Bạn đang đọc Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim – Chương 359: Bị Nhốt
Tô Tử Mạch vừa thấy tình huống này, nhất thời có dự cảm xấu.
Việc Hắc Vân Giao này đột nhiên trốn thoát khỏi sự giam cầm của Dạ Ly Thần thật sự làm cho người ta khó hiểu.
Bây giờ Tô Tử Mạch ở trước mặt Hắc Vân Giao, nó lại không hề liếc mắt nhìn Tô Tử Mạch, ngược lại không ngừng nhìn bốn phía xung quanh, thật sự rất kỳ quái.
Ngay lúc Tô Tử Mạch phát hiện có điều không ổn muốn xoay người ra sau, đột nhiên lại phát hiện bốn phía tối sầm, bầu trời vốn u ám lại giống như bị một miếng vải đen bịt kín, ngay cả ánh sao yếu ớt vừa rồi cũng đều biến mất hoàn toàn.
Mà lúc này trong bóng râm cách Tô Tử Mạch không xa, khóe miệng Thi Thanh Nghiên đã nở một nụ cười nham hiểm.
“Thanh Nghiên, Tô Tử Mạch kia đã rơi vào bên trong trận pháp, xem ra lần này nàng ta hẳn là phải chết không còn nghi ngờ gì.”
Lão Giả vừa nãy dẫn Hắc Vân Giao tới cũng đi tới bên cạnh Thi Thanh Nghiên, mà Lão Giả này chính là trưởng lão Tôn Tiếu Thiên của điện Lăng Vân.
Đối diện với lời dò hỏi của Tôn Tiếu Thiên, Thi Thanh Nghiên cười nói: “Tôn bá bá, ngài yên tâm, chuyện này chúng ta phải làm ầm ĩ thật lớn mới được, tốt nhất là gọi toàn bộ những trưởng lão khác của điện Lăng Vân đến, cho dù Ly Thần ca ca có luyến tiếc Tô Tử Mạch kia thế nào cũng phải lo lắng cho đại cục của điện Lăng Vân.
Tôn bá bá, chúng ta chia nhau đi gọi người lại đây đi.”
Thấy Thi Thanh Nghiên nói chắc như đinh đóng cột như vậy, Tôn Tiếu Thiên cũng không có cách nào, chỉ có thể trở về điện Lăng Vân cùng Thi Thanh Nghiên, truyền ra tin tức Tô Tử Mạch rơi vào Vây Ma trận.
Sau khi Dạ Ly Thần biết được tin không khỏi tức giận nói: “Ngươi nói cái gì? Tô Tử Mạch bị nhốt ở trong Vây Ma trận sao?”
Lúc này Thi Thanh Nghiên giả bộ hoang mang nói: “Ly Thần ca ca, huynh nhất định không được kích động, Tử Mạch tỷ tỷ nửa đêm lén chạy đi thả Hắc Vân Giao, vừa hay ta ở gần đó luyện tập bố trí Vây Ma trận, kết quả Tử Mạch tỷ tỷ lại rơi vào Vây Ma trận.
Ta vốn đã chuẩn bị thả Tử Mạch tỷ tỷ ra, nhưng mà ai biết đột nhiên Vây Ma trận lại nổi lên phản ứng rất lớn, Ly Thần ca ca huynh cũng biết Vây Ma trận có hiệu nghiệm đối với người của Ma Tộc, không thể ngờ được Tử Mạch tỷ tỷ lại là người Ma Tộc, ta cũng rất khó chấp nhận chuyện này!”
Thi Thanh Nghiên đã sớm lên kế hoạch toàn bộ, sau khi nhìn thấy Dạ Ly Thần nàng ta lập tức nói ra những lời đã chuẩn bị tốt, đồng thời còn giả bộ vô cùng đau lòng khó có thể tin.
Nhưng mà căn bản Dạ Ly Thần không hề tin tưởng lời của Thi Thanh Nghiên, trực tiếp đi nhanh ra bên ngoài, Thi Thanh Nghiên thấy vậy cũng vội vàng đi theo.
Không quá một hồi Dạ Ly Thần đã đi tới chỗ Tô Tử Mạch bị nhốt ngoài điện Lăng Vân, lúc này Dạ Ly Thần mới phát hiện các trưởng lão của điện Lăng Vân kể cả Dạ Đông Thần cũng đã ở đây.
Dạ Ly Thần thấy vậy không khỏi cau mày, ban đầu nếu như không có những người khác ở đây hắn sẽ trực tiếp cứu Tô Tử Mạch ra, nhưng ai ngờ những trưởng lão này đều ở đây, như vậy hắn muốn cứu người e là cũng không thuận lợi như vậy.
Quả nhiên Dạ Ly Thần vừa mới đến Dạ Đông Thần đã nhanh chóng tiến lên nói: “Thần tôn đại nhân, vừa rồi Tôn trưởng lão truyền tin nói Tô Tử Mạch chính là người của Ma Tộc lén thả Hắc Vân Giao chạy, cũng may ông trời có mắt, Tô Tử Mạch và Hắc Vân Giao vậy mà lại rơi vào trong Vây Ma trận, đây quả thật là ông trời phù hộ cho điện Lăng Vân chúng ta.”
Tôn Tiếu Thiên bên cạnh cũng thừa cơ nói: “Đúng vậy, thật là không nhìn ra được bình thường Tô Tử Mạch lại che giấu tốt như vậy, ai có thể ngờ nàng ta lại là ngươi của Ma Tộc chứ.”
Mấy trưởng lão bên cạnh lúc này cũng gật đầu phụ họa theo, Dạ Ly Thần thấy vậy sắc mặt trầm xuống nói: “Hừ, Tô Tử Mạch chính là phu nhân của bản tôn, nàng ấy có phải người của Ma Tộc hay không chẳng lẽ bản tôn còn không rõ bằng các ngươi sao? Việc này tất nhiên có hiểu lầm, đợi bản tôn đưa Tô Tử Mạch ra khỏi Vây Ma trận kia hỏi lại rõ ràng đã.”
Dạ Ly Thần nói xong chuẩn bị xông vào trận cứu người, lúc này Dạ Đông Thần lại ra tay cản trở nói: “Thần tôn đại nhân khoan đã, Vây Ma trận này có sát thương rất mạnh với người trong Ma Tộc, nhưng đối với người tu luyện bình thường cũng chỉ là một trận pháp bình thường mà thôi, căn bản là không cần thần tôn đại nhân ngươi ra tay cứu.
Nhưng nếu nàng ta thật sự là người của Ma Tộc, vậy cho dù nàng ta có chết tại Vây Ma trận cũng chỉ là chuyện theo lẽ thường phải làm, vẫn xin Thần tôn đại nhân đừng bị tư tình nhi nữ cản trở, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.”
Lúc trước Dạ Đông Thần còn có thù hận rất sâu đối với Tô Tử Mạch, chẳng qua sau khi chịu một vài tổn thất trước Tô Tử Mạch, ông ta đã không còn dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Lần này đột nhiên lại có cơ hội tốt như vậy xảy ra trước mặt, Dạ Đông Thần thần đương nhiên phải bỏ đá xuống giếng, nếu Tô Tử Mạch thật sự chết trong Vây Ma trận vậy Dạ Đông Thần quả thật cầu còn không được, đương nhiên sẽ không để cho Dạ Ly Thần đi cứu Tô Tử Mạch.
Dạ Đông Thần nói xong những trưởng lão khác cũng phụ họa theo, Dạ Ly Thần làm điện chủ của điện Lăng Vân cũng không thể coi nhẹ những trưởng lão này, chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp nói: “Được, nếu đã như vậy bản tôn sẽ ở đây chờ với các ngươi, nếu Tô Tử Mạch bình yên đi ra khỏi trận pháp, vậy chứng tỏ là các ngươi hàm oan Tô Tử Mạch, đến lúc đó bản tôn cũng sẽ không tha cho những kẻ vu tội.”
Nói xong Dạ Ly Thần nhìn về phía trận pháp trước mắt, lúc này Tô Tử Mạch đã rơi vào không gian bên trong Vây Ma trận, vì vậy mọi người đều không nhìn được sự tồn tại của Tô Tử Mạch.
Nhưng với tu vi của Dạ Ly Thần hoàn toàn có thể cảm nhận được hơi thở Tô Tử Mạch ở đó, sau khi xác định hơi thở Tô Tử Mạch bình thường không có nguy hiểm Dạ Ly Thần cũng thời yên lòng.
Mà lúc này Tô Tử Mạch ở trong Vây Ma trận cũng gặp phiền toái không nhỏ, sau khi bầu trời hoàn toàn tối lại Tô Tử Mạch trực tiếp vung tay, trên đầu ngón tay Tô Tử Mạch trong nháy mắt đã tỏa ra một ngọn lửa nho nhỏ.
Ngọn lửa này tuy rằng không lớn nhưng lại có chút ánh sáng, chiếu sáng bốn phía của Tô Tử Mạch, mà Hắc Vân Giao lúc này vậy mà cũng lặng lẽ áp sát lại gần Tô Tử Mạch một chút, hiển nhiên Hắc Vân Giao cũng rất sợ hãi sự tối tăm này.
“Ngươi không phải ma thú thượng cổ sao? Sao mà lá gan cũng nhỏ như vậy?”
Tô Tử Mạch nhìn thấy động tác của Hắc Vân Giao không nhịn được mà cười, Hắc Vân Giao cúi đầu hừ hai tiếng, sau đó đột nhiên nhìn về một hướng.
Tô Tử Mạch thấy vậy nhìn theo tầm mắt Hắc Vân Giao, chỉ thấy mặt đất cách đó không xa đột nhiên bắt đầu rung động, mặt đất vốn bằng phẳng bất thình lình giống như bị cái gì chống đỡ..