Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 69: Pháp Bảo Kỳ Quái


Bạn đang đọc Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim – Chương 69: Pháp Bảo Kỳ Quái


Dạ Ly Thần vừa nghe xong câu này bỗng nhiên thích thú, cười nhạt đáp: “Được thôi, nàng nói nghe xem thử muốn đánh cược thứ gì?”
Tô Tử Mạch thừa thắng xông lên: “Nếu ta có thể khiến hắn nhận tội, tờ giấy nợ trước đó sẽ hết hiệu lực, thấy sao hả?”
“Vậy không được! Nhưng mà nếu như nàng thật sự có thể khiến cho hắn nhận tội, vậy bản tôn có thể cân nhắc mà miễn giảm một chút.”
Đối với lời đề nghị này của Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch hoàn toàn không hài lòng, nhưng mà nghĩ lại thì có thể miễn giảm một chút thì chung quy cũng tốt rồi.
Nghĩ như thế, Tô Tử Mạch cuối cùng gật đầu nói: “Được thôi, vậy nếu như hắn nhận tội thì một trăm năm thống nhất trước đó sẽ giảm xuống còn năm mươi năm, thấy sao hả?”
“Năm mươi năm quá nhiều! Mười năm!”
“Ba mươi năm!”
“Là mười năm! Nếu như nàng không thể chấp thuận thì bản tôn cũng không miễn cưỡng.”
Dạ Ly Thần bày ra vẻ mặt ăn chắc Tô Tử Mạch rồi, Tô Tử Mạch có chút do dự, cắn răng nói: “Mười năm thì mười năm vậy!”
Tô Tử Mạch cũng coi như hiểu rõ tính cách của Dạ Ly Thần, tiếp tục kì kèo mặc cả với hắn thì chỉ e là cũng không có tác dụng gì, chi bằng dứt khoát một chút.
Hơn nữa chỉ cần lần này có thể thành công, như vậy thì về sau ắt sẽ còn có được cơ hội khác.

Bất cứ lúc nào Dạ Ly Thần cần sự trợ giúp, lại lấy tờ giấy nợ đó ra mười lần là có thể hết hiệu lực rồi.
Nghĩ tới đây, Tô Tử Mặc bỗng hăng hái lên, đi thẳng tới trước mặt tên thích khách kia.

Dạ Ly Thần ngồi vào ghế bên cạnh, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Tô Tử Mạch.

Hắn cũng rất muốn biết Tô Tử Mạch rốt cuộc là dùng thủ đoạn gì đây.
Tô Tử Mạch nhìn chằm chằm vào tên thích khách kia, sau đó bỗng nghĩ tới lại móc một cây súng kích điện từ trong Thương Hải Châu ra.
Dạ Ly Thần nhìn thấy trong tay Tô Tử Mạch bỗng nhiên có một cây súng kích điện, ánh mắt không khỏi lộ ra một tia hiếu kỳ, còn tưởng rằng đây là pháp bảo đặc biệt gì đó.
“Bây giờ bổn tiểu thư cho ngươi một cơ hội cuối cùng, rốt cuộc là ai phái ngươi tới ám sát Dạ Ly Thần? Nếu như ngươi không nói, đừng trách bổn tiểu thư không khách khí.”
Tô Tử Mạch nói một câu uy hiếp cuối cùng tới tên thích khách, người kia cũng rất kiên cường đáp: “Ta khinh! Ngươi có gan thì gϊếŧ chết ta đi, đừng hòng có được chút tin tức gì từ ta!”
Tô Tử Mạch thấy thế lắc đầu, sau đó trực tiếp cầm súng kích điện chĩa về phía tên thích khách kia ấn xuống.
“Xoẹt!”
Chỉ thấy ánh sáng điện lấp lóe, cả người tên thích khách bị dòng điện đi qua khiến hắn ta liên tục run rẩy.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi giật mình, Dạ Ly Thần bày ra một vẻ đăm chiêu, còn A Mông lại càng khiếp sợ trừng to hai mắt.
“Đế Tôn đại nhân, thứ trong tay Tô tiểu thư là pháp bảo gì vậy? Lại có thể phát ra sấm sét, thật sự quá là thần kỳ.”
A Mông không nhịn được dò hỏi Dạ Ly Thần, người kia lại lắc đầu nói: “Tuy rằng pháp bảo này có thể phát ra sấm sét, nhưng mà uy lực của sấm sét đó hình như cũng không lớn.

Có thể là do tu vi của Tô Tử Mạch còn chưa đủ để phát huy hết uy lực của pháp bảo này.”

Lúc Tô Tử Mạch lấy súng kích điện ra khỏi người tên thích khách kia, cả người của hắn ta đã lập tức mềm nhũn ra.
“Sao hả? Tư vị vừa nãy không dễ chịu nhỉ? Bổn tiểu thư lại cho ngươi thêm một cơ hội, rốt cuộc ngươi có nói không?”
“Hứ…”
Tên thích khách ngẩng đầu lên, gầm một tiếng yếu ớt.
Tô Tử Mạch thấy thế cũng có chút tán dương tên thích khách này, nhưng mà nàng vẫn là giơ súng kích điện lên lần nữa.

Lần này, Tô Tử Mạch chỉnh công suất của súng kích điện ở mức cao nhất.
“Xoẹt!”
Sau khi chĩa súng kích điện vào người tên thích khách lần nữa, một dòng điện có công suất cực mạnh kích ra, cả người tên thích khách lại run lẩy bẩy, trên người còn phát ra một mùi cháy khét.
Dạ Ly Thần nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt càng thêm biến đổi.

Tu vi của bản thân Tô Tử Mạch chỉ là cấp linh giả mà thôi, nhưng sấm sét phát ra từ pháp bảo trong tay nàng đã đạt đến cấp bậc linh sư, pháp bảo như thế thật sự rất hiếm thấy.
“Ta… Nói…”
Trước sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ của dòng điện mãnh liệt như vậy, tên thích khách cuối cùng không nhịn được nữa, kêu lên với âm thanh gần như bị biến dạng.

Tô Tử Mạch lúc này mới cất súng kích điện đi, mặt đầy ý cười nói: “Ngươi phối hợp sớm hơn một chút thì tốt rồi, đã không cần phải chịu đựng cảm giác khổ sở vừa nãy.

Nói đi, là ai phái ngươi tới gϊếŧ Dạ Ly Thần?”
“Là Dạ… Dạ Phong Hoa!”
“Dạ Phong Hoa? Dạ Phong Hoa là ai?”
Tô Tử Mạch theo bản năng tiếp tục truy hỏi tới, chỉ là không đợi tên thích khách kia trả lời, Dạ Ly Thần đã bỗng mở miệng nói: “Đủ rồi, bản tôn đã biết rồi!”
Vừa dứt lời, Dạ Ly Thần bỗng vung tay lên, đầu của tên thích khách đó trực tiếp lệch qua một bên chết ngay tại chỗ.
Tô Tử Mạch thấy thế bèn vội hét lên: “Dạ Ly Thần ngài điên rồi sao? Còn có rất nhiều thứ chưa hỏi được nữa, sao ngài lại gϊếŧ hắn rồi?”
“Thứ bản tôn muốn biết đã biết rồi, những cái khác không cần hỏi tiếp.”
Sắc mặt Dạ Ly Thần lạnh lùng, thậm chí còn có chút u ám.
Tô Tử Mạch thấy thế, trong lòng ngẫm nghĩ đã lập tức nhớ ra điểm mấu chốt bên trong.

Họ Dạ này vốn dĩ rất hiếm thấy, thế lực đen tối phía sau kia tên là Dạ Phong Hoa, có cùng họ với Dạ Ly Thần.
Mà Dạ Ly Thần lúc nghe tới cái tên Dạ Phong Hoa này đã lập tức ra tay gϊếŧ chết tên thích khách đó, vậy cũng chỉ có một cách lý giải, chính là Dạ Ly Thần đã nhận ra được người tên Dạ Phong Hoa đó, cho nên mới không cần phải hỏi nhiều thêm nữa.
Nghĩ tới đây, Tô Tử Mạch dò hỏi: “Dạ Ly Thần, ngài có biết Dạ Phong Hoa kia không?”
“Chuyện này không có liên quan tới nàng, những chuyện không nên hỏi, nàng tốt nhất đừng hỏi tới.”
Trước câu hỏi thăm dò của Tô Tử Mạch, thái độ của Dạ Ly Thần rất tệ.


Tô Tử Mạch thấy thế, không khỏi bực bội.
Nhìn thấy Tô Tử Mạch tức giận, giọng của Dạ Ly Thần lúc này mới dịu dàng lại mấy phần: “Bây giờ nàng đang có thai, không được dễ nóng giận, bản tôn không nói cho nàng biết ắt là có nguyên nhân của bản tôn, nàng đừng hỏi thêm nhiều.

Đúng rồi, pháp bảo vừa nãy của nàng có lai lịch gì vậy, hình như bản tôn chưa từng gặp qua.”
Đại khái là không muốn quanh quẩn mãi vấn đề này, Dạ Ly Thần mới trực tiếp chuyển chủ đề hỏi tới.
Tô Tử Mạch nghe Dạ Ly Thần nói thế lại không nhịn được cười, Dạ Ly Thần vậy mà lại nghĩ súng kích điện là pháp bảo.
Nhưng mà chuyện này cũng không trách Dạ Ly Thần được, cho dù hắn là cường giả tuyệt thế, nhưng trước mặt là một món đồ tới từ thế giới khác, cho nên xảy ra chuyện hiểu lầm như này cũng rất bình thường.
Tô Tử Mạch chỉ có thể đáp cho có lệ: “Ngài nói pháp bảo kia á, là ta vô tình có được thôi, cũng không biết lai lịch gì.”
“Thì ra là như vậy, nhưng mà những lúc bình thường, nàng cũng không được bày pháp bảo này ra trước mặt người khác, tránh khiến người khác nảy sinh lòng ham muốn.”
Tô Tử Mạch gật đầu, sau đó bỗng nghiêm mặt nói: “Đúng rồi, vừa nãy ta đã giúp ngài điều tra ra được tin tức có ích rồi, dựa theo giao ước, thời gian của tờ giấy nợ kia phải giảm đi mười năm, ngài sẽ không đổi ý đó chứ?”
“Từ trước tới giờ bản tôn nói là làm, dĩ nhiên sẽ không đổi ý.”
Nghe Dạ Ly Thần nói thế, Tô Tử Mạch lúc này mới an lòng, chỉ là cảm thấy miễn giảm mười năm thật sự quá ít rồi.
Nghĩ tới đây, Tô Tử Mạch thừa thắng xông lên: “Dạ Ly Thần, ta còn một vụ giao dịch khác muốn thảo luận với ngài, ta biết ngài không có hứng thú với tiền tài thông thường.

Nhưng mà ta có thể cho ngài rất nhiều rất nhiều tiền, ngài miễn giảm thêm cho ta mười năm nữa, thấy sao hả?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.