Đọc truyện Xuyên Không Đến Sở Quốc Làm Thần Y – Chương 35
Mấy ngày nay, Mộc Thanh thường xuyên lui tới dược phòng, nguyên do là vì chữa trị cho nữ tử kia. Sở Khải Phong có điểm bất mãn. Thứ nhất, y đang hoài thai, đi qua về lại, hắn không yên tâm. Thứ hai, nghe y nói vì cứu người. Nói đến lại lạ, trong cung không thiếu thái y, có lý nào lại để một Quý quân như y, lại đang mang thai đích thân ra tay. Hắn đã nhiều lần khuyên y, y nói chỉ thêm một hai ngày nữa, y sẽ ngoan ngoãn ngồi trong phòng để hắn nhìn ngắm cả ngày.
Hôm nay Mộc Thanh từ chỗ Tô Huấn trở về rất sớm, bởi vì nữ tử kia đã bình phục không ít.
” Mấy ngày qua đã làm phiền Quý quân tốn công đi lại.Sức khoẻ của vị cô nương kia đã tốt lên rất nhiều, thần có thể gọi nhi nữ đến chăm sóc cho nàng. Nghe nói Thái hậu đã định ngày lành mở tiệc, người nên nghỉ ngơi nhiều, đợi đến ngày vui.”
Y cười tươi:” Bệ hạ cũng không muốn ta cứ lại đi ra ngoài. Nếu mọi chuyện đã ổn thoả, ta cũng nên hồi cung. Bệ hạ nói người buổi trưa sẽ ghé Mai An dùng bữa.”
” Thần cung tiễn Quý quân.”
– ——— Mai An Cung ——–
Hiện tại mới là giữa giờ Thìn, Mộc Thanh không ra ngoài hoa viên mà ở trong phòng đọc sách, tiểu Tuyết ngoan ngoãn nằm trên đùi y, thở đều “grừ, grừ”.
” Công tử, công tử.” Ngọc nhi ôm trước ngực một sắp đồ ngay ngắn, chạy đến tìm y.
” Ngọc nhi, em làm gì mà vội vậy?”
” Đương nhiên là vội rồi, người xem ” nàng đặt y phục xuống bàn:” Đây đều là Thái Hậu sai người đưa đến, là hạng cực phẩm. Người mau thử đi, ngày mai còn phải đi tiệc.”
Mộc Thanh sờ lên tấm áo trên đầu, mềm mại lại mát tay, vô cùng thích. Y nhìn nhìn đống y phục, nói:” Người đưa nhiều như vậy sao? Ta dù gì cũng không phải nữ nhân.”
” Aiz, người không thể nói vậy. Nói sao thì người cũng là phi tử được Hoàng thượng sủng ái nhất, hơn nữa tương lai người sẽ hạ sinh tiểu hoàng tử cho Hoàng thượng, người phải chú trọng vẻ ngoài.”
Nàng cứ liên tục thúc dục, y bất đắc dĩ phải thử. Thái hậu đưa đến năm bộ y phục, màu sắc nhã nhặn, hoa văn tinh tế. Trong đó có một bộ, màu chủ đạo pha giữa màu lam thanh thuần và màu trắng cao quý, vạt áo điểm hình núi sống, vừa khéo làm toát lên khí chất thanh nhã.
Mộc Thanh nhìn ngắm y phục trong gương đồng, biểu cảm vô cùng yêu thích.
” Công tử, bộ y phục này thật quá hợp với người, nó sinh ra chính là để dành cho người đó.”
” Ta cũng thấy nó đẹp.”
Ngọc nhi vỗ tay tán thưởng rầm rộ, nàng còn đang định lấy bộ tiếp theo cho y thử thì có một cung nữ đứng bên cửa, thưa:” Quý quân, Hoàng thượng đã đến, nô tỳ đến mời người ra ngoài cùng Hoàng thượng dùng bữa.”
” Ngươi truyền lời đến Bệ hạ, nói người đợi ta một chút.”
” Thưa vâng.” cung nữ vừa quay lưng, định theo lời Mộc Thanh đi truyền lại lời y, nhưng cách đó rất gần, Sở Khải Phong đã đi đến.
” Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng.”
” Miễn lễ.”
Sở Khải Phong xua tay, cung nữ cùng Dư Minh lui xuống, kể cả Ngọc nhi cũng cười tủm đi ra. Hắn ngắm nhìn y trong bộ y phục, mê đắm ôm lấy y.
” Là vị tiểu mỹ nhân nhà ai, lớn lên nhan sắc lại mê người như vậy. Xin hỏi ta có thể đem về làm nương tử hay không?”
Mộc Thanh đặt tay lên vai hắn, hơi chút đẩy ra:” Đa tạ công tử có lời khen.Có điều ta đây là hoa đã có chủ, công tử vẫn là không nên đến gần.”
” Ồ, phu quân của ngươi là người nào, như thế nào lại mạnh miệng như vậy.” Hắn làm bộ kinh động, hỏi.
” Phu quân của ta, nói ra chỉ sợ người sợ đến tiêu hồn. Chàng vô cùng tuấn tú, là người tính cách khảng khái, hơn nữa chàng còn là người trên vạn người, Sở Vương Đại Sở.”
Hắn nghe y nói về mình tốt đẹp như vậy thì cười “ha ha” rất lớn:” Thì ra trong mắt Thanh nhi ta đẹp đẽ như vậy. Ta biết Thanh nhi rất yêu thích ta.”
” Đương nhiên yêu thích huynh, nếu không ta đã không đồng ý gả cho huynh.”
” Đúng vậy, đúng vậy. Ta có thể cưới được Thanh nhi chính là ta có phước.”
Mộc Thanh đẩy đẩy hắn ra, nói:” Đừng ở đây nói đùa nữa, mau ra ngoài thôi, để đồ ngoại ăn sẽ không ngon.”
” Được.”
– ——————————————
Thái hậu chọn được ngày lành, vừa khéo lại là ngày đẹp trời. Người cho mời toàn thể văn võ bá quan, mở tiệc linh đình. Nhiều người không khỏi khó hiểu, Thái hậu vì sao đột nhiên lại mở tiệc.
Tú Liễn đang gắn trâm lên tóc cho Vương Ngải Lị, Ngải Lị dùng tay sờ nhẹ đuôi trâm tinh xảo.
” Nương nương, người nói xem, hôm nay không phải ngày lễ, cũng chẳng phải sinh thần Thái hậu,trong cung lại mở tiệc lớn như vậy, rốt cuộc là vì sao a?”
” Ta cũng không rõ. Tuy nói mẫu thân ta quen với Mẫu hậu, nhưng người cũng không thể biết hết mọi thứ.”
Sau khi cài tóc, nàng đứng lên:” Y phục của ta chuẩn bị thế nào rồi?”
Tú Liễn đem đến một bộ hồng y màu nhạt, ngoại bào ngoài cùng hơi mỏng lại mềm, nhìn qua rất thướt tha. Nàng giúp Ngải Lị mặc y phục, rồi theo kiệu đi đến nơi mở tiệc.
Thái hậu cho mở tiệc ở điện An Hoà, là nơi Sở Khải Phong cùng các quan thần hàng ngày bàn chuyện triều chính. Không khí hiện tại tràn ngập tiếng đàn điệu hát. Sở Khải Phong ngồi ở vị trí cao nhất, bên cạnh có Thái hậu, hai ghế bên dưới là Hoàng hậu – Vương Ngải Lị và Quý quân – Mộc Thanh. Ghế tiếp theo là của Trắc phi – Chu Á Liên, xa hơn nữa là Lâm tài nhân.
Chu Á Liên vừa ngồi lại vừa ngó nghiêng, muốn nhìn thử qua bức màn mỏng che kia Mộc Thanh đang làm gì.
” Trắc phi, người đang làm gì vậy?” A Mộng thấy nàng không chịu ngồi yên, liền hỏi.
Á Liên khẽ thỏ thẻ:” Người nhìn y, sao chỉ có một mình y phải che lại, thật kì quái.”
” Nơi này là chính điện, không thể nói bừa. Quý quân che người như vậy, nhất định có nguyên do.”
” Ồ.”
Bước vào tiệc, Sở Khải Phong đã hỏi một câu khiến quần thần hơi kinh ngạc.
” Chu vị khanh gia, Trẫm trị vì đã được bảy năm, trải qua một thời gian như vậy, các khanh có thể nói cho trẫm nghe, trẫm là một người như thế nào không?”
Ban đầu họ còn e ngại, chỉ dám xì xào bàn tán. Sau đó Hữu thừa tướng mở lời:” Bệ hạ là một vị vua anh minh, liêm chính, trước nay luôn trọng việc nước, chưa từng thấy người vì sắc mà lao đao chuyện nước. Có điều…”
Chỉ một chữ “có điều…” của Hữu thừa tướng cũng đủ làm cho một vài quan thần dựng tóc gáy. Sở Khải Phong gật đầu, nói:” Khanh cứ nói thẳng.”
” Bệ hạ thứ lỗi thần thẳng tính. Bệ hạ trong mắt thần chỉ là có đôi khi nóng nảy, mất kiềm chế.”
Sở Khải Phong không những không trách phạt, ngược lại còn cười:” Chuyện này, Thái hậu cũng trách trẫm tính nóng nảy khó sửa.”
” Bệ hạ quá lời, tuy người nóng nảy, nhưng nhiều năm người đã thay đổi dần, trở nên kiên nhẫn hơn. Kính trọng của thần đối với người luôn không thay đổi.”
” Vậy, các khanh cảm thấy, trẫm đang thiếu thứ gì?”
Xung quanh lại một phen bàn tán xôn xao, lúc này, Dương tướng quân vô cùng thẳng thắn mà nói:” Bệ hạ có giang sơn yên bình, có trung thần, lại có phi tử nhan sắc mỹ lệ, thần mạn phép đoán, bệ hạ là đang thiếu một thái tử nối dõi.”
Ngay sau câu nói đó, xung quanh lặng đi hẳn. Lý vì đâu? Thứ nhất, Hoàng thượng lâu nay không có hứng thú chuyện tuyển phi, mọi lần đều là do Thái hậu chủ trì. Thái hậu đưa vào cung rất nhiều mỹ nữ, nhưng vì Hoàng thượng chẳng ưng nên phần đã được cho xuất cung, phần thì làm cung nữ. Chỉ có vài người được tuyển làm phi. Đó là Tịnh Hương phi, Giai Kỳ chiêu dung, còn một người là Lâm tài nhân. Xưa nay bọn họ không có ai dám nhắc đến chuyện thái tử, nhất là từ khi Tịnh Hương phi hư thai. Thứ hai, ai cũng biết, hiện tại Hoàng thượng đang hết mực sủng ái Mộc quý quân, một nam tử nhan sắc thanh tú, cũng là người được xưng tụng danh thần y. Hoàng thượng vì y mà để Hoàng hậu thất sủng, ngay cả Trắc phi cũng không được đoái hoài. Quý quân là nam tử, chuyện sinh con nối dõi khó như hái sao trên trời, lúc trước Hoàng thượng vì y mà cho người đi tìm phương thuốc có thể khiến nam tử hoài thai, nhưng không thấy có điểm tích cực. Bây giờ Dương tướng quân cả gan nhắc đến chuyện này, chỉ sợ Hoàng thượng không vui.
Thế nhưng trái lại với tưởng tượng của họ, Sở Khải Phong chỉ nói:” Trẫm rất thích tính cách ăn ngay nói thẳng của khanh. Nhưng nói ra những lời này, lẽ nào ngươi không sợ chọc trẫm tức giận?”
Dương Khôn biết mình thất lễ, y ngay ngắn quỳ xuống nhận lỗi:” Thần không biết trên dưới, cam tâm nhận phạt.”
” Trẫm không phải hôn quân, hơn nữa hôm nay trẫm rất vui, khong trách phạt khanh. Trẫm mở tiệc này, là vì muốn thông báo một tin vui. Người kế nhiệm của trẫm, Sở Vương đời tiếp theo đã được định đoạt.”
Bên dưới đã dần có tiếng cười nói vui vẻ, Chung thái úy vui mừng, đứng dậy chấp tay hành lễ, hỏi:” Chúc mừng Bệ hạ đã có tôn tử nối dõi. Chẳng hay là vị nương nương nào đã hoài thượng long thai, chúng thần mong muốn được cùng chúc phúc.”
Sở Khải Phong ra hiệu cung nữ bên cạnh Mộc Thanh mở rèm ra. Mộc Thanh ngồi bên trong, y phục thanh nhã, gương mặt thanh tú, chỉ có phần hơi nhô lên.
Các quan thần đều vô cùng kinh động, người ngồi trên thì cố nhìn lên, để chắc chắn mắt mình không nhìn nhầm, người ở dưới thì tò mò không rõ chuyện gì.
” Các khanh không nhìn nhầm cũng không nghe sai. Mộc quý quân chính là người đang mang long thai của trẫm.”
Các quan lại còn đang bán tin bán nghi,Vương Ngải Lị đã gần như chết lặng. Mộc Thanh hoài thai, y đã hoài thai hài tử của Sở Khải Phong. Sự thật trước mắt khiến nàng không thể chối bỏ. Y đang nhẹ nhàng xoa bụng, dùng ánh mắt dịu dàng nhất nhìn xuống.
Bấy giờ nàng mới nhận ra, thì ra lời nói hôm đó của Hoàng thượng không phải có ý muốn chọn thị tẩm một trong ba nữ nhân, mà nghĩa là khi đó Mộc Thanh đã mang thai. Vậy mà nàng có tính kế hại Chu Á Liên, thật nực cười, thật vô nghĩa. Tay trái của Ngải Lị nắm chặt vạt áo, móng tay dường như đã đâm vào lòng bàn tay.
Chu Á Liên bên kia cũng không khỏi sửng sốt. Nàng không thể giấu ánh mắt kinh ngạc nhìn về Mộc Thanh.
Vị Tể tướng cao tuổi là quan văn đứng đầu, người đứng dậy, nói đôi lời chúc:” Xưa nay chuyện nam phi được sủng, sử sách ghi không ít. Nhưng chuyện nam phi, nam thê có thể hoài thai lại rất hiếm. Lần này Quý quân vì triều đại nhà Sở mà hoài thượng long thai, nhất định là điềm lành. Thần, chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Thái hậu.”
Sở Khải Phong nhận được rất nhiều lời chúc tốt đẹp từ quan văn quan võ, Mộc Thanh thì lại rất ngượng ngùng.
Về phía Chu Á Liên, nàng rời tiệc, kể cả từ lúc ngồi trên kiệu cho đến lúc về đến Cảnh Nhân cung, nàng vẫn không sao lý giải nổi. Vừa vào đến phòng, nàng đã liên tiếp hỏi A Mộng.
” Vì sao, y không phải là nam tử sao. Y có thể mang thai sao? Như vậy,… nếu như ta cũng hoài thai thì phải làm sao, phải làm sao bây giờ?”
” Trắc phi, người đừng quá kích động. Theo nô tỳ thấy, việc này không giống là giả, hơn nữa tiệc này là do Thái hậu đích thân chọn ngày mở, càng khẳng định chuyện Quý quân hoài thai là thật. Nếu như Hoàng hậu nương nương không thể hoài thai, vậy xét vai vế, hài tử của Quý quân sẽ trở thành thái tử.”
” Như vậy sao có thể, hài tử của ta, lỡ như… Rõ ràng xuất thân của ta tốt hơn y.”
” Những lời này không thể tùy tiện nói, nếu để đến tai Hoàng thượng sẽ không hay. Quý quân tước vị ở trong hậu cung chỉ thua Hoàng hậu, người không thể so sánh như vậy.”
Chu Á Liên ấm ức nhìn xuống cùng bụng vẫn chưa có tin tức gì, hậm hực dậm chân, bỏ vào trong phòng. A Mộng lắc đầu, đóng cửa giúp nàng.
– ———— Ninh Thư cung ————
Kể từ khi trở về từ buổi tiệc, Vương Ngải Lị cứ im lặng đến đáng sợ. Tú Liễn lo lắng hỏi:” Nương nương, người không khoẻ chỗ nào, có cần nô tỳ truyền thái y đến?”
” Không cần, ngươi lui đi.”
” Nhưng…”
” Ta không muốn nhắc lại lần hai.”
Tú Liễn buồn bã ra ngoài, chỉ còn lại một mình Vương Ngải Lị trong phòng. Nàng đột nhiên bình tĩnh đến lạ.
” Y mang thai rồi, tất cả đều đứng về phía y, mọi người đều đứng về phía y. Mộc Thanh, ngươi vì cái gì cứ muốn cướp mọi thứ của ta, trên đời có bao nhiêu nam nhân, người vì sao lại cứ dính chặt lấy nam nhân ta yêu. Đời này ta vì Khải Phong mà nỗ lực trở nên hoàn mỹ, nhưng tất cả đã bị ngươi phá hỏng. Ngươi tại sao lại tồn tại, hả?”
Đáp lại nàng chỉ là một không gian yên lặng, nàng sờ tay lên gối lạnh lẽo, rồi luồn xuống dưới gối, bên dưới có một lá bùa hộ thân. Nàng nắm lá bùa trong tay, mỉm cười.
” Ta dù sao cũng là một người tốt. Mộc Thanh, hài tử của ngươi, ta sẽ vô cùng yêu thương nó. Chỉ cần nó chịu đầu thai làm hài tử của ta.Ha ha, ha ha.”
Tiếng cười có phần ghê rợn của nàng khiến cây cối quanh phòng như run rẩy thu mình. Cung nữ vô tình đi ngang cũng sợ hãi đi nhanh, Hoàng hậu hình như điên rồi.
Vài ngày trôi qua, Hoàng hậu ít khi rời khỏi phòng. Ngày hôm qua có một nữ nhân trung tuổi đến tìm nàng nói chuyện, sau đó không biết bà rời đi lúc nào, chỉ biết sau đó Hoàng hậu trở nên vui vẻ hơn. Sáng nay nàng còn cười với cung nữ, khiến đám cung nữ kinh động vô cùng.
Tú Liễn luôn lo lắng cho Ngải Lị, hôm nay nàng đặc biệt dặn dò ngự trù hầm bồ câu cùng thuốc bổ, đích thân mang đến cho nàng.
Đến cửa phòng, nàng gọi cửa:” Nương nương, nô tỳ là Tú Liễn.”
” A Liễn, người vào đi.”
Tú Liễn có điểm sửng sốt, cái tên A Liễn, đã nhiều năm mới nghe Ngải Lị gọi nàng là A Liễn. Nàng mở cửa bước vào. Nàng thấy, Ngải Lị đang chơi đùa với một búp bê vải.
” Nương nương, thì ra người có thú vui đùa búp bê vải.”
Vương Ngải Lị mỉm cười tựa như hết cỡ, nói một câu mờ ám:” Thứ này là dành tặng cho Quý quân, ngươi xem có đẹp không?”
” Nương… nương…”
Hôm nay Mộc Thanh đến chỗ Thái hậu, Thái hậu vì y chuẩn bị rất nhiều đồ bổ, y còn bị người níu lại rất lâu. Khi trở về y ngồi trên kiệu. Vì để bảo toàn sự an nguy cho y, bên kiệu có ít nhất bốn thị vệ, Ngọc nhi cũng đi gần kiệu.
Nhịp đong đưa nhịo nhàng khiến y hiu hiu buồn ngủ, sau đó lại đột nhiên giật mình tỉnh táo. Y vén màn che nhỏ, hỏi Ngọc nhi:” Sắp về đến Mai An chưa?”
” Chỉ còn cách một đoạn nữa, nô tỳ có mang theo hoa quả khô, người buồn chán có muốn ăn không?”
” Không cần đâu.”
Mộc Thanh lại ngồi ngay ngắn trong kiệu, tay theo thói quen nhu nhu bụng. Nhưng đột nhiên những cơn đau bất ngờ truyền đến, khiến y co người, mồ hôi cũng nhiều hơn. Y khó khăn gọi.
” Ngọc… Ngọc nhi…”
Ngọc nhi nhận ra có điều bất thường, liền hạ lệnh dừng kiệu. Nàng vén màn che, nhìn thấy y đang trong cơn đau đớn.
” Trời ơi, Quý quân, người sao vậy, người đừng doạ nô tỳ.” nàng hoảng rồi.
” Ta… bụng đau quá..”
” Bụng… bụng, người đâu, gọi Tô thái y, mau gọi Tô thái y…”
Mộc Thanh nhanh chóng được đưa về Mai An cung, những cơn đau từ bụng cứ lan dần đến tay, đầu rồi toàn thân. Mặt y tái mét, tay khăng khăng ôm lấy phần bụng, ra sức bảo vệ.
Tô Huấn bắt mạch, thế nhưng ông không phát hiện hiện tượng động thai, những cơn đau của y đến một cách lạ thường.
Sở Khải Phong nóng ruột không chịu được xong vào, thấy y đau đớn như vậy, hắn càng đau hơn.
” Tô Huấn, rốt cuộc y bị chuyện gì?”
” Bẩm Hoàng thượng, Quý quân… không ngã bệnh.”
” Hoang đường. Không ngã bệnh, vậy y tại sao lại đau đớn như vậy?”
” Hoàng thượng bớt giận, hoàng thượng bớt giận.” Ngọc nhi run sợ quỳ gối.
” Nô tỳ cùng chủ tử từ chỗ Thái hậu trở về, người chắc chắn không ăn trúng thứ không sạch sẽ. Đồ bổ hằng ngày đều do đích thân nô tỳ dám sát, không thể…”
” Hoàng thượng, nếu cứ tiếp tục e là Quý quân sẽ nguy hiểm tính mạng. Thần nghĩ người nên mời đến một pháp sư.”
” Pháp sư? Ngươi đang nói linh tinh chuyện gì vậy?”
” Theo thần thấy, có lẽ bệnh của Quý quân, thái y chúng thần không có cách cứu chữa.”
Từ đầu đến giờ có ai thắc mắc vai phản diện của chị Hậu vì sao ít đất diễn không nè:3???