu, người đưa tay ra với y.
” Nương…”
Mộc Thanh theo bóng hình của thân mẫu, phó mặc cơ thể, thả mình trong dòng nước lạnh.
” Công tử!!!”
” Thanh nhi!!”
Sở Khải Phong vừa đến đã thấy một hình ảnh nọ, Thanh nhi của hắn ngã xuống hồ nước. Hắn thấy như trời đất tối sầm. Không suy nghĩ nhiều, hắn lập tức lao đến, nhảy xuống ôm y lên.
” Thanh nhi, tỉnh lại, Thanh nhi.”
Mộc Thanh có chút sặc nước, ho liền mấy cái.
” Ngọc nhi, mau đi gọi Tố Huấn đến đây!!!” Thái hậu nói với Ngọc nhi, rồi vỗ vai Sở Khải Phong.
“Mau đưa nó vào phòng thay y phục, để lạnh không tốt.”
Ở đây là đâu? Sao mọi thứ lại tối đến vậy? Y là ai, tại sao lại cô đơn như vậy?
” Thanh nhi.”
Là ai? Ai đang gọi y?
” Thanh nhi, lại đây, nương sửa y phục cho con.”
Mẫu thân, nương, là người sao? Thanh nhi thật nhớ người quá.
Mộc Thanh chạy thật nhanh để đến với vòng tay ấm áp của người phụ nữ đó. Nhưng y càng cố chạy thì bóng dáng kia càng xa, nó cứ xa dần, rồi biến mất.
” Nương, nương… người đâu rồi?” Mộc Thanh hoảng loạn gọi, cố gắng tìm kiếm sự ấm áp trong không gian lạnh lẽo.
” Thanh nhi, cầu đệ, mau tỉnh lại đi, Thanh nhi.”
Y nghe thấy tiếng nói. Lần này lại là ai? Hình như có ai đó đang ôm lấy y, ấm áp quá. Mộc Thanh nhìn lên, thấy một quầng sáng, y có thể nhìn thấy khuôn mặt của người kia.
” A Phong…”
” Là ta, Thanh nhi, là ta.”
Mộc Thanh cứ mơ mơ màng màng dựa vào vai hắn.
” Đứa trẻ này, sao lại đáng thương như vậy?” Thái hậu không khỏi thương tâm.
” Quý quân đại khái là tâm bệnh đã nặng, người bây giờ muốn tìm đường giải thoát.”
” Vậy phải làm sao?”
” Lão thần cho rằng y đang thiếu thốn tình mẫu tử. Người thật sự cần một người mẹ vào lúc này.”
Thái hậu cũng đồng tình, bà đến bên Mộc Thanh đang ngả vào lòng Sở Khải Phong, đau lòng vuốt mặt y:” Hài tử ngoan.”
Mộc Thanh nhìn bà,thều thào gọi:” Nương…”
” Phải, ta là nương, ta là mẫu thân của con.”
Nghe được câu này, y mới an tâm nhắm mắt.
” Bệnh tình của Quý quân, lão thần sẽ kê thuốc bồi bổ. Cũng mong Thái hậu có thể thường xuyên đến xem người.”
” Được.”
Sở Khải Phong nhìn xuống vai mình:” Thanh nhi, đệ phải phấn chấn lên, trên đời này vẫn còn ta cần đệ, Thanh nhi.”
Sắp đến hồi kết rồi, tớ sẽ để OE. Vậy các c muốn có chương phiên ngoại không a? (。・ω・。)ノ♡