Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 353: Không Phải Cố Ý Đâu


Bạn đang đọc Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim – Chương 353: Không Phải Cố Ý Đâu


Thật tiếc là Thi Thanh Nghiên sẽ không bao giờ biết rằng mặc dù bây giờ tu vi của Tô Tử Mạch chỉ là một linh vương, nhưng sức mạnh thực sự của nàng vượt trội hơn hẳn những linh vương thông thường.

Cho dù có phải đối mặt với những linh đế cấp đầu, Tô Tử Mạch cũng đủ sức chiến đấu, huống hồ chi Thi Thanh Nghiên này chỉ là một linh vương cấp một.
Sau khi né được nắm đấm của Thi Thanh Nghiên, khóe miệng Tô Tử Mạch cong lên thành một nụ cười ranh mãnh, rồi sau đó nàng bất ngờ trở tay tóm lấy eo của Thi Thanh Nghiên.
Thi Thanh Nghiên lúc này cũng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, tuy rằng vừa rồi nàng ta không đánh trúng Tô Tử Mạch, nhưng cuộc thi này vẫn chưa kết thúc, nàng ta chưa chắc đã không còn cơ hội nào khác.
Nghĩ vậy, Thi Thanh Nghiên lợi dụng tình hình để tiến nhanh về phía trước và muốn tạo khoảng cách với Tô Tử Mạch để chuẩn bị thực hiện đòn tấn công tiếp theo, nhưng tay của Tô Tử Mạch lại tình cờ nắm lấy thắt lưng của Thi Thanh Nghiên.
Thi Thanh Nghiên chủ động đi về phía trước, thắt lưng của nàng ta bị Tô Tử Mạch kéo ra, ngay cả chiếc váy dài trên người Thi Thanh Nghiên cũng bị kéo ra.
Một lúc sau, Thi Thanh Nghiên chỉ mặc một mảnh vải xuất hiện trước mặt mọi người, nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều vô thức trừng to mắt, điều khiến người ta chú ý nhất là hai miếng đệm treo trước ngực Thi Thanh Nghiên.
Có lẽ là bởi vì Thi Thanh Nghiên nghĩ rằng dáng người của mình không đủ đẹp, nên cố ý làm thêm hai miếng đệm treo trước ngực để giữ thể diện, nhưng bây giờ toàn bộ những thứ này đều đã bị phơi bày ra trước mặt mọi người rồi.
Chỉ nhìn thấy khuôn mặt của Thi Thanh Nghiên đỏ bừng lên, ánh mắt nàng ta tràn đầy sự oán hận và giận dữ nhìn về phía nhìn Tô Tử Mạch, nhưng Tô Tử Mạch lại dường như hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, thậm chí còn hỏi: “Thanh Nghiên muội muội, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao trong tay ta dường như đang cầm một cái thắt lưng, không lẽ nó là của muội sao?”
Giọng điệu của Tô Tử Mạch có vẻ rất vô tội, nhưng trong lòng nàng đã vui như hoa nở rồi, mọi chuyện xảy ra bên ngoài đều nằm trong tầm kiểm soát của nàng.

Lúc này, Tô Tử Mạch tuy rằng đã bị bịt mắt, nhưng dựa vào thần thức mạnh mẽ của mình, Tô Tử Mạch vẫn có thể nhìn thấy những gì đang xảy ra bên ngoài, ban nãy nàng chính là cố ý khéo thắt lưng của Thi Thanh Nghiên để Thi Thanh Nghiên phải xấu hổ trước mặt mọi người.
Nhưng điều mà nàng không ngờ rằng, Thi Thanh Nghiên này vậy mà lại còn đệm một thứ gì đó ở trước mặt mình, đây là một thu hoạch không ngờ đối với Tô Tử Mạch.
“Được rồi, phu nhân, cuộc thi đến đây thôi.”
Nhìn thấy mọi chuyện đã phát triển đến bước đường này, Dạ Ly Thần không thể không lên tiếng, còn Tô Tử Mạch thì lợi dụng tình hình để gỡ mảnh vải trên mắt nàng xuống.
Khi nhìn thấy Thi Thanh Nghiên lấy tay che ngực của mình lại, Tô Tử Mạch vội vàng bước đến bên cạnh Thi Thanh Nghiên, trên mặt lộ ra vẻ quan tâm: “Ai ya, Thanh Nghiên muội muội, tại sao muội lại làm mình ra bộ dạng này? Vừa rồi ta không nhìn thấy gì cả, cứ tiện tay mà kéo một cái, ai mà ngờ lại lỡ kéo y phục của muội ra mất, ta không có cố ý đâu, bây giờ ta sẽ giúp muội mặc vào lại ngay.”
Vừa nói Tô Tử Mạch vừa vội vàng nhặt y phục của Thi Thanh Nghiên lên, Thi Thanh Nghiên nhìn hành động của Tô Tử Mạch, khuôn mặt của nàng ta lại càng sa sầm hơn nữa.
Thấy vậy, Tô Tử Mạch giả vờ như không biết gì: “Thanh Nghiên muội muội, muội sao vậy? Chuyện vừa rồi thật sự chỉ là một tai nạn thôi mà.

Hơn nữa, ở bên trong không phải là muội không có mặc y phục, mọi người cũng đâu nhìn thấy gì đâu.

Muội cũng chẳng có tổn thất gì, huống hồ chi Thanh Nghiên muội muội à, vóc dáng của muội đẹp như vậy, để mọi người chiêm ngưỡng một chút thực ra cũng là chuyện tốt mà.”

Vừa nói, Tô Tử Mạch đồng thời còn cố ý liếc nhìn về phía trước ngực của Thi Thanh Nghiên vài lần, trong ánh mắt mang theo vẻ vui đùa, Thi Thanh Nghiên nhìn thấy vẻ mặt của Tô Tử Mạch như thế này lại càng tức giận đến mức toàn thân run lên.
Chỉ thấy Thi Thanh Nghiên lôi y phục của mình ra khỏi tay Tô Tử Mạch, sau đó trực tiếp chạy ra khỏi đại điện.
Thấy vậy, Tô Tử Mạch dang tay với Dạ Ly Thần và nói: “Vừa rồi ngài cũng đã nhìn thấy rồi, là do nội tâm của nàng ta quá mỏng manh, chỉ một chút xíu thất bại như vậy mà đã không thể chịu được rồi, ta cũng không còn cách nào khác.”
Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần chỉ có thể bất lực mỉm cười nói: “Được rồi, phu nhân, nàng ngồi xuống trước đi.

Sau khi yến tiệc tối kết thúc, bản tôn sẽ đích thân đến thăm Thi Thanh Nghiên.”
Tô Tử Mạch nghe vậy mới ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, Bảo Bảo thấy Tô Tử Mạch quay lại không khỏi tươi cười: “Mẫu thân, vừa rồi mẫu thân thật sự là rất lợi hại, dù có bị bịt mắt thì nữ nhân đó cũng không phải là đối thủ của người.”
Tất nhiên, Bảo Bảo một lòng hướng đến Tô Tử Mạch, nhưng Dạ Ly Thần lại liếc nhìn Tô Tử Mạch một cái, trong ánh mắt có bảy phần cưng chiều và hai phần bất lực và một phần trách cứ.
Những người khác có mặt không thể nhìn thấy sự kì lạ, nhưng Dạ Ly Thần lại thấy rất rõ ràng.

Ngay từ khi bắt đầu cuộc thi này, Thi Thanh Nghiên đã bị Tô Tử Mạch tính kế rồi, việc xé y phục của Thi Thanh Nghiên vừa rồi trông giống như một vụ tai nạn, nhưng thật ra đều là Tô Tử Mạch cố ý.

Cũng may, chuyện vừa rồi không ảnh hưởng nhiều đến yến tiệc, sau khi mọi người cười cho qua chuyện thì yến tiệc lại được tiếp tục diễn ra, cũng không ai chú ý đến việc thiếu đi một Thi Thanh Nghiên.
Ngay khi Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần tiếp tục tham gia bữa yến tiệc tối, Thi Thanh Nghiên cũng tức giận đùng đùng trở về phòng của mình.
Vừa trở lại phòng, Thi Thanh Nghiên đã dùng tay xé rách y phục của mình thành nhiều mảnh, trong đôi mắt lóe lên lửa giận dâng trào, như thế hiện tại không phải là nàng ta đang xé rách y phục mà là đang xé thân thể của Tô Tử Mạch vậy.
“Tô Tử Mạch, con đàn bà lẳng lơ kia như người dám hại ta phải xấu hổ ở trước mặt Dạ Ly Thần và rất nhiều vị khách khác.

Mối thù này ta nhất đinh sẽ trả lại cho ngươi gấp mười lần, gấp trăm lần.”
Sau khi xé bộ y phục đó thành nhiều mảnh, Thi Thanh Nghiên cuối cùng cũng không thể nhịn được lên tiếng chửi rủa, sau đó nàng ta thay một bộ y phục mới.
Còn lúc này, ở bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Thi Thanh Nghiên cau mày nói: “Ai đấy?”
“Thanh Nghiên, bản tôn tới thăm muội, muội không sao chứ?”
Nghe thấy từ ngoài cửa truyền vào giọng nói của Dạ Ly Thần, khuôn mặt vốn dĩ đang u ám của Thi Thanh Nghiên bỗng trở nên vui vẻ, nàng ta vội vàng đứng trước gương chỉnh trang lại một chút rồi đi tới mở cửa phòng.
Chỉ là vừa mở cửa ra, nụ cười trên mặt Thi Thanh liền đông cứng lại, bởi vì bên ngoài không chỉ có một mình Dạ Ly Thần, còn có Tô Tử Mạch cũng đang đứng bên cạnh Dạ Ly Thần.
Nhìn thấy Thi Thanh Nghiên mở cửa, Tô Tử Mạch cười nói: “Thanh Nghiên muội muội, ban nãy tại buổi yến tiệc tối ta thật sự rất xin lỗi, ngay khi bữa yến tiệc vừa kết thúc ta đã lập tức kéo Dạ Ly Thần cùng đến thăm muội.


Bây giờ chắc là muội không sao rồi nhỉ?”
Trước sự truy vấn của Tô Tử Mạch, trái tim của Thi Thanh Nghiên như đang rỉ máu, hành vi này của Tô Tử Mạch không khác gì đang xát muối vào vết thương của nàng.
Nếu không có Dạ Ly Thần ở bên cạnh thì e rằng Thi Thanh Nghiên đã bùng nổ ngay tại chỗ rồi.

Nhưng ở trước mặt Dạ Ly Thần, Thi Thanh Nghiên vẫn buộc phải duy trì hình tượng thục nữ của mình, vì vậy nàng ta chỉ có thể gắng gượng nặn ra một nụ cười và nói: “Cảm ơn Tử Mạch tỷ tỷ đã quan tâm, ta đã không sao rồi.”
“Không sao là tốt rồi.

Nếu như muội đã không sao, vậy thì chúng ta sẽ không làm phiền việc muội nghỉ ngơi nữa.

Dạ Ly Thần, ta đã nói với ngày rồi, Thanh Nghiên muội muội không có yếu đuối như ngài nghĩ đâu.

Cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên nhanh chóng quay về nghỉ ngơi thôi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.