Bạn đang đọc Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim – Chương 23: Ta Tin Tưởng Vào Mẫu Thân
Tô Tử Mạch hơi ngẩn ra, cúi đầu nhìn bên cạnh.
Tiểu Mục ngẩng đầu, cười còn ngọt hơn so với kẹo sữa.
“Con sẽ không sợ lỗ vốn à?”
“Con tin tưởng mẫu thân, bây giờ đặt tiền cược, nhất định có thể gỡ lại! Hì hì hì…”
Lúc hai người một lớn một nhỏ nhìn nhau cười, người chủ trì thu học trò của điện Thần Dược rốt cuộc mở cửa điện ra, để cho tất cả những người đăng ký tham gia thi tuyển tiến vào quảng trường Thần Vương của điện Thần Dược.
Tô Tử Mạch dẫn Tiểu Mục đi theo dòng người đến trên quảng trường.
Ngẩng đầu nhìn xuyên qua đám đông lớn, đã có bảy tám người đứng trên trên bậc thềm bằng đá cẩm thạch trắng.
Chiếm giữ chủ vị là một đàn ông trung niên tóc đen râu đen.
Hắn mặc áo choàng của luyện dược sư trên người, trên ngực đeo một miếng Tinh huy mạ vàng năm sao.
Lại là năm sao luyện dược sư!
Ở trong thành Tứ Tượng này, có thể làm một luyện dược sư đã không dễ.
Một luyện dược sư mới nhập môn đạt đến luyện dược sư một sao cũng cần mười năm.
Sau khi đạt tới luyện dược sư ba sao thì có thể coi như là người tài ba trong giới luyện dược sư.
Mà người đàn ông trung niên này đã đạt đến luyện dược sư năm sao, chắc hẳn địa vị trong điện Thần Dược này không thấp.
Trong mấy người sau lưng người đàn ông trung niên, có một người đứng dậy, nhìn về phía đông đảo người tới ghi danh dưới bậc thềm giới thiệu người đàn ông trung niên đó.
“Vị này là Lý đường chủ Tập Dược Đường điện Thần Dược của chúng ta, việc tuyển chọn học trò lần này, chính là do Lý đường chủ chủ trì.”
Ôi…
Dưới bậc thang một vùng thất vọng như đưa đám.
“Lý đường chủ này nổi tiếng soi mói, xem ra lần khảo sát này khó khăn rồi…”
“Chậc chậc chậc, ngươi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy là cái chắc rồi.”
Thi Phi Vân cũng hả hê nhìn về phía Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch vẫn không có biểu cảm, chỉ lạnh nhạt nhìn bên cạnh.
Khảo sát đã bắt đầu, từng người trên quảng trường đi tới một hành lang bằng ngọc.
Hai bên hành lang đặt một hàng giá thuốc.
Giá thuốc kia xấp xỉ trên trăm ô vuông, trong mỗi một ô đều để một vị thuốc.
Người xem hoa cả mắt.
Từ người thứ nhất bước đi vào kia trong hành lang, Lý đường chủ chậm rãi mở miệng với mọi người.
“Có thể làm học trò của điện Thần Dược chắc chắn là một sự vinh dự tối cao, nhưng muốn làm học trò của Thần Dược thì nhất định phải có bản lĩnh hơn người, chuyện đầu tiên chính là nhận biết thuốc!”
“Nhận biết thuốc?”
“Không sai, mỗi một người các ngươi đều có thời gian một chén trà đi xem thuốc trên giá thuốc, chờ ra đến hành lang thì phải viết ra giấy tên dược liệu các ngươi thấy trên giá thuốc, viết ra ba mươi loại coi như thông qua ải khảo sát thứ nhất.”
Khi Lý đường chủ nói xong những câu này, người đứng đầu hàng đã đi ra khỏi hành lang.
Người nọ mặt đầy xoắn xuýt ngồi vào trước án kỷ ở một đầu khác của hành lang, nâng bút viết tên thuốc.
Đồng thời, người kế tiếp cũng bắt đầu đi vào hành lang.
Đến khi người kế tiếp đi ra hành lang, người đầu tiên viết tên thuốc nhất định phải đứng dậy.
Người của Điện Thần Dược cầm đáp án mà người thứ nhất viết lên, lắc đầu liên tục.
“Vương Ưu, ghi được mười tám vị thuốc, đúng mười một vị, bị loại!”
“Đừng mà, ta đã rất cố gắng! Thời gian ngắn như vậy, nhiều dược liệu như vậy, đừng nói nhớ hết tất cả, cho dù muốn nhận ra cũng là chuyện không dễ dàng…”
“Bớt nói nhảm, đuổi ra ngoài.”
Lý đường chủ quả là công chính nghiêm minh, thời gian chỉ non nửa canh giờ cũng đã loại mấy chục người.
Trước mắt, đã đến lượt Thi Phi Vân viết..