Đọc truyện Xuyên Không Đến Sở Quốc Làm Thần Y – Chương 17
Gần đây Sở Khải Phong gặp thật nhiều chuyện phiền não. Vừa qua chuyện Thái Hậu bị hành thích, chủ mưu còn chưa tìm ra manh mối hiện tại lại thêm việc tân tri huyện Dương Châu gửi tấu chương lên triều đình, nói đến việc ở Dương Châu vừa xuất hiện dịch bệnh lạ, đại phu trong huyện đều đang bế tắc, cầu triều đình ra tay cứu giúp. Sở Khải Phong đã đưa vài vị thái y đến, nhưng họ đều lắc đầu chán nản, khiến hắn thập phần mỏi mệt. Nếu như dịch bệnh diễn ra quá lâu sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng, ngộ nhỡ lây nhiễm các nơi khác, hậu quả thật khó lường. Vì điều này mà đã nhiều đêm hắn thức trắng, sức khỏe có điểm suy giảm.
Đêm khuya, mưa ngày một nhiều khiến không gian thêm lạnh lẽo. Sở Khải Phong vẫn ngồi dưới ánh nến suy nghĩ. Bỗng nhiên cửa phòng mở ra, gió lạnh ùa vào khiến hắn rùng mình, nhìn lên thì thấy Mộc Thanh tay bưng một chén nhỏ bước vào.
” A Phong ”
” Thanh nhi, đệ đi đâu, đêm lạnh như vậy còn ra ngoài?”
” Huynh còn biết là đêm rất lạnh sao? ” Mộc Thanh giọng điệu trách móc, y đặt chén canh xuống bàn, nói:” Muộn như vậy huynh còn không ngủ, ta lo cho sức khỏe của hyunh. Vừa hay dưới trù phòng còn canh ngự trù hầm, ta hâm nóng giúp huynh rồi, mau uống đi ”
Sở Khải Phong ôm lấy chén canh cảm nhận hơi ấm truyền đến:” Khiến đệ lo lắng rồi ”
Mộc Thanh nhìn rõ sự mệt mỏi của hắn, ban ngày phải thượng triều, phê duyệt tấu chương, đêm lại đắn đo suy nghĩ việc dân đến muộn. Y lại gần, vừa giúp hắn xoa bóp vai, vừa hỏi:” Huyện Dương Châu vẫn không có chuyển biến tốt sao?”
“Ừm. Thái y, đại phu đều không có cách cứu chữa. Trong huyện ngày càng có nhiều người nhiễm bệnh. ” – Hắn nhấp một ngụm canh, rồi thở dài mệt mỏi.
” Ta nghe nói trong cung có một thái y tinh thông y thuật được xếp bậc nhất, vậy mà ngay cả ông ấy cũng không thể?”
” Đệ nói Tô Huấn? Ta đã cử ông ta đi, khi trở về ông không nói gì, chỉ tự mình giam trong phòng đã nhiều ngày, nghe cung nữ nói thỉnh thoảng sẽ thấy ông ta ra ngoài, bốc vài loại thuốc rồi lại về phòng đóng cửa ”
Mộc Thanh suy nghĩ chốc lát, rồi hỏi hắn:” A Phong, huynh nói huyện Dương Châu có phải gần đây mưa rất nhiều không?”
” Đúng là như vậy. Hiện tại là thời khác giao mùa, là cuối mùa mưa, nói đó thật sự mưa rất nhiều, cách đây không lâu còn bị vỡ đê nên vô cùng ẩm ướt. Các thái y khi trở về đều phàn nàn là địa phương kia muỗi rất dày ”
( Muỗi sao?)
Sở Khải Phong nhận ra lực trên vai dừng lại, quay ra thì thấy y đang đứng nhìn vô định, như đang suy nghĩ gì đó:” Thanh nhi, đệ đang nghĩ gì vậy?”
Mộc Thanh thu lại ánh mắt, nói:” Ta không có gì ”
“Nên đi nghỉ thôi. Đệ xem tay đệ đều lạnh cóng hết ”
Hắn đứng dậy, nắm lấy bàn tay gầy nhỏ lạnh giá của y, xoa xoa ủ ấm. Mộc Thanh nhìn hắn mỉm cười, đáp lại:” Được ”
~~~~~~~~~~~~
Sáng hôm sau, Mộc Thanh nói với hắn y muốn đến chỗ Tô thái y cùng ông trao đổi ít chuyện, hắn chấp thuận.
Khi đến nơi, y không khỏi cảm thán, nơi này thật im lặng vắng vẻ. Đến trước cửa phòng, Ngọc nhi liền gõ, nói:” Tô thái y, ngài có ở trong đó không. Công tử chúng tôi, Mộc Thanh có chuyện muốn tìm người ”
Hai người đứng bên ngoài một lúc mới thấy có người ra mở cửa. Vị thái y lớn tuổi, tóc cùng râu đã pha hai màu, gương mặt phúc hậu đứng sau cánh cửa, khẽ nép người mời họ vào. Trong phòng mọi thứ rất ngăn nắp, trừ việc trên bàn có rất nhiều loại dược, phần còn nguyên, phần đã được nghiền. Vừa vào phòng vị thuốc xộc lên mũi khiến Ngọc nhi vô pháp tiếp nhận, đành thất lễ che mũi lại. Tô Huấn thấy nàng như vậy thì ngượng ngùng nói:” Thất lễ rồi, lão phu còn chưa dọn phòng ”
Mộc Thanh vốn đã quen mùi nên không khó chịu, đối ông nói:” Không phải lỗi ngài, là Mộc Thanh tìm đến đột ngột ”
Nói rồi quay sang bảo Ngọc nhi:” Em ra ngoài trước đi, ta sẽ tìm em sau ”
” Vâng ” Ngọc nhi hạ người hành lễ, rồi lui xuống.
Tô Huấn gạt gọn đống thuốc sang một góc bàn, kéo ghế bảo y ngồi:” Mộc công tử, mời ngồi ”
” Tô thái y quá khách khí rồi. Tiểu bối hôm nay đến đây là muốn thỉnh giáo ngài một việc ”
Ông ngồi xuống, điềm đạm rót nước đưa đến trước mặt y.
” Không dám chỉ giáo, công tử có gì xin cứ nói ”
Mộc Thanh cẩn thận đánh giá lại căn phòng một lần, cảm thấy phán đoán của mình là đúng mới nói:” Tô tiền bối, Mộc Thanh mạo muội hỏi, có phải người đã chuẩn ra dịch bệnh ở Dương Châu?”
Tô Huấn không lên tiếng, không gian yên tĩnh vài khắc ông mới gật đầu. Mộc Thanh bấy giờ hỏi tiếp:” Vậy vì sao ông không nói cùng Bệ hạ?”
Ông đứng dậy, chắp tay ra sau, đi ra phía cửa, giọng khàn khàn nói:” Ta tuy là đã truy ra bệnh nhưng cũng giống như các vị thái y khác, đều chưa tìm ra cách cứu chữa. Bệ hạ đã âu sầu vì việc này, ta cùng người nói chỉ khiến người thêm buồn.”
” Vì vậy ngài ngày ngày nhốt mình trong phòng, là muốn tự mình làm ra dược trị liệu rồi mới cùng Bệ hạ nói?”
Ông bỗng chốc giật mình, không ngờ lại bị y đoán trúng. Mộc Thanh thấy ông không đáp lại liền đứng dậy, đi đến chỗ ông, nói:” Tô tiền bối, ngài đã có bao nhiêu năm hành nghề y, cứu qua nhiều người, chẳng lẽ lại hoài nghi khả năng của bản thân. Nếu ngài nói với Bệ hạ, người có thể cử người cùng ngài làm việc này.”
” Ta biết, nhưng ta lần này đại diện cho triều đình, nếu như xảy ra sai sót, hại chết nhiều người, như vậy chẳng phải thái y trong triều mang tiếng xấu, bất tài, ảnh hưởng tới Bệ hạ.”
” Đó là do ngài đang tự hoài nghi mình. Tiền bối, Mộc Thanh ta tuy y thuật không bằng người, nhưng ta tự tin bản thân có thể cùng người tìm ra cách chữa, chỉ cần ngài cho ta một cơ hội, cũng là gỡ bỏ sự hoài nghi của ngài ”
Tô Huấn rơi vào thế khó xử, ông chỉ trầm mặc không đáp lại. Mộc Thanh nói:” Ngài hãy suy nghĩ về đề nghị của ta. Nhưng xin ngài hãy nhanh lên, dân chúng Dương Châu đang đợi ”
Mộc Thanh sau đó rời đi, chỉ còn Tô Huấn ở lại thẫn thờ suy nghĩ.
Tối đó, Ngọc nhi hầu y dùng bữa, có hỏi:” Công tử, người nói xem, Tô thái y có đồng ý không?”
” Em đều nghe hết sao?”
” Vâng, em đứng bên cửa sổ, đều đã nghe ”
” Ta đã đoán, ông ấy chắc chắn sẽ chấp thuận ”
” Vì sao người lại chắc chắn như vậy?”
” Em ở trong cung có thể đã nghe, Tô thái y con người này nổi tiếng là tinh thông y thuật, lại là người nhân hậu. Ta biết ông ấy thấy dân như vậy sẽ không tránh khỏi đau lòng. Chỉ cần ta khẽ kích động gạt bỏ tảng đá hoài nghi trong lòng ông ấy, ông ấy sẽ chấp thuận. ”
” Oa, công tử, người suy nghĩ thật chu đáo ”
” Được rồi. Xú nha đầu dẻo miệng. Chuyện này em tạm thời hãy giữ kín, ta sẽ cùng Bệ hạ nói sau ”
” Vâng, em tuyệt đối giữ miệng ”
Ngày hôm sau, quả đúng như dự đoán của Mộc Thanh, Tô Huấn đồng ý cùng y đến Dương Châu chuẩn bệnh lần nữa. Khi y nói với Sở Khải Phong muốn xuất cung, hắn có điểm không vui. Nhưng sau cùng bởi vì y nài nỉ quá nhiệt tình, hắn buộc phải gật đầu. Trước khi đi còn dặn dò rất kĩ:” Đệ nhất định phải thận trọng, đây là bệnh truyền nhiễm, rất dễ lây. Ngộ nhỡ việc nguy hiểm quá hãy để hạ nhân làm ”
” Ta nhớ mà, A Phong, huynh đã nói lại lần thứ tư rồi ” Mộc Thanh cười cười nói.
” Còn không phải vì lo cho đệ sao ”
Mộc Thanh biết hắn đang giận liền thuận theo mềm giọng lấy lòng, y ôm hờ eo hắn, nói:” Đừng như vậy mà. Ta lần này đi là vì dân chúng, cũng là vì huynh. Hơn nữa ta là đại phu, sự tự bảo vệ tốt cho bản thân, a~”
Sở Khải Phong thở một hơi dài, luyến tiếc hôn lên má y, rồi để y xuất cung.
Huyện Dương Châu, tình cảnh rất thê thảm. Tiếng khóc than ngập tràn, bên ngoài người chạy hỗn loạn, gió mang những hơi thở bệnh nặng mùi bay qua từng khe hở. Mộc Thanh thấy cảnh không khỏi lắc đầu cảm thán. Tô Huấn buồn bã:” Đã là quay lại, nhưng vẫn không thể quen được với khung cảnh này ”
Mộc Thanh đối ông nói:” Tô tiền bối, ngài nói xem bệnh này là do đâu mà ra ”
” Lão phu lần trước đã phát hiện, người bệnh đều có những triệu chứng chung như phong hàn, mê sảng, người có nốt mẩn. Nhưng khi sắc thuốc cho dùng những loại dược thông dụng cho những bệnh này bệnh tình lại không thuyên giảm.”
” Phức tạp vậy sao? Như vậy đi, hiện tai ta cùng ngài đi tìm một bệnh nhân chuẩn lại, xem có thể phát hiện thêm gì không?”
” Được ”
Hai người đi được một đoạn thì Mộc Thanh bất chợt bị một nữ nhân đâm xầm vào người, khiến y lảo đảo. Lấy vững lại thế đứng, y nhìn xuống, nhận ra nữ nhân kia là mẫu thân của A Tử, bà đang bế con, nhìn A Tử có vẻ đang nhiễm bệnh.
” Đại tẩu, người vội như vậy, A Tử có phải nhiễm bệnh không?”
Mẫu thân A Tử tên gọi Thu Hoa, trượng phu họ Trung, nên gọi Trung đại tẩu. Bà thực chất chỉ gần ba mươi, nhưng sự vất vả khó khăn đã khiến bà già đi nhiều. Bà nhìn lên, nhận ra y, miệng lắp bắp:” Công tử, đại phu, xin các người, cứu A Tử, xin hãy cứu A Tử ”
Mộc Thanh đỡ bà lên, nói:” Đại tẩu, người hãy bình tĩnh, hiện tại để A Tử nghỉ ngơi, ta cùng Tô thái y sẽ giúp A Tử chuẩn bệnh ”
Mộc Thanh theo Trung đại tẩu về ngôi nhà nhỏ trên núi. Y đặt A Tử nằm trên giường, mũi A Tử đo đỏ, xem vẻ là sổ mũi, người ấm nóng, đôi khi lại thấy nó rùng mình, trên da mẩn lên những vết đỏ li ti. Mộc Thanh lấy khăn giúp nó lau tay, rồi châm một kim, lấy ít máu vào bát. Những giọt sẫm màu và khó tan hơn so với máu người thường. Đột nhiên y đứng dậy, vòng ra đằng sau nha, phía sau có kha khá chum vại, cái lành cái vỡ đọng nước khiến cho có rất nhiều muỗi. Khi y hỏi thì Trung đại tẩu nói là để hứng nước, còn số chum vỡ là do một dân làng mang đến vứt lại.
Mộc Thanh mỉm cười, y đã rằng 90% suy đoán của y là chính xác. Tô Huấn thấy vậy thì hỏi:” Mộc công tử, người đang cười gì vậy?”
” Tô tiền bối, khiến người chê cười rồi. Ta nghĩ ta biết bệnh này từ đâu mà có ”
” Thật vậy sao?”
” Biến chứng bệnh sốt gây ra do ký sinh trùng Plasmodium truyền nhiễm qua muỗi, có những biểu hiện như sốt cao, cúm, ớn lạnh. Nếu như không nhanh chữa trị sẽ gây nhiều nguy hiểm. Huyện Dương Châu vừa vỡ đê, lại thêm thời tiết cuối mùa mưa tạo điều kiện cho muỗi sinh sản, dân làng không có cách phòng tránh, dịch bệnh càng lan nhanh.”
Mặt Tô Huấn như này ” O-O? ”
Lúc này Mộc Thanh mới nhận ra bản thân lại mắc bệnh nghề nghiệp, những thông tin kia đều là áp dụng khoa học tiên tiến để hiểu biết, hiện tại y đang ở thời cổ đại, Tô thái y dĩ nhiên là không biết. Y vội sửa lời:” E hèm, nói ngắn gọn, bệnh này do muỗi gây ra. Việc đầu tiên chúng ta cần làm ngay tức khắc là đi báo với quan phủ, thực hiện biện pháp phòng tránh. Đi thôi ”
Mộc Thanh nói xong thì vội vội lẻn trước,
Tô Huấn phía sau nhìn y vừa ngưỡng mộ, vừa khó hiểu.
Sau đó tân tri phủ Dương Châu đã nghe lời Mộc Thanh nói, cho người đi dọn hết chụm vại đọng nước, phạt bớt cây bụi rậm, mỗi nhà dân đều trồng thêm xả cùng hương thảo và phải tách những người bệnh ra khỏi những người chưa nhiễm.
Sau khi về cung, hai người liền nhanh chóng chế thuốc. Trở ngại lớn chính là đây là thời cổ đại, không thể kiếm ra những dược liệu điều chế như ở hiện đại, cho nên y mất khá nhiều thời gian tìm thảo dược thay thế. Nhưng khi chế ra được thuốc Sở Khải Phong chưa kịp mừng đã lo sốt vó. Nguyên nhân là, Mộc Thanh cư nhiên lấy bản thân ra làm vật thử thuốc. Vì vậy hiện tại y nhiễm bệnh, nằm trên giường mơ màng. Hắn nghe tin thì vội vã đến Mai An cung, thấy y nhợt nhạt đi, liền không nhịn được trách mắng y sơ ý.
” Đệ đang làm gì hả, trong cung thiếu gì hạ nhân, lại mang bản thân ra làm việc nguy hiểm này. Nếu như thuốc không hiệu quả như mong đợi, đệ nói ta phải làm sao?”
Mộc Thanh giọng khàn khàn:” Ta là đại phu, ta tin tưởng bản thân. Ta còn phải vì con dân của huynh, đây chỉ là giai đoạn đầu của bệnh, sẽ nhanh khỏi. Huynh hiện tại ra ngoài đi, chẳng may huynh nhiễm bệnh, ai sẽ lo việc triều chính ”
Sau đó mặc kệ Sở Khải Phong kiên quyết thế nào cũng bị đẩy ra khỏi phòng. Hằng ngày chỉ có thể thấp thỏm đứng trước cửa phòng hỏi thăm y, có những đêm còn gần như thức trắng đứng bên ngoài. Cho đến ngày thứ 5, hắn không thể giữ kiên nhẫn, đã phá cửa phòng, nhất quyết muốn vào thay y bón thuốc. Mộc Thanh buồn cười nhìn nam nhân trước mặt, chỉ qua vài ngày đã tiều tụy đi nhiều, râu cằm lún phún. Y vuốt cằm hắn, yêu thương nói:” Huynh xem mới qua vài ngày râu đã nhiều thêm, sắp thành lão gia ”
Sở Khải Phong nắm lấy tay y, nói:” Biến thành gì cũng không quan trọng. Ta cho đệ hay, nếu đệ không mau chóng lành bệnh, cho dù đệ ngăn cản ta cũng sẽ ngày ngày tới đây, đi lại trong phòng, sẽ ôm đệ ngủ, sẽ… ”
” Được được được. Đều để huynh ôm, huynh nhìn ta, không phải ta đã tốt hơn rất nhiều rồi sao ”
” Phải ” Sở Khải Phong xoa đầu y, vòng tay ra sau cổ kéo y gần lại ý muốn hôn trán lại bị Mộc Thanh chặn lại:” Hiện tại không thể hôn ”
Mặt hắn lập tức nhăn lại, gằn từng chữ:” Ta sắp nhịn đến nghẹn rồi ”
Mộc Thanh ha ha, xoa dịu, dỗ ngọt hắn. Hứa là sau khi khỏe lại sẽ bồi thường cho hắn gấp đôi. Nhưng y chỉ hứa để an ủi hắn, ai mà ngờ hắn lại hoàn toàn ghi nhớ.
Buổi sáng ngày thứ bảy, Sở Khải Phong đang ngủ gục trên bàn, bỗng nhiên cảm nhận được hơi ấm và giọng nói quen thuộc:” Khải Phong, A Phong, huynh tỉnh đi… ”
Sở Khải Phong chầm chậm mở mắt, thấy y khỏe mạnh đứng trước mặt mình, hắn kích động bật lên ôm chặt lấy. Mộc Thanh cũng vòng tay ôm lại, nhưng chỉ lát sau lại phải tách ra. Điều tất yếu hiện tại là loại dược kia đã thành công, y phải nói với Tô thái y, để ông tiếp tục bốc thuốc đưa đến huyện Dương Châu, nhớ thương đôi lứa tạm thời gác lại sau.
Nhờ loại dược kia, dịch bệnh đã được đẩy lùi. Dân chúng ở Dương Châu vô cùng cảm kích triều đình trong sự việc lần này, đặc biệt là đối với Mộc Thanh và Tô Huấn. Cũng vì vậy mà khi hai người đi là đi người không, trở về lại mang theo rất nhiều tấm lòng người dân tặng, mà đa số là lương thực và vải. Khi hồi cung lại được ban bổng lộc vì có công lớn. Mộc Thanh sau đó cũng trở nên nổi với danh Thần y.
– ——-Mai An cung———
Màn đêm buông xuống, trong tư phòng, Sở Khải Phong ra sức ôm ghì lấy Mộc Thanh, nồng nhiệt yêu thương y. Mộc Thanh bị tóc hắn cọ buồn cổ, đành đẩy đẩy đầu hắn. Sở Khải Phong bất mãn:” Thanh nhi, đệ nói sẽ bồi thường ”
Mộc Thanh ngửi thấy mùi nguy hiểm, muốn lẩn tránh:” Có sao… haha ”
Y dịch dịch thân thể muốn ” chạy trốn “, lại bị Sở Khải Phong đoán trước được, đem y triệt để khóa chặt trong lòng.
” Còn muốn trốn, tiểu xấu xa, có phải ta sủng ái đệ đến hư rồi không ”
” Đệ không có trốn ”
” Hửm?”
Bị hắn nhìn khiến Mộc Thanh chột dạ, trốn luôn trong ngực hắn. Sở Khải Phong thì bị hành động trẻ con của y chọc cười. Tay hắn len lén luồn vào trong y phục, bắt đầu dở trò đông sờ sờ, tây nắn nắn. Mộc Thanh chịu không nổi:” Nhột ”
” Đợi một chút, ta đang kiểm tra chất lượng thịt ” Sờ sờ một lát, hắn phán:” Gầy đi nhiều rồi ”
Mộc Thanh ha ha cười sảng khoái, cái đầu xù từ trong lòng ngực hắn chui ra, nói:” Huynh xem ta là trư sao?”
Sở Khải Phong bóp nhẹ miệng y, hôn xuống tạo nên một tiếng ” chốc “:” Làm gì có tiểu trư nào dễ thương như vậy ”
Môi Mộc Thanh bây giờ căng mọng phát bóng, khiến Sở Khải Phong không kìm được rục rịch trong lòng, cúi xuống hôn sâu, cùng y triền miên đến nóng cả người. Khi buông ra Mộc Thanh vẫn còn mơ màng, hắn ám muội nói:” Thanh nhi ”
” A?”
” Đêm nay đại chiến năm trận ”
” -!!!!!-”
” Nếu không thì ba trận ”
” -!!!!!-” lắc đầu kịch liệt.
” Quyết định vậy đi. Đêm đã muộn rồi, chúng ta không nên lãng phí. Nào, đến đây ”
Nửa đêm
” A… đau mà ”
” Nhịn một chút, sắp đến rồi “
“….”
” A Phong… ngừng…. a ưm ”
” Lần cuối, lần này nữa thôi ”
” A… dối trá… khi dễ ta ”
” Vẫn còn sức mắng, chúng ta tiếp tục ”
” -!!!!!!-“